Chương 17

Kỳ thật thầy giáo đẹp trai dạy thay này chỉ là sinh viên năm 3 khoa thể dục, tên gọi Từ Kính Phi. Bởi vì khoa thể dục và khoa của Đào Mật không cùng một toà nhà, nên các cô chưa từng thấy qua hắn. Anh chàng đã đẹp trai lại còn trượt patin giỏi, xoay người, trượt dài, biến hoá các kiểu đẹp mắt, lại còn từng tham gia nhiều cuộc thi đấu lớn nhỏ, gia nhập đội tuyển quốc gia. Chuyên nghiệp như thế, nên đến khi nhìn thấy một nhóm nữ sinh trượt đến ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kinh hô, làm Từ Kinh Phi thấy đau đầu kinh khủng.

Nhức đầu nhất chính là Đào Mật. Cả tiết học, tay còn không rời được lan can.

Từ Kinh Phi như muốn đập tường! Đây là lớp giáo dục thể chất thứ 3 của học kỳ này, đã 4 tuần kể từ khi khai giảng, cô ấy thậm chí còn không học được bài trượt thẳng cơ bản nhất! Sau khi Kính Phi dạy cách xoay người, thì liền để các bạn tự tập luyện.

Đa số nữ sinh đã toả ra tứ phía - bởi vì 4 phía có lan can....Khi xoay người, các học sinh cũng không cần cầm lan can, chủ yếu là gần lan can thế này, bản thân cũng cảm an tâm một chút. Còn các bạn nam sinh và một số ít các bạn nữ, thì tập ở giữa sân.

Đào Mật một tay cầm lan can, cô nhấc chân lên, bước từng bước nhỏ về phía trước, Từ Kính Phi lướt qua người cô, ôm ngực liếc nhìn cô, thẳng đến khi Đào Mật bị liếc nhìn đến chột dạ, mới giả bộ như vừa mới phát hiện ra thầy giáo đang đứng gần đó "Thầy giáo Từ, haha, em học hơi chậm..."

Từ Kính Phi nhìn một vòng sân trượt, rồi nghiêng đầu nói "Tôi vốn không hiểu tại sao sân trượt ở đây lại sạch sẽ trơn bóng như vậy, hoá ra là nhờ bạn lau à!"

Đào Mật càng thêm xấu hổ, không dám nói tiếp.

"Bạn học Đào Mật, bạn học nhanh nhanh lên được không, mùa đông sắp trôi qua rồi"

"Học trượt patin sao lại có liên quan đến mùa đông"

"Mùa đông mặc quần áo nhiều, trượt té sẽ không bị thương đó. Bạn chắc là sợ ngã tét đôi mông, nhưng mông vốn dĩ là có hai cái rồi mà"

Đào Mật "...." sao mà nói chuyện lạnh lùng.

Cuối cùng Đào Mật cũng lấy ra dũng cảm, lần đầu tiên bước ra giữa sân, không vịn lan can nữa.

PHỊCH

Đào Mật cảm thấy trời mùa đông thật là xanh.

Cô đích thực không nên học trượt patin, tuy nói là ngã ở đâu thì làm lại từ chỗ đó, kiếp trước cũng ở môn này cô ngã đến bị xuất huyết trong, sảy thai. Nên bây giờ, khi thấy môn này, cô hẳn nên bỏ qua, đừng chọn thì đúng hơn!

Đào Mật khóc nức nở "Huhu không học nữa, muốn đổi môn, huhu muốn đổi bóng bàn...."

Đào Mật chính là đau thật sự, vì cô bị thương không phải là mông, mà chính là cột xương sống.

Từ Kính Phi bị âm thanh gào khóc này làm cho hoảng sợ, hắn vẫn còn nhớ, bạn học của hắn cũng tại chỗ này ngã đến gãy cả cánh tay, Kinh Phi cũng muốn khóc theo cô rồi. Thầy giáo Triệu khi giao lớp cho hắn, đã dặn dò qua, học sinh học không giỏi cũng không sao, miễn sao đừng có sự cố gì là được. Cái này có tính là sự cố không?

Tất cả mọi người xông tới, hỏi thăm tình huống của Đào Mật, cô đau tới không cử động được. Chờ tới nửa ngày, bạn cũng ký túc - Lưu Thanh - giúp cô cởi giày patin, cô mới dám từ từ đứng lên, chống lấy sau lưng, khóc không ra tiếng, tại sao lại đày đoạ bản thân thế này!

Từ Kính Phi tranh thủ thay qua giày thể thao "Không còn chuyện gì, các bạn tập luyện tiếp nhé. Đào Mật, bạn có thể đi hay không? Nếu không thể đi, để tôi tìm xe chở bạn đến bệnh viện?"

Đào Mật lắc đầu "Có thể đi, không cần xe. Uida..."

Từ Kính Phi và Lưu Thanh dìu Đào Mật đến phòng y tế, nữ bác sĩ đang xem xét tình trạng bị thương của cô.

"Xương cốt không có việc gì, không gãy, không lệch, chắc là ảnh hưởng đến gân. Nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ tốt lên thôi" Bác sĩ nói.

"Tuần sau có thể tiếp tục lên lớp thể dục không?"

"Không được" Đào Mật không đợi bác sĩ trả lời mà nói "Tớ muốn đổi qua học bóng bàn" Đào Mật nắm tay của Lưu Thanh "Chúng ta cùng nhau đi học bóng bàn đi"

Từ Kính Phi phát sầu, chờ thầy giáo Triệu quay lại, phát hiện lớp thiếu mất vài học sinh, thì hắn biết ăn nói sao đây?