Chương 1: Nghiệt Duyên

...

"Tân nương của Thủy thần, xuất giá đội khăn đỏ, xuất giá khoác bạch y...



Tân lang là thần, đoạn đứt lương duyên...



Trên kiệu hoa đỏ, tân nương áo trắng oán hận chúng sinh, oán người tuyệt tình...



Tân lang là thần, tân nương phàm trần.



Tân nương áo trắng, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường...



Tam.....



Trên kiệu hoa đỏ, huyết lệ hoen ố nhuộm màu giá y...



Khϊếp sợ xương máu hòa cùng nước...



Hân hoan là người, tang thương là nàng...



Tân nương Thủy thần, ngồi kiệu hoa đỏ, khoác giá y đỏ... thành thân.



Tân nương áo đỏ, dưới lớp khăn voan... nở nụ cười..."

...

Trong thư phòng, một nam nhân nhìn qua khoảng tứ tuần, y nhìn từng dòng chữ đỏ đậm hằn trên cuộn tre vừa nhận được, ở phía cuối còn có một ấn mộc vàng kim. Y nhìn ấn mộc nhịn không được cau mày. Đính kèm theo cuộn tre được gửi tới, còn có một phong thư.

Nam nhân cầm bức thư, lòng trỗi dậy một cảm giác bất an.

Bên trong lá thư là một vài chữ viết nguệch ngoạc như trẻ con vừa tập viết, còn lại đều là hình vẽ vô cùng sinh động như đang giải thích cho y hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cuối thư, người này còn rất có tâm đề một cái tên: Lạc Vô Hối.

Y nhìn lá thư, khóe miệng không khỏi co giật. Không nói đến những bức họa kỳ lạ, tiểu tử này hình như chỉ có tên của bản thân là viết một cách nắn nót. May thay, đây không phải là lần đầu tiên y nhận thư từ Lạc Vô Hối, cho nên đối với nội dung bức thư, y vẫn có thể lý giải được đại khái.

Thế nhưng, vẫn còn điều gì đó khiến y bận tâm. Vẻ mặt y trở nên ngưng trọng nhìn cuộn tre trên bàn.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở...

"Sư phụ! Ta vừa tìm được một tiểu tử rất thú vị!"

Người vừa bước vào, đã oang oang nói to. Hắn thậm chí còn không thèm gõ cửa.

Người này là một nam tử trẻ tuổi, khoảng chừng hơn đôi mươi, mái tóc đen tuyền được búi gọn phía sau, nhưng phần tóc mái phía trước lại lỏm chỏm vểnh ngược như thể chưa bao giờ được chải chuốt. Bộ y phục khoác trên người hắn là đồng phục của môn phái nhưng so với hắn lại có chút quá cỡ, phần ống tay dài cả một đoạn, hắn lại không để tâm cũng không xoắn tay áo lên, như cố tình không để lộ hai tay ra ngoài. Đặc biệt là đôi mắt biết cười lúc nào cũng híp lại, cùng với hàng lông mi dày dài và cong vυ"t, càng làm hắn trông trẻ hơn nhiều so với tuổi.

Hắn vừa xuất hiện, không khí trong căn phòng vốn trầm lắng lập tức trở nên sôi động.

Y day day trán hiển nhiên đã quá quen với việc này.

Nhận ra tâm trạng y có phần nặng nề, hắn hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy?"

Tuy nhiên, không đợi y kịp trả lời, hắn nhìn lướt qua một lượt, rồi nhìn lá thư trên tay y, đáp luôn: "À, là do tiểu sư thúc sao?! Y lại gặp rắc rối ở bên ngoài à?"

"..."

Nếu tên tiểu tử thối trước mặt đây không phải là đại đệ tử được toàn môn phái ưu ái, thì có lẽ từ lâu y đã một cước đá nó xuống núi.

Y nói: "Sư thúc ngươi, hắn không gặp rắc rối. Mà bản thân hắn chủ động tìm tới rắc rối!"

Hắn hoàn toàn không nhìn ra được vấn đề nằm ở đâu, thắc mắc: "Không phải bình thường vẫn như vậy sao? Vả lại, kể cả khi y không tìm, thì rắc rối cũng sẽ chủ động tìm đến y."

Y nhăn mày: "Còn chưa đầy một tháng nữa là đại hội tuyển đệ tử diễn ra."

Hắn nhanh nhảu đáp: "Nếu như y đã nhận thì hẳn là sẽ về kịp lúc thôi. Ta nghĩ người không cần quá lo lắng."

Đúng như những gì hắn nói, trong lá thư của Lạc Vô Hối, đại ý cũng biểu đạt là sẽ về kịp lúc. Thế nhưng, nghĩ lại nội dung của ủy thác đó, y không đồng ý, nói: "Hắn ở bên ngoài lại tiếp nhận một ủy thác lai lịch bất minh. Còn không để cho chúng ta can thiệp vào, chưa kể đến phân đường của tiểu tử đó đến một đệ tử cũng không có..."

"A! Ta cũng đang định nói với người về chuyện này."

"Làm sao?"

"Hôm nay, ta gặp một người rất thú vị, hắn hẳn là có thể sẽ vào được Vân bảo đường."

Y nhăn mày càng chặt, đợi hắn nói tiếp.

"Người này tuy tư chất bình thường, tâm tính ổn trọng, nhưng lại khá kỳ lạ. Hắn có khả năng cao sẽ giải được đề mục của tiểu sư thúc!"

Nghe vậy, nam nhân trung niên nét mặt nghiêm lại như có điều suy nghĩ nhìn đệ tử của mình.

"Được rồi, vậy chuyện này giao cho ngươi sắp xếp!"

Hắn vỗ ngực tự tin, đáp: "Cứ tin ở ta!"

...

[Một tháng sau...]

[Biên giới Chu quốc, núi Phượng Hoàng, rừng Thanh Liên.]

Trên lối mòn của sườn núi, một con bò già kéo một chiếc xe đẩy cọt kẹt lắc lư, trên xe còn chất vài đống rơm rạ. Kẻ đánh xe là một nam thanh niên trẻ tuổi, mặt mày anh tuấn sáng sủa, một thân lam y, tóc dài được buộc gọn sau lưng, dáng vẻ như công tử thế gia. Phong thái của vị công tử này anh tuấn bất phàm, hoàn toàn không ăn nhập gì với chiếc xe tàn tạ cũ kỹ.

Và người này hiện tại đang rất khó ở.

Vô cùng vô cùng khó ở.

Nếu như không phải do con đường này không có người qua lại, thì có lẽ hắn đã nhảy khỏi xe từ sớm. Mà con bò già trước mắt hoàn toàn không biết đến tâm tình của chủ nhân, vẫn thong thả bước từng bước chậm rì rì.

Hắn nhìn mặt trời lêи đỉиɦ, chói lọi oi bức, nhìn lại con vật trước mắt, tâm trạng trở nên gắt gỏng. Lam y nam tử cau mày khó chịu, mở miệng: "Môn phái thực sự không còn chiếc xe nào tốt hơn cái này sao? Với tốc độ này e rằng mặt trời lặn cũng chưa đến được nơi."

Trên chiếc xe bò, từ đằng sau đống rơm rạ, vọng lên tiếng của một nam tử trẻ tuổi khác.

"Dù có tốt hơn thì trước sau gì cũng bị ngươi phá hư. Người khác xuống núi làm nhiệm vụ, trăm sự thuận lợi. Còn ngươi vừa ra khỏi cửa liền bị đánh bị cướp, riêng một buổi sáng đã phá hư hết năm chiếc xe ngựa. Tài vật có hạn, nếu như tiếp tục phá, thì đừng mơ đến tiền thưởng, không chừng sẽ được đổi thành vàng mã đó."

Kẻ này vừa mở miệng, đã không tiếc buông lời châm chọc. Khác với lam y nam tử mặt than mày oán, người ngồi sau xe không mấy để tâm đến hình tượng của bản thân tùy ý dựa lưng lên đống rơm trên xe, lựa chọn tư thế thoải mái nhất mà ngồi hưởng thụ, trên tay cầm một quyển trục thư, miệng còn ngậm một cái banh bao, dáng vẻ vô cùng tùy ý.

Xét về y phục của hai người họ, kiểu dáng giống nhau như đúc, chỉ có điều của kẻ dắt xe là lam y còn của người đằng sau là lục sắc.

Hai người họ chính là đệ tử xuất thân cùng một môn phái. Hơn nữa, còn đang trên đường làm nhiệm vụ.

Lam y nam tử vừa nghe vậy, sắc mặt càng đen, phản bác: "Trách ta? Ngươi còn trách ta?! Bộ ta muốn bị bọn họ đánh cướp sao?? Không phải do ngươi không biết ngự kiếm, chúng ta cần gì phải ngồi xe thế này?"

Nghe vậy, lục y nam tử như có điều suy nghĩ, lát sau mới lên tiếng đáp: "Có cần ta nhắc ngươi nhớ đời trước của chúng ta kết thúc như thế nào không?"

"....."

Vừa nghe đến đây, lam y nam tử lập tức ngậm miệng, sắc mặt càng khó coi, lại không thể phản bác, chỉ có thể vừa đánh xe vừa lầu bầu.

Bởi vì kẻ xỉa xói hắn không ai khác chính là Vương Du Thuần. Còn hắn chính là kẻ họ Phương, tên Phương Tịch đời trước làm ông tổ tốc độ, cuối cùng xe độ, hưởng thọ hai mươi cái xuân xanh. Đồng thời hại thằng bạn thân, thân ai nấy lo, yểu mệnh cùng.

Vương Du Thuần bi thương thở ra một hơi. Không nghĩ tới, bọn hắn đã chết chùm lại còn trọng sinh chung. Sống lại một kiếp, lại còn là đồng môn đồng thầy.

Haizz... Quả nhiên là nghiệt duyên!

Vương Du Thuần nhìn quyển trục trên tay, không khỏi cảm thán.

Phải nói, kiếp này Phương Tịch đúng là đội nồi đầu thai. Hắn nhập môn cả tháng trời cuộc sống nhàn nhã như lục bình trôi sông. Phương Tịch vừa nhập môn, mớ hỗn độn này liền rớt xuống đầu bọn họ.

Không nghĩ tới, Phương Tịch lại có ngày có thể soán ngôi đội nồi đại hiệp này.

Lúc gặp lại Phương Tịch ở thế giới này, Vương Du Thuần vui mừng thì ít mà buồn bực thì nhiều. Nếu không phải vì hắn, thì giờ này Vương Du Thuần vẫn còn có thể nằm trong phòng đọc tiểu thuyết trên cái smartphone Oppo A1k màu đỏ quý phái của mình.

Tuy tức thì tức thật, nhưng Phật dạy làm người không thể quá sân si, hắn sẽ rộng lượng khoan dung bỏ qua mọi chuyện. Một phần là ở tình huống đó cũng không thể hoàn toàn trách Phương Tịch, mà phần còn lại chủ yếu là do... hắn đánh không lại người ta a!

Phương Tịch kẻ này bề ngoài cao ngạo, bên trong ngơ ngáo, nhưng lại sở hữu tư chất nghịch thiên, là kỳ tài trăm năm có một được trên dưới môn phái thừa nhận.

Vương Du Thuần tới giờ vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phương Tịch.

Trong đại hội tuyển đệ tử của La Vân Sơn, dưới lôi đài, một nam tử anh tuấn bất phàm thu hút hầu hết mọi ánh nhìn. Trong trận hỗn chiến, hắn đơn phương độc mã khiêu chiến một đám thí sinh, tư thế hiên ngang hùng dũng, mà chiêu thức thì... đơn giản là dùng nắm đấm xử lí. Vừa thô bạo, vừa dã man, thảm đến không nỡ nhìn thẳng, cũng không biết là chui từ lò luyện côn đồ nào ra.

Chỉ biết, hơn phân nửa thí sinh ở đây đều là con cháu thế gia vọng tộc, kiếm pháp linh hoạt mỹ lệ. Nhưng mà so với Phương Tịch thì đều như lấy trứng chọi đá. Mấy thí sinh bị hắn đánh đến kêu cha gọi mẹ, người thì văng xuống núi, kẻ đi cả hàm răng, thê thảm vô cùng.

Trái ngược với hắn, Vương Du Thuần muốn tư chất không có tư chất, muốn thực lực không có thực lực. Thành thật mà nói thì tư chất tầm thường như Vương Du Thuần nếu không gặp kỳ ngộ thì vĩnh viễn chỉ có thể làm một đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi.

Vừa khéo, kỳ ngộ thực sự đến với hắn.

Vương Du Thuần trong lúc mơ hồ liền trở thành đệ tử nội môn của Vân bảo đường, một trong năm đại phân đường ở La Vân Sơn.

Mặc dù là một trong ngũ đại phân đường. Thế nhưng, từ lúc hắn nhập môn đến giờ, ngoài trừ Phương Tịch mới gia nhập ra, thì Vương Du Thuần chưa từng gặp đệ tử nào khác của Vân bảo đường, kể cả đường chủ.

Phương Tịch: "Đang nghĩ gì mà đột nhiên lặng thing vậy?"

Vương Du Thuần ngay lập tức đáp: "Không có gì... Chỉ là cảm thán nhân sinh ngắn ngủi, tuổi xuân phơi phới, tình yêu chưa tới thì đã phải bán muối mất tiêu."

"..."

Biết trước, đã không hỏi!

Phương Tịch cau mày buồn bực. "Ngươi còn định trách móc chuyện này tới khi nào?"

Vương Du Thuần trả lời: "Đến khi tên vô nhân tính nhà ngươi ý thức được mình đã hủy hoại cuộc đời một thiếu niên ngây thơ vô tội tiền đồ vô lượng cùng với tương lai tươi sáng phía trước!"

"..." Tuy đây không phải là lần đầu Phương Tịch biết đến cái nết của Vương Du Thuần, nhưng hắn vẫn không nhịn được thầm mắng một câu: "Mặt dày vô liêm sỉ!"

Phương Tịch: "Lúc trước là do ta. Nhưng mà ban nãy đánh với đám cướp, nếu không nhờ có ta, thì ngươi đã phải nấp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân không biết bao nhiêu lần rồi!"

"Đó là điều ngươi nên làm. Như ta đã nói, nếu như không phải tại ngươi thì ta cũng không ở đây, cũng không gặp phải những chuyện như thế này."

"..."

Có vẻ hắn đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Vương Du Thuần. Kẻ mặt dày hắn đã gặp qua rất nhiều, nhưng Vương Du Thuần là ở một lé vồ* khác!

(*lé vồ = level: đẳng cấp)