Chương 10

Đào Mật bên này nơm nớp lo sợ Lang Kiêu sẽ không bỏ qua, liệu hắn có tìm tới nữa hay không?

Bên kia Lang Kiêu còn đang băng bó, vết thương bôi thuốc sát trùng thật xót làm hắn nghiến răng nghiến lợi, y tá hỏi hắn sao lại bị thương, hắn chỉ có thể nói "Chó con trong nhà cắn!".

"Vậy à" y tá nói tiếp "Nhớ đi tiêm vaccine dại nha", giọng điệu mang tính trêu đùa, dấu răng người và chó nhỏ khác nhau nhiều lắm.

Lang Kiêu vỗ mạnh lên bàn "Không cần, răng của con chó nhỏ này không độc".

"Xong rồi, vết thương không nghiêm trọng, thấy máu chảy nhiều vậy thôi, thật ra là do trên ngón tay có nhiều mao mạch máu, không tổn thương đến gân cốt. Cũng không cần khâu vết thương, bảy ngày này nhớ đừng đυ.ng nước, vết thương sẽ lành nhanh thôi" Vị y tá an ủi hắn.

Lang Kiêu cũng không trả lời, hàng lông mày nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, Đào Mật còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó Lang Kiêu, hắn đã tới cổng trường học tìm người. Đào Mật nhìn từ xa xa đã thấy chiếc xe phong cách của hắn, vô cùng bực bội, cây viết còn đè mạnh lên vở. Đào Mật ném bút xuống, quay sang nói với người bạn ngồi bên cạnh "Ghi bài giúp tớ nhé, tớ đi WC một chút"

Cứ như vậy, đã đánh dấu cho lần đầu tiên Đào Mật trốn học.

Đến dưới lầu, quả nhiên Lang Kiêu đang đứng chờ tại cửa ra vào của toà nhà. Nhìn thấy Đào Mật, hắn cũng có chút bất ngờ "Không phải còn nửa tiếng nữa mới học xong sao....".

Ngay tại hiện trường, trước mặt nhiều người, Đào Mật phi thẳng tới, đá một cước vào đũng quần của Lang Kiêu.

Vì vậy Đào Mật đã rất nhanh nổi danh vì một chuyện khác, ngoài việc là hoa khôi của lớp.

Đào Mật vốn là người trầm tĩnh, ít nhất trước kia là vậy, tuy nhiên vừa vào trường đã được phong là hoa khôi của lớp, chỉ là ở trường đại học mỹ nữ nhiều như mây này, cô còn chưa đủ tiêu chuẩn làm hoa khôi của khoa, cũng chỉ bởi vì cô không tích cực tham gia các khoá sinh hoạt, câu lạc bộ, độ phủ sóng không cao, khi đi trong trường ngẫu nhiên sẽ có người để ý hỏi thăm "Ồ, đó là nữ sinh trường khác đến trường chúng ta chơi à?"

Nhưng nhờ vào sự kiện này, Đào Mật rốt cuộc cũng nổi danh "Nữ sinh mạnh mẽ, lấy chân đá vào hạ khố của một tay ăn chơi trong trường, ý muốn hắn đứt đường con cháu. Nguyên nhân không rõ".

Đào Mật đá xong một cước, liền chạy bình bịch về lớp để học tiếp.

Đến khi bạn trong phòng ký túc hỏi Đào Mật về chuyện này, cô còn ngây thơ giả nai, hỏi với vẻ kinh ngạc "Có chuyện này sao? Khi nào vậy? Mình không có ấn tượng nào hết? Chắc họ nhận nhầm người rồi đó". Vì người trực tiếp chứng kiến phần đông không phải người trong khoa, nên về sau việc này cũng không còn nhắc lại nữa, dần trôi vào quên lãng.

Chỉ là phía Lang Kiêu, nếu đã biết được thời khoá biểu của cô, làm sao không có số điện thoại của cô được?

Cho nên, vài ngày sau, Đào Mật nhận đủ cuộc gọi của hắn, lúc nào cũng bắt đầu bằng câu nói hằn học "Đào Mật, cô cứ ngửa cổ chờ đấy...."

Sau đó Đào Mật cẩn thận nhớ lại, liệu mình đá có nặng quá hay không, liệu hắn có thành người tàn phế không. Về sau lại cảm thấy, khả năng này không lớn, chính mình chạy một mạch từ tầng sáu xuống, khí lực mệt mỏi, lại thêm mình chỉ mang một đôi giày mềm, nên cú đá đó có bao nhiêu uy lực cơ chứ!

Nhưng giọng điệu của Lang Kiêu vẫn làm Đào Mật có chút sợ hãi. Trí nhớ kiếp trước khiến cô hiểu rõ, khẩu khí của Lang Kiêu như vậy, chắn hẳn đã giận dữ lắm rồi. Chẳng những bị đá, lại còn mất mặt trước người khác.

Đào Mật không giống với Lang Kiêu, cô chỉ muốn bảo vệ danh dự của mình, muốn thuận lợi tốt nghiệp. Lang Kiêu ở trường đã có tiếng là tay ăn chơi, Đào Mật thật mong lúc này hắn có thể chặn cô trước cổng trường, để cô giải thích rõ ràng trước mặt bạn bè.

Thêm nữa, cô càng không biết, mình đã làm gì mà lại gây nên sự hứng thú cho hắn.