Chương 47: Suy nghĩ của Kim Taehyung

Kim Taehyung nghe hết tin nhắn thoại của Jeon JungKook, hàng lông mày khẽ chau, nhét chiếc điện thoại nóng hổi do cắm sạc sáu tiếng liền vào tủ đầu giường bên cạnh.

Buổi chiều nhận được thông báo cậu gửi lời mời kết bạn trên KaKao cho anh, anh còn rất bất ngờ. Trong nhận thức của anh, cậu trai này không bao giờ chủ động tìm anh, càng không có khả năng gửi đến hai tin nhắn mời kết bạn đáng yêu như vậy.

Ý nghĩ đầu tiên của anh cho rằng đây không phải tài khoản của cậu, não bộ sau khi chấp nhận, xem trang cá nhân thì đúng là cậu thật. Niềm vui mừng phút chốc át đi nỗi kinh ngạc, anh có ảo giác như mặt trời mọc đằng Tây.

Anh cho rằng cậu tìm anh có việc, đợi một hồi không thấy tin nhắn nào gửi đến nên mới chủ động nhắn tin cho cậu. Kết quả cậu lại giả ngây giả dại gửi dấu hỏi chấm cho anh.

Anh biết thừa cậu quá, chỉ dựa vào việc cậu gửi đến một dãy hỏi chấm là biết cậu lỡ tay gửi lời mời kết bạn cho mình rồi.

Quả nhiên cậu lại nhanh chóng bắt đầu làm trời làm đất làm khó anh.

Cậu nhớ kỹ câu quảng cáo trên tấm danh thϊếp kia thật đấy...

Còn 90 phút hai lần... Lúc gõ mấy chữ này ra, cậu không xấu hổ chút nào sao?

Anh muốn trêu chọc cậu, thế là quay lại màn hình điện thoại, vạch trần trò con bò của cậu, sau đó chờ cậu tức giận đến xì khói nhắn tin mắng mình. Vậy mà chờ những nửa giờ, bên phía cậu yên lặng đến bất ngờ.

Phải nói rằng, cậu trai năm năm trước đã trưởng thành, và khó dỗ dành hơn nhiều... Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chờ ba tiếng đồng hồ mới thấy được dòng thông báo "đối phương đang nhập tin nhắn".

Nghĩ đến đây, Kim Taehyung ấn vào màn hình, nghe lại tin nhắn thoại Jeon JungKook mắng mình lần nữa.

"Tên chó chết anh có bệnh chắc, dở chứng cái quần á!"

Được rồi, cậu có thể hùng hổ mắng người như vậy, chứng tỏ không sao cả.

Kim Taehyung xoa chiếc cổ hơi mỏi do cắm cúi xem điện thoại lâu. Vất vả lắm mới tranh thu chút thời gian đi ngủ, thế mà lại dâng hiến hết cho cậu. Anh mệt mỏi tựa vào đầu giường, khóe môi ẩn chứa nét cười, ấn vào bàn phim chín ô.

"Tôi chỉ muốn nói xem xem em có bị sao không thôi, quan tâm em thế còn gì?"

Gõ xong câu này, Kim Taehyung nghĩ ngợi, nụ cười bên môi phai nhạt, lát sau xóa hết đi. Hình như vẫn chưa đúng thời cơ, mà hình như cũng nhanh quá rồi... Đối phó với cậu phải chậm mà chắc từ từ mưu tính.

Quá nhanh hay quá chậm đều không được... trông bề ngoài Jeon JungKook hung dữ vậy thôi chứ thâm tâm lại yếu đuối vô cùng. Anh phải khống chế nhịp điệu vừa phải.

Kim Taehyung đặt di động sang bên cạnh, nằm xuống giường kéo chăn đi ngủ. Trong cơn mơ màng, anh lại khẽ cười.

Sao anh lại gặp phải tiểu yêu tinh khó hầu hạ thế nhỉ!

***

Mắng Kim Taehyung xong, tâm trạng Jeon JungKook dĩ nhiên thoải mái hơn nhiều. Cậu lấy đồ từ phòng thay đồ, vào phòng tắm tắm rửa.

Đang tắm, cậu bỗng nhớ đến lúc vừa ra khỏi bệnh viện, bèn cầm lấy di động xem tin KaKao của Kim Taehyung, lỡ tay ấn vào khung tin nhắn. Kim Taehyung lập tức nhắn cho cậu: "Rốt cuộc cũng chịu đọc tin nhắn của tôi rồi hả?"

Sao anh biết cậu xem tin KaKao của anh? Lẽ nào anh luôn canh chừng trong khung trò chuyện của họ à. Nếu không phải như vậy sao anh thấy được thông báo "đối phương đang nhập tin nhắn" cho nên mới biết được cậu đang đọc tin nhắn của mình được.

Anh và cậu đã chia tay rồi mà, anh có cần phải làm vậy không?

Tâm trạng vừa mới phấn khởi của Jeon JungKook lại ngổn ngang trăm mối. Tắm rửa xong, đắp mặt nạ dưỡng da, cậu nhớ đến buổi chiều lúc thử vai, những lời nói quen thuộc kia lại càng khiến cảm xúc cậu rối loạn hơn.

Đêm khuya nằm trên giường lăn lộn cả tiếng đồng hồ, Jeon JungKook chửi thề một tiếng rồi tức tối ngồi dậy. Mẹ nó, có cho người ta ngủ hay không?

Tên khốn kiếp kia không có việc gì làm, cứ lượn qua lượn lại trong đầu cậu làm gì.

Jeon JungKook cầm di động, xem giờ, sau đó tiện thể lướt qua mấy tin KaKao chưa đọc.

Mười phút trước Park Jimin gửi tin nhắn cho cậu: "Mình đến Seoul rồi, vừa làm thủ tục nhận phòng, khách sạn Z cách chỗ cậu xa không? Nếu không xa thì cậu đến chỗ mình chơi, chúng ta xuống quán bar uống vài ly nhé!"

Park Jimin là cú đêm, ngày ngủ đêm đi "đu đưa". Giờ này là giờ cậu ấy dồi dào sức sống nhất trong hai mươi bốn giờ, sau khi sắp xếp phòng ở xong bèn lập tức tìm cậu cũng là bình thường.

Nếu là bình thường, Jeon JungKook sẽ từ chối uống rượu, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, cậu cũng muốn uống hai ly.

Tay nghe theo tiếng lòng, trên màn hình nhanh chóng hiện ra tin cậu nhắn lại cho Park Jimin.

Jeon JungKook: "Được, chỗ mình rất gần Z, khoảng 800m, cậu chờ mình một lát."

Park Jimin:"Được, được, cậu mau đến đi, mình chờ."

Jeon JungKook không hồi âm cho Jimin, đi vào phòng thay quần áo. Cậu mặc đồ xong, vừa đi ra đã thấy Park Jimin lại gửi thêm mấy tin nhắn đến cho cậu.

Park Jimin: "Năm phút trước trong lúc chờ mãi không thấy cậu trả lời tin nhắn của mình, mình tưởng cậu ngủ nên đã nhắn tin rủ rê Min Yoongi."

Park Jimin: "Nhưng không sao, mình đã hủy kèo với Min Yoongi rồi!"

Park Jimin: "Mình đúng là bạn chí cốt đúng không"

Park Jimin gửi một tấm ảnh chụp màn hình điện thoại đến. Nội dung trong ảnh là cuộc đối thoại của cậu ấy và Min Yoongi.

Park Jimin: "Thôi anh khỏi đến nha."

Min Yoongi: "???"

Park Jimin: "Tôi không cần anh nữa đâu."

Min Yoongi: "Vãi chưởng tôi đã thay đồ rồi!"

Park Jimin: "Vậy anh cởi ra đi."

Min Yoongi: "..."

Xem ảnh chụp màn hình xong. Jeon JungKook múa ngón tay trên bàn phím: "Đểu thật Park Jimin."

"Lát nữa chém gió sau nhé."

Jeon JungKook gửi lại nhãn dán "cười khẩy" rồi đi vào thang máy.

Trong quán bar của khách sạn Z. Park Jimin cố tình tìm một góc mờ tối. Lúc Jeon JungKook đến, Jimin đã gọi sẵn loại cocktail bình thường Jeon JungKook uống được giúp cậu rồi.

Park Jimin uống rượu cực kỳ đỉnh, vừa uống vừa kể: "Cậu biết vì sao mình chạy đến Seoul không? Là vì mình không ở Busan nổi nữa, mình muốn chết. Mình vừa về ngày đầu tiên, mẹ mình còn đối xử với mình khá tốt, hơi tí là Jimin ơi, Min Min à. Nhưng đấy chỉ là ngày đầu tiên thôi, ngày hôm sau mẹ mình bắt đầu xỉa xói mình, khi nào con mới tìm được người yêu, đã có tuổi đến nơi rồi mà chả có mống người yêu nào ngấp nghé nói ra xấu họ chết được. Con xem con chó vàng nhỏ bên cạnh đi, nó còn đẻ con rồi đấy, chỉ mỗi con còn ế..."