Chương 35: Ăn cơm

Kim Taehyung vừa chậm rãi đi theo sau Jeon JungKook đến bàn ăn, vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Sang-hyun gọi phục vụ mang thức ăn lên. Ngay từ lúc Jeon JungKook xuất hiện tại club 101, phòng bếp đã chuẩn bị sẵn thức ăn rồi.

Sang-hyun rời khỏi phòng VIP chưa đến năm phút, phục vụ đã mang hết món ăn lên bàn, trong đó có vài món là món đặc biệt của nhà hàng. Sang-hyun cực kỳ biết điều, không quay vào phòng VIP nữa.

Đã tám rưỡi tối, bụng Jeon JungKook đói meo, phục vụ mang đồ ăn tới rồi đi, cậu chàng tự nhiên cầm đũa chén lên ăn luôn.

Kim Taehyung ngồi đối diện nhìn Jeon JungKook gắp thức ăn vào đĩa, sau đó nhặt từng cọng rau thơm, ớt chuông bỏ sang một bên, rồi lần lượt gắp mấy món mình thích hoặc thịt cho vào miệng.

Nhiều năm trôi qua mà cậu trai này vẫn ăn uống kén cá chọn canh như vậy. Kim Taehyung ngao ngán lắc đầu, cũng cầm đũa lên.

Do thói quen, Kim Taehyung ăn cơm rất nhanh, trái ngược hoàn toàn với Jeon JungKook nhai kĩ nuốt chậm. Lúc anh đã no bụng buông đũa xuống, Jeon JungKook kén chọn canh cả buổi mới chỉ gắp được vài đũa.

Kim Taehyung không thúc giục cậu , có thể kiên nhẫn ngồi đối diện chờ cậu ăn cơm. Đến khi thấy tốc độ gắp đũa của cậu chậm lại, biết đã ăn no, lúc này anh mới lên tiếng: "Jeon JungKook."

Cậu ngẩng đầu lên.

Kim Taehyung hất cằm về phía bát nhỏ đựng rau thơm, cà chua miếng và ớt chuông mà cậu gắp bỏ ra "Ăn hết đi".

"Muốn ăn thì anh tự ăn đi, tôi thì miễn." Jeon JungKook lại gắp một miếng rau nữa. Như thể muốn chọc giận Kim Taehyung, cậu cố ý gạt từng sợi rau thơm ra.

Kim Taehyung mặc cậu lựa chọn, đợi cậu vất vả lắm mới bỏ hết rau thơm, đang kẹp những thứ còn lại cho vào miệng thì anh lại cầm lấy đũa mình, gắp nhanh cả đống rau mà cậu gạt bỏ nhét thẳng vào miệng cậu trước.

Jeon JungKook muốn nhả ra theo phản xạ. Nhưng dường như Kim Taehyung đã lường trước cậu sẽ có phản ứng thế kia, bèn gằn giọng cảnh cáo: "Em dám phun ra, tôi sẽ đút lại cho em bằng miệng tôi đấy."

Jeon JungKook tức khắc không dám nhả ra nữa.

Đút lại bằng miệng là sao? Tên chó chết này không nói được lời dễ nghe nào ?

Vành tai Jeon JungKook phớt đỏ. Từ lúc anh và cậu gặp lại đến nay, không biết đây là lần thứ mấy anh quấy rối cậu qua lời nói rồi. Chỉ có anh mới biết mạnh miệng thôi chắc?

Jeon JungKook làm liều, lừ mắt với Kim Taehyung trong khi đôi tai mình vẫn đỏ ửng vì ngượng ngùng "Đừng khoác lác nữa, có ngon thì anh đút bằng miệng thử đi."

Kim Taehyung nhướn mày, một giây sau lập tức đứng lên, nhoài người qua bàn giữ lấy gáy cậu.

Jeon JungKook không chịu thua nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung. Hai người nhìn nhau chằm chằm chốc lát, sau đó đầu anh hạ xuống từng chút. Khuôn mặt anh càng lúc càng gần cậu, gần đến mức có nghe thấy tiếng hít thở của anh, gần đến mức môi anh chỉ cần khẽ hé mở là sẽ chạm vào môi cậu...

Ngón tay cầm đũa của Jeon JungKook run run, cổ rụt đầu về phía sau theo bản năng. Thế nhưng bàn tay Kim Taehyung để sẵn ngay gáy lại giữ chặt hơn. Anh nhìn cậu chăm chăm chốc lát. Đến lúc Jeon JungKook giãy dụa lần nữa, anh mới đứng thẳng người dậy, dời bàn tay từ gáy sang đỉnh đầu cậu. "Nghe lời nào, đừng kén ăn."

Giọng Kim Taehyung như chứa đựng ma thuật mê hoặc nào đó thúc đẩy Jeon JungKook nhét hết rau thơm mình ghét nhất vào bụng. Tiếp đó, anh hài lòng xoa đầu cậu: "Ăn luôn mấy cái còn lại trong bát đi."

Nghe thấy câu này, Jeon JungKook mới nhớ ra bản thân đang làm chuyện mình ghét, thế là lập tức hé miệng...

Ấy vậy mà câu chửi thề còn chưa kịp thốt ra, giọng Kim Taehyung đã nhẹ nhàng truyền đến tai cậu: "Không được chửi thề!"

Lần này Jeon JungKook nổ tung. "Mẹ nó, tôi tự mắng tôi liên quan quái gì đến anh?"

Kim Taehyung dửng dưng vặn lại. "Chính vì em tự mắng mình nên mới không được chửi bậy."

Jeon JungKook lườm trắng cả mắt, thật lòng cảm thấy tên thối tha trước mắt này đúng là rảnh quá lắm chuyện.

Cuối cùng bữa cơm kết thúc trong điều kiện "Jeon JungKook ăn một miếng trong bát đồ đựng đồ ăn cậu gạt ra, Kim Taehyung sẽ xóa một tin nhắn cậu gửi cho anh."

Trước đó, Jeon JungKook đã bảo với Ji Yoo, hôm nay cậu phải đi trả xe, nên Ji Yoo đã sắp xếp tài xế đến đón cậu.

Tránh để việc hai người đi chung bị người khác thấy được. Jeon JungKook không chờ Kim Taehyung tính tiền xong đã rời đi trước. Cậu kéo cửa ra, lúc chỉ còn cách thang máy năm mét, phòng VIP bên cạnh cũng mở cửa, mấy người đàn ông đi ra khỏi phòng.

Trên người họ nồng nặc mùi cigar và thuốc lá, dù rằng có cách xạ họ những hai mét vẫn bị hun đến mức phải giơ tay lên xua đi mới thở nổi. Chỉ là cậu vừa xua được hai cái, đã ngây người nhìn chòng chọc vào người đàn ông chính giữa.

Mấy người kia đang bàn chuyện kinh doanh, anh khen tôi, tôi khen anh. Người đàn ông kia cũng vậy, có lẽ do ánh mắt cậu quá lộ liễu, ông ta cảm nhận được bèn nghiêng đầu liếc nhìn sang cậu. Sau đó như thể cậu chỉ là một kẻ qua đường bình thường, ông ta dời mắt đi tiếp tục cười nói với mấy người đàn ông khác, đi về phía thang máy. Bọn họ nhanh chóng vào thang máy, hành lang thoảng chốc yên tĩnh trở lại.

Jeon JungKook vẫn đứng yên bất động toàn thân lạnh buốt như ngâm mình trong nước hồ mùa đông giá rét. Mãi cho đến khi di động đổ chuông, là tài xế gọi đến, cậu mới cất bước đi vào thang máy.

Ngồi trên xe, cậu nhìn ra cảnh đêm lần lượt lướt qua bên ngoài ô kính, trong đầu cậu lại lần nữa hiện ra ánh mắt người đàn ông kia nhìn cậu.

Cậu không hề hiểu lầm, ông ta quả thật không nhận ra cậu là ai. Mà cậu cũng không bị cận, đối phương chính là ba ruột của cậu, ông Jeon Geon .

Cậu và ba ruột mình gặp nhau, nhưng ông ta lại không nhận ra cậu là ai.

***

Kim Taehyung rời khỏi 101 Club rồi về thẳng cao ốc Daegu. Từ một tiếng trước, Min Yoongi đã hỏi dồn hỏi dập Kim Taehyung mấy giờ về công ty.

Cửa thang máy vừa mở ra, Min Yoongi trông thấy được Kim Taehyung và Sang-hyun bèn chạy ngay đến, chất vấn "Không phải cậu báo chín giờ tối nay họp sao? Giờ đã mười giờ rồi..."

Kim Taehyung không đếm xỉa đến anh ấy, đi thẳng vào văn phòng của mình.

"Cậu không có ý thức giờ giấc như thế từ khi nào vậy hả? Trước kia mỗi lần họp, cậu luôn có mặt đúng giờ. Min Yoongi ngồi lên bàn làm việc của Kim Taehyung, tò mò hỏi: "Khai mau, rốt cuộc cậu và Sang-hyun đã đi đâu? Không phải hai người đã giấu tôi làm chuyện xấu gì chứ."

Kim Taehyung tiện tay cầm quyển sách đập vào lưng Min Yoongi, đẩy anh ấy khỏi bàn làm việc của mình: "Anh phắn ngay đi cho em."

"Cậu nói tôi biết cậu và Sang-hyun đã đi đâu, anh sẽ phắn ngay."

"Đi dỗ ông nội em được chưa."

*****

Kim Taehyung: Anh cũng muốn đút lại cho em bằng miệng lắm nhưng tác giả bả đâu có cho đâu?