Chương 2: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

La Vân Sơn phái tọa lạc ở phía Đông Chu quốc đại lục, nằm trên một dãy núi thuộc hạ du của sông Thanh Hành, trải rộng dọc theo con sông này. Nơi này tổng cộng có sáu ngọn núi do chưởng môn và năm vị đường chủ tọa trấn, quanh năm mây mù che phủ, khiến người ta không cách nào nhìn rõ được tới đỉnh. Trong sáu ngọn núi này, có ba ngọn núi nằm sang sát nhau ở hướng Đông Bắc, hai ngọn núi hơi chếch về phía Đông, và một ngọn núi hoàn toàn tách biệt nằm đối diện với những ngọn núi còn lại.

Cùng với sự phát triển của La Vân Sơn phái, một tiểu trấn dần dà phát triển theo thời gian trở thành một tiểu thành, gọi là thành Lục Vân, tọa lạc ngay dưới chân núi nằm trong lòng La Vân Sơn, trải dài từ ngọn núi đơn độc tách biệt hướng về phía Tây cho tới hai ngọn núi phía Đông.

La Vân Sơn có lịch sử hình thành chưa đến ngàn năm, là một môn phái nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Nếu so sánh với tam tông lục phái, thì La Vân Sơn không phải là môn phái có thế lực có thể trấn áp tứ phương, nhưng lại là môn phái có tiếng tăm lẫy lừng.

Điều khiến cho La Vân Sơn trở thành một trong những môn phái nổi tiếng nhất tu chân giới, đương nhiên không thể không kể đến ba bảo vật trấn môn.

Ba bảo vật trấn môn ở đây không phải là ba món đồ có sức mạnh trấn áp, mà là ba người khiến cho tu chân giới vừa nghe đến tên đã xanh mặt, đó là Quỷ Tài Thần Thám, Vô Diện Đường Chủ và Bách Diện Công Chúa. Có thể xếp trong tam bảo, không nhất thiết phải là người có thế lực hay tu vi cao nhất, thế nhưng có tên trong tam bảo, năng lực của bọn họ chắc chắn phải khiến người khác nể sợ.

Trong số đó, Vô Diện đường chủ chính là vị đường chủ của Vân bảo đường, Lạc Vô Hối, cũng chính là sư phụ của Vương Du Thuần và Phương Tịch.

Vương Du Thuần thất thần nhìn cuộn tre trong tay, nhịn không được thở dài một hơi.

Tuy chưa từng gặp qua Lạc Vô Hối, nhưng theo những gì hắn được nghe kể, thì vị sư phụ này là một nhân vật thần bí kỳ lạ. Không riêng gì Vương Du Thuần, trên dưới La Vân Sơn, người biết về Lạc Vô Hối hoặc từng nhìn thấy hắn, căn bản chưa đến mười người. Người này nghe nói rất hiếm khi lộ mặt, ngoài chưởng môn, các vị đường chủ cùng với đại sư huynh ra, thì đệ tử La Vân Sơn chưa ai từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của hắn. Nghe nói, lúc thì là một thiếu niên, lúc lại mang dáng vẻ của một người trưởng thành, có khi lại là một hài đồng, thiên biến vạn hóa, muôn hình vạn trạng. Mà điểm chung duy nhất, chính là mái tóc không bao giờ dài tới chấm vai. Cũng chính vì lẽ đó, mà thêm một điều luật bất thành văn liên quan đến việc cắt tóc ở La Vân Sơn ra đời.

Lúc nghe đến đây, Vương Du Thuần rất muốn hỏi một câu: "Không lẽ sau này y nuôi tóc dài thì các ngươi đồng loạt cạo đầu à?!?"

Tương lai thì không thể biết trước được, hắn tuy không hỏi ra miệng, lại không kìm được nghĩ đến viễn cảnh từ trên xuống dưới La Vân Sơn đều là đầu trứng gà bóc vỏ mà cười muốn nội thương.

Chỉ có thể kết luận Vân bảo đường chủ là một nhân vật lợi hại có khả năng xóa sổ toàn bộ tóc trên đầu của La Vân Sơn.

Điều khiến hắn dù chưa bao giờ lộ diện nhưng vẫn được trên dưới môn phái kính sợ, chính là bất cứ ủy thác hay nhiệm vụ do Lạc Vô Hối đảm nhận, không cần biết là cấp bậc A hay thậm chí là S, tỷ lệ thành công luôn luôn là 100%. Đây là điều mà đến cả chưởng môn cũng chưa chắc làm được.

Có thể nói hắn là nguyên nhân chính khiến cho Vương Du Thuần và Phương Tịch gặp phải phiền phức này.

Ở La Vân Sơn, ủy thác được chia làm hai loại.

Loại thứ nhất, sẽ do Tùy đường tiếp nhận, thông qua điều tra kiểm duyệt, mới được phân bố tổ chức cấp bậc dựa vào độ khó, rồi sau đó đệ tử của La Vân Sơn mới theo đó mà lựa chọn nhiệm vụ phù hợp với mình. Vương Du Thuần vô cùng tán thưởng mô hình này, vì người có tu vi thấp như hắn cũng có thể dễ dàng tìm được nhiệm vụ vừa sức mình, kiếm thêm thu nhập.

Đau đầu chính là loại thứ hai, ủy thác không thông qua Tùy đường, nói cách khác là ủy thác trực tiếp. Loại hình này, yêu cầu thường không rõ ràng, rủi ro cao, độ khó cũng phải tính theo cấp số nhân. Nhiệm vụ như thế thì chỉ có những người có tu vi cao cường như đường chủ, chưởng môn hoặc đại sư huynh mới có thể đảm đương nổi.

Mà ủy thác lần này không cần nói cũng biết, cmn, nhất định là cấp bậc SS trong truyền thuyết!

Và vị đường chủ với tỷ lệ thành công tuyệt đối kia, vốn nên xuất hiện từ mấy ngày trước để tham dự đại hội tuyển đệ tử...

Đã biệt vô âm tín...

Một người quen của Vương Du Thuần có một câu thế này: Không có xui xẻo nhất, chỉ có càng xui xẻo!

Đúng thật là vậy, không may, ở La Vân Sơn có một đạo luật bất thành văn thế này: Nhiệm vụ do Vân bảo đường đảm đương, chỉ có thể do Vân bảo đường giải quyết. Tất nhiên là điều luật này không được áp dụng đối với các phân đường khác.

Nhưng cái này tuyệt đối không phải là ủy thác mà một đệ tử mới nhập môn như Phương Tịch, và một tên ngũ hành khuyết một như hắn có thể đảm đương được.

Sau khi biết tin, lúc đó trong lòng Vương Du Thuần chỉ có thể thổ tào một câu: "M* kiếp! Bị lừa rồi!"

Sau đó dùng ánh mắt ai oán nhìn đại sư huynh, đương nhiên cũng không thể thay đổi được hiện thực là cái death flag này sẽ được trao lại cho hai đệ tử duy nhất của Vân bảo đường, Phương Tịch và Vương Du Thuần.

Có thể oán niệm của Vương Du Thuần quá mức mạnh mẽ, đại sư huynh lúc đó mới đưa ra một đề xuất.

Vương Du Thuần tay cầm quyển trục thư cùng với một cuộn tre đã sờn cũ, nét mặt đưa đám.

Nếu hỏi Phương Tịch lựa chọn giữa ủy thác lai lịch không rõ kia với đề xuất của đại sư huynh, thì hắn sẽ nghiêng về phía của đại sư huynh.

Ngược lại, nếu cho Vương Du Thuần lựa chọn, thì hắn lại cảm thấy không mấy khác biệt. Mặc dù đề xuất của y nghe qua thì có vẻ dễ hơn so với ủy thác mà Lạc Vô Hối đảm nhận. Nhưng thực tế đối với hắn mà nói thì đều là đang nhảy vào hố lửa.

Nếu như lúc đó được tự do lựa chọn, chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại chọn phương án ở lại Thiên thảo đường trồng rau tưới cây, chứ không phải như hiện tại trưa nắng nằm trên xe bò như thế này.

Vương Du Thuần chán nản kéo rơm phủ qua đầu, quyết định đánh một giấc...

...

[Hai ngày trước...]

[La Vân Sơn, Tùy đường]

Vương Du Thuần nét mặt đưa đám đi theo sau Phương Tịch với đại sư huynh tới bảo điện của Tùy đường. Sớm biết sẽ rơi vào kết cục này, Vương Du Thuần sẽ không nghe theo Đoan Mộc Hề giải cái đề mục kia, để rồi chôn thân trong cái hố đen không đáy này.

Chuyện đã đến nước này, hối hận đã muộn.

Hắn bi thương thở dài một hơi, vẫn chưa từ bỏ, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Hề, thản nhiên nói: "Huynh gài ta như vậy, ta được phép đòi bảo hiểm chứ nhỉ?"

Phương Tịch ở một bên thầm kinh ngạc, không ngờ hắn có thể thẳng thừng ở trước mặt đại sư huynh của La Vân Sơn như vây.

Đoan Mộc Hề cười hì hì, hoàn toàn không để tâm, đáp: "Đương nhiên, đan dược, phù chú ở đây, tùy đệ chọn."

Vương Du Thuần quả nhiên không khách sáo gom một đống đan dược cùng với phù chú. Số lượng mà hắn lấy đủ để mở một sạp nhỏ ven đường.

Thực ra, đệ tử ở La Vân Sơn sau khi nhận ủy thác sẽ được môn phái hỗ trợ chu cấp linh thạch, phù chú và đan dược. Số lượng được cấp phụ thuộc vào cấp độ của ủy thác. Nhiệm vụ mà Vương Du Thuần và Phương Tịch phải nhận vẫn chưa được phân cấp, vì lần này là ngoại lệ, chưởng môn đã có lệnh, đích thân đại sư huynh giao nhiệm vụ cho họ. Cho nên Vương Du Thuần mới có thể gom một đống vào túi.

Phương Tịch bên cạnh không khỏi cảm thán độ dày da mặt của Vương Du Thuần.

Đối với hành vi không biết xấu hổ này của hắn, Đoan Mộc Hề lại làm như không thấy, quay sang hỏi Phương Tịch: "Còn ngươi thì sao?"

Vốn dĩ Vương Du Thuần đã lấy rất nhiều thứ rồi, thấy y hào phóng như vậy, Phương Tịch cũng hơi ngại ngùng, đáp: "Cái này, ta có thể chọn lấy một món vũ khí không?"

"Tất nhiên là được." Đoạn Mộc Hề gật gật đầu, dẫn họ qua phòng trưng bày vũ khí. Những vũ khí ở đây tuy phẩm cấp không cao, nhưng nhìn chung đều là hàng tốt.

Phương Tịch đi xung quanh nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một thanh kiếm khá cũ, lưỡi kiếm mơ hồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hắn không do dự liền chọn thanh kiếm đó.

Thấy Phương Tịch đã chọn xong vũ khí cho mình, nhưng Vương Du Thuần vẫn còn đi ngắm loay quanh, y trêu chọc hỏi: "Ngươi không định thu hoạch nữa sao?"

Vương Du Thuần thản nhiên đáp: "Mấy thứ này vừa nặng vừa nguy hiểm, vả lại dù có lấy ta cũng không sử dụng được. Những chuyện liên quan đến đánh đấm, vẫn nên để cho tiểu sư đệ xử lý." Rồi quay sang nhìn Phương Tịch, tha thiết nói: "Sư đệ, tính mạng của sư huynh nhờ cậy hết vào ngươi đấy!"

Khóe miệng Phương Tịch co rút, lòng thầm mắng: "Sư đệ em gái ngươi!"

Nếu so sánh giữa hai người bọn họ thì tu vi của Phương Tịch cao hơn Vương Du Thuần một bậc. Kể cả khi không xét tu vi, thì Vương Du Thuần cũng không phải là loại biết đánh đấm, hắn từ khi nhập môn đã quyết định đi theo con đường chế phù luyện dược, không cần biết bản thân có thiên phú hay không. Bởi vì đối với một người hiện đại văn minh như hắn, thì việc cầm vũ khí đâm đâm chém chém chỉ dành cho giang hồ chợ búa.

Đoan Mộc Hề đi đến bên cạnh Phương Tịch, tay áo một tay che miệng, một tay vỗ vỗ vai hắn, tràn đầy cảm thông, "Cố lên..."

Dân giang hồ chợ búa nào đó: "..."

...

Sáng hôm sau, hai người họ đến sảnh điện của Tùy đường, theo lời Đoan Mộc Hề thì môn phái sẽ sử dụng truyền tống trận, vị chủ quản ở Tùy đường sẽ là người chịu trách nhiệm hướng dẫn. Không biết có phải là lỗi giác của hai người họ không, thế nhưng luôn có một tầm mắt nóng rực phóng về phía bên này.

"..."

"..."

Địa điểm cuối cùng, nơi tung tích của vị sư phụ với tỷ lệ thành công tuyệt đối được tìm thấy, chính là ở gần biên giới Chu quốc, Hoàng thành.

Mục tiêu hướng tới của bọn họ chính là Hoàng thành...