"Ngươi đứng dậy đi, đến nhận lấy miếng ngọc. Sau này, ngươi chính là người của phủ An Lăng Vương. Ngươi là người thông minh, đừng khiến ta thất vọng". Đại phu nhân ác liệt nhìn Nhã Nhã. Đứa thứ nữ này cũng không phải dạng vừa. Nhưng bà cũng lười đối phó. Mượn tay Hoàng thượng trong lúc trừ khử An Lăng Vương thì đưa nghiệt chủng này đi cùng luôn.
"Du ma ma, con gái trong nhà cũng đã lớn. Cho người đến may cho Nhị tiểu thư mấy bộ quần áo đẹp, cũng không thể ra đi mà không có thứ gì". Lời bà ta nói có nhiều hàm ý. Nếu bình thường thì Nhã Nhã đã không hiểu. Nhưng bây giờ còn có gì mà cô không biết chứ. Các người đợi đi, kiếp này không có ngọc bội, xem xem cả Lâm gia các người giúp Thừa tướng mưu phản kiểu gì.
"Đa tạ mẫu thân đã thương nhớ đến nhi nữ". Nhã Nhã bày ra bộ dạng hết sức cảm động. Lâm Bội Châu nhìn thấy thì khinh bỉ cô vô cùng, chỉ có mấy bộ quần áo, đáng để vui vẻ như thế. Cô ta mới không thèm để ý đến. Đúng là đồ nghiệt chủng không lên nổi mặt bàn mà.
"Lui ra đi. Ta còn có chuyện muốn nói với mẫu thân con". Lâm Thị lang là nói với Nhã Nhã. Đối với đứa con gái riêng này, ông ta không thèm để mắt tới. Trong lòng ông ta chỉ có con của Đại phu nhân và con của Nhị phu nhân, cũng là thanh mai trúc mã của ông ta.
"Nhã Nhã cáo từ phụ thân, mẫu thân". Nhã Nhã thi lễ xong thì ra ngoài. Cô vừa bước ra khỏi cửa thì liền khôi phục lại vẻ mặt bình thản, bước chân nhanh hơn để về lại Liên viện, cô chỉ còn 10 ngày để chuẩn bị mọi thứ chu toàn.
Nhã Nhã trở về lập tức vào phòng đóng kín cửa, cô lấy kim chích vào tay, để máu nhỏ vào ngọc bội. Cô nhớ lúc Lâm Bội Châu sử dụng, thì đây là một cái nhà kho chứa hàng cực lớn, nhờ vậy cô ta mới thuận lợi mà vận chuyển quân dụng, vũ khí vào phủ thừa tướng và Hoàng cung, chỉ trong một thời gian ngắn, Hoàng thượng và các vị quan viên đã bị khống chế bất ngờ, triều đại lập tức thay đổi.
Máu của Nhã Nhã vừa rớt vào ngọc bội, cô liền cảm thấy hoa mắt, chóng mặt. Đến khi mở mắt ra, thì đã thấy cô đang đứng ở một vùng đất vô cùng rộng lớn, có sông, suối, ao, hồ, biển, đất, núi,...một phủ đệ vô cùng lớn, cô đi tham quan một vòng, thuận tay lấy nước trong không gian uống và rửa mặt. Đột nhiên, Nhã Nhã thấy bụng mình đau buốt, từng luồng khí đen hôi tanh cứ thế tỏa ra từ cơ thể cô.