Chương 11: Lá thư thứ mười một: kindle: tỏa sáng



anh

ấy tỏa sáng!


From: Tinh Tinh Thỏ, 16 tuổi, cuồng Jay Chou

To: Tôi của mười năm sau:

Hôm nay tôi

đã

cãi nhau với bố

mẹ.

Kỳ

thi tháng này tôi làm không tốt lắm nên hai người họ

đã

mắng tôi một trận, nói tuần trước tôi

đã

mua

đĩa nhạc của Jay (Châu Kiệt Luân), dán poster của anh

ấy

đầy phòng, trong

đầu suốt ngày chỉ

nghĩ đến việc theo

đuổi idol, nói

đơn giản chính là

bị

thần kinh.

Họ

nói một người ngay cả

ca từ

cũng hát không rõ

thì





tốt

để

thích, còn

ảnh hưởng

đến việc học.

Ba xé

hết tất cả

poster trong phòng tôi, còn bỏ

hết băng

đĩa và

CD tôi mua vào trong thùng, dán băng keo niêm phong, nói nếu lần sau còn thi kém thì

sẽ

vứt

đi.

Tôi thật sự

muốn phát

điên. Cho dù

tôi giải thích thế

nào họ

cũng cảm thấy theo

đuổi idol là

một việc sai trái,

đã



học sinh thì

phải tự

giam tôi trong phòng, vùi

đầu học hành.

Họ ép tôi học như

thế

thì

tôi lại cứ

hết lần này

đến lần khác không muốn học. Tại sao phải nghe lời họ?

Đây là

cuộc sống của tôi mà, ngay cả

quyền lựa chọn tôi thích nghe bài hát gì

cũng không có

sao? Tôi nhìn căn phòng bừa bộn và đống poster bị



nát, càng nghĩ

càng phiền, cuối cùng không kiềm

được, vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà.

Đêm

đã

khuya, tôi không có

nơi

để đi nên

đã

vào buồng

điện thoại gọi cho bạn nhưng lại không biết gọi cho ai. Cuối cùng tôi gọi cho một người bạn thư

chưa từng gặp mặt. Cậu

ấy là

người bạn tôi quen

được trên diễn

đàn fan của Jay, tuổi tác không quá

cách biệt với tôi, hơn nữa lại sống cùng thành phố. Sau khi quen nhau trên diễn

đàn, bọn tôi phát hiện có

rất nhiều sở

thích chung trong cuộc sống thường ngày nên sau

đó

còn gửi bưu thϊếp qua lại mấy lần.

Tôi khóc, kể

với cậu

ấy bố

mẹ

tôi

đã

quá đáng thế

nào, còn cậu

ấy thì

lặng lẽ

lắng nghe. Quả

nhiên là

fan của Jay, ngay cả

tính cách cũng giống anh

ấy, không giỏi

ăn nói. Cuối cùng cậu

ấy nói:

“Cậu

đừng khóc, tôi hát cậu nghe.”

Tôi vừa lau nước mũi vừa nói:

“Tôi muốn nghe

«Ngày tận thế».”

Cậu

ấy nói:

“Không cho cậu chọn bài!”

Tôi lại bắt

đầu cảm thấy buồn bã, chuẩn bị

khóc tiếp lại nghe tiếng hát từ đầu bên kia

điện thoại:

“Cả

thế

giới như

chỉ



tôi tôi mỏi mệt, không sao cả, dù

sao cũng cố

cầm cự

cho qua nỗi

đau, chỉ

mong sự

tuyệt vọng và

bất lực bay xa…”

Chỉ

mong sự

tuyệt vọng và

bất lực bay xa. Giọng hát của cậu

ấy còn trầm hơn cả

Jay, trong

đấy còn có

cả

sự

dịu dàng, quanh quẩn giữa màn

đêm. Tôi cầm

điện thoại, ngẩng

đầu, nhìn thấy một bầu trời

đầy sao.

Đúng là

hiếm thấy! Bây giờ ở

thành phố

còn có

thể

thấy bầu trời

đêm xinh

đẹp

đến dường này.

Đêm

đó

cậu

ấy

đã

hát cho tôi nghe rất nhiều rất nhiều bài, cho dù

luôn miệng nói không cho chọn bài nhưng tất cả đều là

bài tôi thích. Bọn tôi gọi

đến lúc tôi không còn xu nào dính túi thì

tôi mới cam

đoan rằng sau khi cúp

điện thoại sẽ

lập tức về

nhà, cố

gắng nói chuyện với bố

mẹ.

Ban

đầu tôi

đã

nghĩ

kỹ

rồi, sẽ

nói chuyện với họ

thật lý

trí, nói với họ

rằng việc theo

đuổi idol sẽ

không

ảnh hưởng

đến việc học của tôi, ngược lại còn là động lực học tập. Thế

nhưng khi tôi trở

về

nhà

với tràn

đầy niềm tin thì

thứ

nghênh

đón tôi lại là

một cái tát vang dội của bố.

Ông

ấy tức giận quát tôi:

“Mày phản rồi

đúng không? Tịch thu

đồ

mày thì

mày dám bỏ

nhà

ra

đi. Vậy thì

hôm nay tao tát mày một bạt tai thì

mày sẽ đoạn tuyệt quan hệ

bố

con

đúng không? Tao

đã

nói rồi, hâm mộ

thần tượng thì





tốt chứ!”

Tôi tuyệt vọng nhìn

ông

ấy, một chữ

cũng không thốt ra

được. Không biết bao lâu sau, tôi hít sâu một hơi, về

phòng,

đóng cửa rầm một cái, khóa trái, sau

đó đẩy bàn học

đến chống ngay cửa,

để

ghế

lên vì

muốn ngăn cách với thế

giới này.

Về

sau, khi

đã

hơn nửa học kỳ

trôi qua thành tích của tôi lại từ

từ

lên lại nhưng cuối cùng họ

cũng không chịu trả

những món

đồ đã

tịch thu cho tôi, ngược lại còn dương dương tự đắc nói:

“Thấy chưa, tao

đã

nói mà, chính những thứ

này

đã ảnh hưởng

đến việc học của mày.”

Tối nào tôi cũng chỉ ăn một cái bánh bao

để

lấy tiền tiết kiệm

đi mua

đĩa lậu ngay cổng sau trường, lén

để

trong hộc bàn rồi

đặt sách giáo khoa lên

để

che

đi. Ngày nào tôi cũng

đến lớp sớm, nằm sấp một mình trên bàn nghe một lúc, cảm thấy rất thoải mái trong lòng.

Sau

đó

Jay càng ngày càng trở

nên nổi tiếng, từ

phố

lớn

đến ngõ

nhỏ đều có

thể

nghe

được bài hát của anh

ấy, ngay cả

bác gái trong phòng giáo vụ

lúc

đi

đường cũng ngân nga vài câu

“Tình yêu như

một cơn gió, thổi xong thì

bay

đi”, rất nhiều bạn học nam cũng biểu diễn bài

“Côn nhị

khúc”

trong những tiết mục văn nghệ.

Không biết có

phải vì

nguyên nhân này không mà

tôi cảm thấy thái

độ

của bố

mẹ

hình như đã

hòa hoãn rất nhiều, bỗng nhiên trả

hết băng

đĩa lại cho tôi, chỉ

cần tôi không biểu hiện quá



ràng thì

họ

cũng không can thiệp quá

sâu.

Diễn

đàn dần trở

nên lớn mạnh. Chúng tôi tự

in

áo thun, ly cốc, sổ



những món

đồ

lưu niệm khác. Mỗi ngày tôi thức dậy nhìn thấy những thứ

này

đều cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Tôi không kể

cho cậu bạn thư

từ

những chuyện

đã

xảy ra sau khi tôi về

nhà, chỉ

nói mọi thứ đều

ổn. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trên diễn

đàn nhưng chưa từng nghĩ

sẽ

hẹn gặp mặt, có điều

đã

có ước

định nếu Jay mở

concert thì

chúng tôi sẽ đi cùng nhau.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn thất hứa. Có

một lần mẹ

dọn phòng tôi, lục

đồ

tôi

đã

phát hiện thư

của tôi và

cậu

ấy, có điều may là

tên và

chữ

viết của cậu

ấy

đều rất thanh tú

nên bố

mẹ đều cho rằng cậu

ấy là

con gái, có

thể

không nghĩ

con trai cũng sẽ

theo

đuổi thần tượng. Sau khi tôi về đến nhà đã

bị

họ

mắng một trận, nói cuối cùng tôi cũng lén lút làm chuyện mờ ám.

Vậy mà

họ

không cảm thấy mình có

lỗi khi lục lọi

đồ

tôi khi chưa thông qua tôi! Họ

không cảm thấy mình có

lỗi khi

đọc lén thư

của tôi! Tôi lười phải cãi nhau với họ



tôi vẫn chưa phải là

người lớn, vẫn còn là

học sinh nên tôi làm gì

cũng sai cả.

Sau

đó

lại là

chuyện cũ

tái diễn, hết thảy mọi thứ



liên quan

đến Jay

đều bị

cấm. Có điều lúc

đấy tôi

đã

thấy không còn quan trọng bởi vì

Jay

đã

nổi tiếng

đến thấu nửa bầu trời, khắp nơi

đều có

bài hát của anh

ấy, khắp nơi

đều có

poster của anh

ấy, ai ai cũng biết

đến anh

ấy.

Tôi cũng không tiếp tục

đơn

độc. Nếu thật sự

vẫn tiếp tục như

thế



lẽ

tôi sẽ

không viết lá

thư

này cho cậu. Sự

thật là

Jay

đã

như

tôi mong muốn,

đến

đây tổ

chức concert. Mọi người trên diễn

đàn

đều thảo luận rất nhiệt tình. Tôi trầm mặc tắt máy tính, vùi

đầu làm bài tập. Bởi vì

tôi không có

tiền, ngay cả



rẻ

nhất cũng không mua nổi.



những hôm trời tối, tôi thực sự

không kiềm

được

đã

lấy hết dũng khí

nói với bố

mẹ

rằng có

thể

cho tôi tiền mừng tuổi

để

mua vé

vào concert không, tôi có

thể

làm việc nhà để

bổ

sung. Thế

nhưng kết quả



tôi lại bị

mắng vì

bọn họ

nói tôi quá

không hiểu chuyện, tôi nhận

được bao nhiêu tiền mừng thì

họ

cũng phải mừng lại bấy nhiêu.

Tôi nói dối với mọi người rằng hôm

đó

trong nhà



việc phải về

nên không thể đến concert

được. Sau khi concert kết thúc tôi

đã

nhận

được hình cậu

ấy gửi

đến. Cậu

ấy

đã

chụp rất nhiều rất nhiều tấm, phía sau mỗi tấm hình

đều chép lời bài hát của Jay.

Tấm hình tôi thích nhất là

cả

hội trường tối om, tất cả

những que huỳnh quang trong tay mọi người

đều phát ang thành một biển màu, vô

biên vô

hạn như đào núi lấp biển. Cậu

ấy

đã

viết phía sau

ảnh chụp: Tôi muốn từng bước một vươn lên, chờ đợi

ánh nắng yên tĩnh chiếu lên gương mặt, bầu trời nho nhỏ

chất chứa mộng tưởng thật to, một ngày nào

đó

sẽ



bầu trời thuộc về

riêng tôi

(1).”

Tôi kẹp tấm hình này vào tờ

thứ

nhất trong cuốn sổ. Tôi không lên mạng nữa, cũng không tiếp tục hồi

âm cậu

ấy, chỉ



mỗi khi

đau buồn, khổ

sở

hay mê

man, nản chí

vẫn lén nghe những bài hát của Jay, lấy tấm hình này ra nhìn một lúc.

Tôi càng không ngừng cầu nguyện quãng thời gian thế

này có

thể

trôi qua nhanh một chút.



thư

tôi viết cho cậu chính là

muốn biết, mười năm sau tôi sẽ



người thế

nào? Cậu có

thể

thay tôi nói với cậu

ấy một tiếng xin lỗi và

cảm

ơn không?

Phải rồi phải rồi, có

phải Jay

đã

nổi tiếng khắp thế

giới rồi

đúng không? Có

phải

đã

trở

thành Thiên Vương như

Micheal Jackson rồi không? Có

phải bố



mẹ đã

hết phản

đối việc tôi theo

đuổi thần tượng không? Có

phải tôi

đã

kết hôn rồi không? Cậu nhất

định phải nắm cho thật chặt nhé. Người

đó

nhất

định cũng là

fan cuồng của Jay, còn có

thể đi concert với tôi nữa! Nếu như



thể



nói thì

tôi còn hy vọng giọng hát của anh

ấy thật

êm tai,

để



thể

ngay lúc tôi

đau ang mà

hát

«

Tình yêu giản dị ».

Chỉ

mong sự

tuyệt vọng và

bất lực bay xa, chỉ

mong thế

giới này có

thể



nhiều sự

cảm thông hơn một chút.

Lời hồi đáp từ mình của mười năm sau:

Năm nay vừa lúc gặp được Jay tổ chức tour concert khắp cả nước. Tôi đã mua vé đắt nhất, theo chân anh ấy đến tất cả những thành phố có thể đi được. Bạn bè hỏi tôi: “Xem một lần là đủ rồi, mày chạy theo khắp Trung Quốc làm gì?”

Tôi nói lúc trước tôi chỉ là một học sinh nghèo, không có tiền, muốn tham dự concert của anh ấy một lần nhưng không mua nổi vé, chỉ có thể ôm một cái máy Walkman, ngồi xổm bên ngoài sân thể dục, mua một que huỳnh quang phát sáng vừa nghe vừa hát theo. Đa số băng đĩa và CD của tôi cũng là đồ lầu mười tệ. Bây giờ tôi không phải là người có rất nhiều tiền nhưng mỗi đồng đều do tự tay tôi kiếm được. Tôi muốn hết thảy những thua thiệt trước kia.

Người thiệt thòi kia không phải là Jay, mà là cậu của mười năm trước.

Là người đã thích anh ấy đến thút thít vào mười năm trước.

Sau này tôi và cậu bạn trai cậu nhắc trong thư dần không liên hệ với nhau nữa, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là tự dưng mất liên lạc. Cậu không cần phải quá khó chịu, những người bạn như thế trong cuộc sống thật sự rất nhiều, không phải vì duyên phận không đủ mà là quãng thời gian tình cờ gặp gỡ trong số mệnh đã hoàn thành.

Hí hí, lén nói cho mình biết với, cuối cùng năm đó cậu có từng rung động trước một cậu bạn trai chưa từng gặp mặt không?

Nói tiếp về concert đi. Có một concert, lúc Jay hát đến đoạn “Bầu trời nho nhỏ chất chứa mộng tưởng thật to” thì tiếng hét chói tai vang lên khắp hội trường, tất cả mọi người đều liều mạng hò hét và thút thít. Vào phút giây đó, mình cảm thấy rất đáng giá. Cuộc đời này, có giây phút này cũng thật đáng giá.

Những người yêu âm nhạc như chúng ta, đến từ năm châu bốn biển, có những câu chuyện xưa khác nhau, có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, có sở thích khác nhau nhưng lại có một giây phút trải nghiệm giống nhau.

Bởi vì lúc thanh xuân chúng ta đã thích cùng một người. Tiếng hát của người hay đã cùng chúng ta đi qua vô số những buổi đêm vui vẻ hay đau thương.

Sau đó chúng ta đều trưởng thành, ra khỏi tháp ngà để bước vào xã hội, có nghề nghiệp khác nhau. Có vài người vẫn còn kiên trì với giấc mộng của mình, có vài người đã bỏ đi. Thế nhưng chỉ cần một đĩa CD, một bài hát đã đủ để chúng ta nhớ lại thời khắc trong quá khứ.

Thứ mà Jay đại diện chính là cả một thời đại.

Thế nhưng dù tôi có sự cảm thông này, nếu thấy cô em họ mười mấy tuổi của mình ầm ĩ nói mình thích một ngôi sao nào đó, thậm chí vì cậu ta mà trở mặt với bạn thân con bé thì tôi cũng sẽ vô thức nghĩ sự mê muội này của con bé hình như hơi quá?

Rõ ràng chính mình đã từng bước một lớn lên như thế nhưng ngay cả tôi cũng không đứng về phía con bé, thế nên đừng mong người khác sẽ hiểu cậu hoàn toàn.

Bởi vì sự cảm động của cậu khi mến mộ anh ấy chỉ có một mình cậu hiểu được. Tất cả tình cảm của của cậu đều là riêng tư. Không ai có thể chia sẻ cùng cậu, ngay cả dù là những fan cùng yêu lâu dài một minh tinh giống như cậu cũng không thể.

Thời khắc cậu nhìn thấy hình ảnh anh ấy trên màn ảnh cười nói “Ngày mai cũng phải thật cố gắng” rồi rơi nước mắt chỉ có một mình cậu hiểu.

Thế nhưng giống như việc người ta không có tư cách chỉ trích việc theo đuổi thần tượng của cậu, cậu cũng không có tư cách chỉ trích họ chỉ vì họ không hiểu. Cuộc sống vốn được hình thành nên từ rất nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn khác nhau cậu sẽ bị cuốn hút bởi những thần tượng không giống nhau. Mà người mười năm, mười lăm năm, cả đời đều không thay đổi chính là ngọn đèn soi sáng đường của cậu.

Dù có ngày anh ấy rời khỏi sân khấu, có ngày không còn ca hát nữa, chậm rãi bị công chúng quên lãng thì anh ấy vẫn có sức ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu như thế. Quan niệm sống của anh ấy, giá trị quan, thế giới quan sẽ vẫn giúp cậu hoàn thiện góc nhìn của cậu với thế giới này. Khát vọng và sự cố gắng của anh ấy sẽ biến thành động lực để cậu tích cực bước tiếp lên. Vì một người như thế này, dù có hy sinh và nỗ lực vì anh ấy thêm nhiều giờ nữa mình cũng thấy đáng giá.

Vì anh ấy đã để mình thấy được một thế giới còn rộng lớn hơn cả rộng lớn, và cho đến bây giờ học tập không phải là toàn bộ cả cuộc đời.

Cảm ơn cậu, vì vào mười năm trước đã tìm một người như thế cho mình.