Chương 11

Đào Mật bị giáo viên gọi lên phòng “uống trà”.

Thầy giáo bắt chéo chân, không chút vui vẻ nhìn Đào Mật “Thầy nói này, hai người các em liếc mắt đưa tình là được rồi, đừng nháo loạn ở trường học, sẽ ảnh hưởng không tốt đến học sinh khác!”.

Đào Mật rất ít khi gặp mặt vị thầy giáo này, lập tức uỷ khuất nói “Ai đồn đãi chuyện như vậy, em sao cùng hắn có quan hệ tình cảm được, thời khoá biểu và số điện thoại của em làm sao hắn biết, em còn muốn hỏi trường học đây này?!”.

Thầy giáo liếc mắt nhìn cô “Thời khoá biểu có thể tra trên website của trường. Em với cậu ấy xảy ra chuyện gì thì chỉ hai người biết được, bản thân em cũng phải tự xử lý đi, đừng để người khác cho rằng nữ sinh trong khoa chúng ta học không học, tốt nghiệp cũng không tốt nghiệp, chỉ lo nghĩ cách gả vào nhà giàu có! Còn nháo loạn đến trước cửa trường! Bao nhiêu người nhìn thấy, em có biết không?”.

Đào Mật tức giận đến run rẩy “Thầy dựa vào gì mà nói là em chỉ muốn gả vào nhà giàu? Em bị hắn bám riết không tha, nhà trường không đứng ra bảo vệ, mà còn muốn chỉ trích em là sao!”.

“Trong trường nhiều mỹ nữ như vậy, sao ai hắn không bám mà chỉ bám lấy em? Sao em không cự tuyệt ngay từ đầu?! Loại việc cá nhân này, trường không quản tới được. Dù sao em cũng phải cẩn thận, hiện tại chính là giai đoạn bình bầu xét chọn học bổng”.

Đào Mật lúc này mới tỉnh táo một chút, thành tích thi cuối kỳ của mình khá tốt, có thể được xét thưởng học bổng hạng hai hoặc hạng ba, chẳng lẽ có người đang để ý đến nó sao? Trong lòng cô bĩu môi, cho dù học bổng hạng hai thì cũng chỉ có 500 tệ mà thôi.

“Thưa thầy, học bổng có hay không em cũng không quan trọng nữa, chính là em phải bảo vệ thanh danh của mình! Nếu em có thể cự tuyệt hắn thì đã không bị hắn đuổi đến tận trường. Được rồi, việc riêng của em, em sẽ tự giải quyết, không cần thầy quan tâm nữa”.

Đào Mật yên lặng nghĩ về kiếp trước.

Khi đó thật không hiểu tại sao có thể dây dưa với Lang Kiêu tới chín năm. Lúc mới bắt đầu, còn có thể là vì Lang Kiêu yêu thích tuổi trẻ mỹ mạo, dung nhan xinh đẹp của mình, chỉ là về sau tinh thần sa sút, sụt cân nghiêm trong, gầy như một bộ xương, vậy mà Lang Kiêu vẫn kiên trì ở cùng mình. Đào Mật lắc đầu, không nghĩ ra được nguyên nhân, có thể là do thói quen của hắn, chắc chờ qua đến năm thứ 10 thứ 11 hắn sẽ chịu không được mà từ bỏ.

Còn hiện tại, Lang Kiêu đã ghi hận mình, với tính cách của hắn, nếu không cho hắn thoả mãn, chắc chắn hắn sẽ càng gây khó dễ. Hơn nữa nếu có thể làm cho hắn nhanh chóng mất hứng thú với thân thể này, cũng là một việc tốt. Có lẽ chính mình nên chủ động hẹn hắn gặp mặt ở ngoài trường.

Đào Mật suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cầm điện thoại, kéo số của Lang Kiêu ra khỏi sổ đen, nhắn tin hẹn hắn ngày hôm sau gặp mặt ở quán cà phê trung tâm thành phố. Rất nhanh cô đã nhận được hồi âm, chỉ một chữ “Được”.

Đào Mật đặt điện thoại xuống, nằm trên giường thở dài. Tên Lang Kiêu này chính là chướng ngại lớn nhất trong cuộc đời cô, không biết có thể vượt qua được hay không.

Mất ngủ.

Nghe tiếng hít thở có quy luật của Nguỵ Kiệt khi ngủ say, Đào Mật nhíu mày, sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô mất ngủ. Kiếp trước kia, cô từng trải qua vô số đêm mất ngủ. Trong lòng cô bây giờ cần nghĩ ra vài kế hoạch, đặng ngày mai căn cứ vào phản ứng của Lang Kiêu để đối phó hắn.

Trở mình, cô cảm thấy vận mệnh của mình sao mà vô thường.

Mang quầng thâm trên mắt, còn không trang điểm, mặc bộ quần áo bình thường, đầu tóc bẩn thỉu, cô trốn học đi gặp Lang Kiêu. Vào đến quán cà phê xa hoa, cô mới phát hiện ra, lỡ Lang Kiêu mà không đến, thì cô cũng không đủ tiền để mua một ly cà phê ở đây.