Chương 4:Sự thật sáng tỏ (H)

Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy. Anh cảm thấy toàn thân như vô lực, chân tay không có sức để cử động. Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, anh cố gắng mở đôi mắt đang nặng trĩu nhìn xung quanh. Nhận ra đây là bệnh viện, anh bắt đầu lục tìm mọi ký ức có liên quan. Phải rồi, anh nhớ rằng hôm đó sau khi thấy cậu rời đi, liền tuyệt vọng đau đớn mà ngất đi. Anh nhớ ra buổi đính hôn đó vẫn chưa được hoàn thành, không hiểu sao trong lòng lại thấy nhẹ hẳn đi. Trong lòng anh dâng lên áy náy, bữa tiệc bị phá hỏng, không biết bố mẹ anh sẽ thế nào?

Cạch....

Tiếng mở cửa phòng làm anh giật mình, tâm trạng cũng tự ổn định.

Mẹ Tiêu bước vào thấy anh đang thẫn thờ trên giường thì bật khóc, hai mắt đỏ ửng, nước mắt không kịp ngăn. Có trời mới biết lúc anh ngất bà đã hốt hoảng lo sợ như thế nào. Anh đã hôn mê hơn 2 ngày, bà từng ấy thời gian luôn bên cạnh chăm sóc anh không rời. Bà biết đứa con này luôn ngoan ngoãn, nghe lời, bà cũng biết trước kia phản đối tình cảm của con trai là bà sai rồi. Đến bây giờ bà mới nhận ra, con trai bà yêu ai không quan trọng nữa, quan trọng là anh hạnh phúc là bà mãn nguyện rồi.

Mẹ Tiêu vội vàng đến đỡ anh, giọng còn gấp gáp hơn:

"Chiến Chiến, con thấy sao rồi? Con có biết ba mẹ lo lắng lắm không?"

Anh nhìn mẹ, thấy bản thân lại có lỗi vì đã để họ lo lắng cho mình như vậy. Anh nói:

"Mẹ, con bị sao vậy?"

"Con đã hôn mê 2 ngày rồi, bác sĩ nói con vì kiệt sức quá...". Mẹ Tiêu khóc nấc lên, lời nói cũng nhỏ dần, ngắt quãng.

"Mẹ, con xin lỗi, là con không tốt đã để người phải lo lắng rồi ạ". Anh đau lòng nhìn mẹ, giọng nói cũng đã nghẹn lại

"Đứa trẻ ngốc này, con biết vậy thì hãy chăm sóc bản thân cho tốt, hơn nữa bây giờ con không chỉ có một mình đâu?". Mẹ Tiêu nhìn con trai, ánh mắt lại có chút do dự.

"Mẹ, mẹ nói vậy là sao?". Anh nhìn thấy mẹ mình như vậy thì có chút lo lắng bất an, trong đầu nghĩ đến cái gì đó, nhưng anh vội vàng phủ nhận.

"Chiến Chiến, con có thai rồi!"

Lời mẹ Tiêu nói nhẹ nhàng thế nhưng lại như sét đánh ngang tai khiến anh bàng hoàng kinh ngạc đến bất động.

"Sao cơ? Mẹ có nhầm lẫn không, con là nam nhân mà"

"Bác sĩ đã kiểm tra rất kỹ cho con rồi, đúng là sự thật, được gần 6 tuần rồi".

Mẹ Tiêu giải thích, chính bà lúc nghe bác sĩ nói cũng vô cùng kinh ngạc, khó chấp nhận được.

Anh càng kinh ngạc hơn, hai mắt mở to nhìn mẹ, bàn tay lại vô thức đặt lên bụng mình như để cảm nhận được sinh mạng bên trong cơ thể mình. Anh lắp bắp, cảm xúc không kìm nén được, nước mắt cũng tự nhiên rơi:

" Là thật ư? Thật sao? Con có thể sao? Nơi đây thật sự có một sinh mạng ư?"

Mẹ Tiêu thấy con trai vậy vừa đau lòng vừa xúc động:

"Chiến Chiến ngoan, con bình tĩnh trước đã"

"Mẹ, con...con...không...thể tin được ạ". Anh không thể kiềm chế được cảm xúc nhất thời, lời nói cũng nghẹn ngào, âm thanh nhỏ dần.

"Chiến Chiến, mẹ biết là khó tin, nhưng mà là sự thật. Con phải thật bình tĩnh tránh ảnh hưởng đến em bé. Bác sĩ bảo do sức khoẻ con yếu nên thai nhi rất yếu." Mẹ Tiêu liên tục trấn tĩnh anh

"Mẹ, là con của Nhất Bác, của Nhất Bác, nhưng em ấy không cần con nữa rồi, em ấy bỏ con rồi...Tại sao em ấy làm vậy chứ?"

Anh như một đứa trẻ, sau bao oan ức bao tủi hờn bèn bật khóc nức nở trước mặt mẹ. Bao đau khổ không thể giãi bày được cứ theo dòng nước mắt tuôn ra.

Mẹ Tiêu nhìn đứa con trai mình yêu thương đang khóc nức nở thực sự đau lòng, xót xa. Bà tự trách nếu lúc đầu không quá nghiêm khắc với hai đứa nó như vậy thì sự tình đâu đến nỗi như vậy. Đến giờ bà cũng chỉ thực mong con mình hạnh phúc, chỉ cần đơn giản vậy thôi.

Mẹ Tiêu ôm anh vào lòng, dỗ dành như một đứa trẻ nhỏ:

"Mẹ xin lỗi, là lỗi của ba mẹ. Nếu từ đầu không ngăn cấm hai con, thì hai đứa đã hạnh phúc rồi"

"Mẹ, em ấy có người khác rồi, em ấy không còn yêu còn nữa, không còn cần con nữa rồi. Con phải làm sao bây giờ...."

Anh ôm chặt mẹ như chiếc phao cứu sinh mà khóc nức nở, bao cảm xúc, bao suy nghĩ mà theo đó giãi bày.

Mẹ Tiêu còn kinh ngạc, chưa biết nói gì thì cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa. Uông Trác Thành mang khuôn mặt nghiêm túc bước vào, trên người vẫn khoác áo blouse của bệnh viện. Phải, anh ấy chính là một bác sĩ, bởi vậy mới có thể biết rõ tình hình bệnh của Vương Nhất Bác.

"Chiến Chiến, cậu phải bình tĩnh, tránh kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng". Uông Trác Thành thấy anh khóc thương tâm vậy cũng đau lòng cho đứa bạn chí cốt này.

Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập nước nhìn Uông Trác Thành, chưa bao giờ anh thấy mình yếu đuối vậy. Theo sau là ba Tiêu, trên khuôn mặt nghiêm nghị hàng ngày là nét mặt dịu dàng, xen lẫn tự trách, áy náy. Tuy ông không nói gì, nhưng anh biết ông rất thương anh, cũng như mẹ anh đang tự trách bản thân vì đã quá nghiêm khắc với chuyện tình cảm của anh và cậu. Anh không trách họ, bởi anh biết đứng trên lập trường của ba mẹ anh, điều ấy là rất khó chấp nhận. Anh vừa định mở lời thì Uông Trác Thành đã lên tiếng trước:

"Chiến Chiến, Vương Nhất Bác không phải như cậu nghĩ đâu, cậu ta có lý do riêng để làm vậy"

-"Lý do? Vì lý do gì mà trước mặt mình đi ôm ấp người con gái khác, lý do gì mà nói chán ghét mình, lý do gì mà làm mình tổn thương như vậy?". Anh nhất thời kích động nói lớn.

Uông Trác Thành lắc đầu thở dài, quyết định nói sự thật cho anh biết:

"Chiến Chiến, cậu trước hãy bình tĩnh đã, mình sẽ kể hết cho cậu nghe"

Anh nghe vậy bèn im lặng, không có biểu tình gì. Uông Trác Thành biết anh đã ổn định hơn đành nói tiếp:

"Vương Nhất Bác, cậu ta từ tháng trước đã phát hiện bản thân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chỉ sống nhiều nhất được 3 tháng nữa. Cậu ta không muốn cậu đau khổ nhìn cậu ta chết nên mới làm vậy để cậu hận, nhưng mà làm cậu đau 1 cậu ta cũng tự dằn vặt bản thân gấp nhiều lần. Suốt 1 tháng qua cậu ta luôn âm thầm theo dõi cậu, luôn nhờ mình tìm hiểu tình hình của cậu. Cậu ta thực sự rất yêu cậu, chỉ khi biết cậu đính hôn với người khác, tìm được hạnh phúc mới mới yên tâm"

Anh sững sờ nghe bạn mình nói, trên mặt ngoài kinh ngạc thì là sợ hãi. Anh cảm thấy tai như ù đi, khi nghe cậu bị bệnh nặng anh gần như sụp đổ.

"Mình không tin...rõ ràng là em ấy nói không yêu mình, chỉ chơi đùa với mình thôi. Sao em ấy có thể bị bệnh chứ? Sao phải giấu mình chứ? Tại sao chứ???". Tiêu Chiến liên lục lắc đầu, tự mình lẩm bẩm, không tin điều đó là thật

Mẹ Tiêu đứng bên cạnh an ủi anh. Hai đứa trẻ này thật ngốc, rõ ràng yêu nhau, nhưng chính vì yêu lại không muốn người mình yêu đau khổ.

Ba Tiêu nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng:

"Chiến Chiến à, có thể con không biết, suốt một năm qua, cứ đều đặn mỗi tháng 1 lần đứa trẻ kia lại đến tìm bọn ta để xin chúng ta đồng ý, mỗi lần đến đều mang theo nhiều đồ bổ. Chúng ta không gặp, nó quỳ trước cửa nhà 2 tiếng rồi mới rời đi. Cứ đều đặn như vậy, cho dù trái tim ta là sắt đá cũng phải mềm lòng. Nhất Bác, ta biết, nó là đứa trẻ ngoan lại hiểu chuyện, hơn nữa còn yêu thương con thật lòng. Chỉ là định kiến trong lòng ta quá lớn, để rồi đến khi nhận ra thì hai đứa đã thành ra thế này. Ta biết, con đồng ý đính hôn với Tiểu Linh chỉ là để chúng ta vui, còn con lại không vui vẻ gì"

Từng câu từng chữ của ba Tiêu đã đánh thẳng vào đại não của anh. Khuôn mặt từ lo lắng đến sợ hãi rồi đến đau lòng. Nước mắt cứ tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt nhợt nhạt kia. Anh không biết bản thân mình phải làm gì để đối diện với sự thật này. Anh chưa bao giờ hoài nghi tình yêu cậu dành cho mình, kể cả khi bị cậu làm cho tổn thương, anh vẫn có chút hy vọng nào đó đối với cậu. Đến bây giờ anh mới nhận ra cậu đã làm cho anh quá nhiều việc, âm thầm không để anh biết, không để anh buồn.

"Vương Nhất Bác, em là đồ con heo ngốc nhất trên đời"

******

Vương Nhất Bác trở về nhà khi trời đã về khuya. Hôm nay có trận thi đấu, sau khi kết thúc mọi người rủ nhau đi liên hoan, vốn tâm trạng không tốt nên cậu đã uống khá nhiều rượu, đầu óc bây giờ đã không còn tỉnh táo như ngày thường nữa. Bước vào căn nhà lạnh lẽo, cậu cảm giác hình như có cái gì đó không đúng, nhưng hiện tại đã rất mệt mỏi nên cậu chẳng cần bật điện mà lao thẳng vào nhà tắm, bởi vậy mới không phát hiện ra trên sofa có nhiều thêm một "cục" tròn tròn kín mít.

Cậu vốn sợ bóng tối, trước kia khi về nhà luôn có một người đợi cậu, còn bây giờ, khi trở về, cả căn nhà đầy bóng tối lạnh lẽo, lâu dần cũng thành quen. Sau khi tắm rửa cậu đã thanh tỉnh được phần nào, vào bếp định lấy nước uống, liền bị cảnh tượng trong này doạ sợ. Tủ lạnh vốn trống không chỉ có nước lọc nay lại đầy ắp thức ăn, trên bàn ăn bày rất nhiều thức ăn, mỗi món ăn đều được trang trí đẹp đẽ cho thấy người làm nó rất có dụng tâm. Lúc đầu nhìn thấy đồ ăn trong tủ, cậu nghĩ có khả năng mẹ cậu qua và để vào. Mẹ Vương cũng thường xuyên qua nhà cậu, bà chưa biết cậu và anh đã chia tay, thỉnh thoảng gọi điện cho cậu còn nhắc đến anh, những lúc đó cậu chỉ cố gắng nén lại cảm xúc mà mỉm cười cho qua.

Một bàn thức ăn đẹp đẽ trước mắt, lại toàn những món cậu thích, không tự chủ được mà nước mắt lại vô thức rơi xuống. Những món ăn quen thuộc kia chẳng phải là những món anh hay nấu cho cậu sao, đến mẹ cậu cũng không thể làm giống như vậy được. Vì bất ngờ, cậu giữ nguyên tư thế, ly nước trên tay cậu rơi xuống tạo nên âm thanh không hề nhỏ.

"Em về rồi?"

Bỗng nhiên âm thanh phía sau lưng khiến cậu giật mình, quay người lại không dám tin vào mắt mình. Trước mặt cậu là anh, là Tiêu Chiến, là người cậu yêu thương nhất, cũng là người cậu thấy có lỗi nhất. Bộ dáng anh như vừa mới ngủ dậy, gương mặt hơi ửng đỏ, hai mắt mọng nước, vừa lười biếng lại vừa đáng yêu. Cậu cứ ngây ngốc nhìn người trước mặt, bản thân lại không biết là thực hay mơ. Cậu tự hỏi sao anh lại ở đây được chứ, chắc hẳn do cậu đã uống quá nhiều mới sinh ra ảo giác vậy.

"Không thể nào...Không thể nào"

"Chắc chắn là ảo giác. Chắc chắn do mình đã uống quá nhiều"

Cậu cứ một mình lẩm bẩm, hai mắt đầy nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa đau thương, mắt không rời khỏi anh. Tiêu Chiến ở đối diện nhìn cảnh này vừa buồn cười vừa đau lòng.

Sau khi biết toàn bộ sự thật, anh vừa vui mừng lại vừa đau khổ. Anh vui bởi vì cậu yêu mình, không phản bội lại tình yêu của anh. Nhưng anh đau khổ khi biết cậu mắc bệnh nặng, nghĩ đến cậu vì lừa anh mà đã tự dằn vặt bản thân suốt thời gian qua khiến anh càng đau lòng hơn. Vì vậy không đợi xuất viện, anh bèn lập tức tới tìm cậu, mặc cho ba mẹ anh cùng Uông Trác Thành ngăn cản. Anh không muốn nghĩ nữa, anh chỉ biết bản thân mình hiện tại có bao nhiêu mong muốn gặp cậu, gặp cha của đứa trẻ trong bụng anh, gặp người con trai duy nhất anh yêu. Lại nhớ khi đứng trước cửa nhà cậu, anh đã hồi hộp biết bao nhiêu, ấn chuông mà không thấy cậu ra anh đành đánh liều theo thói quen nhập mật khẩu cũ.

"08051005"

Quả nhiên cậu vẫn giữ nguyên mật khẩu mà không hề thay đổi. Bước vào căn nhà từng chất chứa bao kỷ niệm ấm áp của hai người, nay nó lại trống vắng và lạnh lẽo khiến anh bất giác rùng mình. Anh tự hỏi suốt thời gian qua cậu đã sống như thế nào? Lại nhớ những lần gặp thoáng qua của hai người, cậu gầy gò, xanh xao, chắc hẳn là không chăm sóc tốt cho bản thân. Khi anh đang thu dọn đồ trong phòng ngủ, chợt cuốn nhật ký được cậu để gọn dưới gối đã thu hút sự chú ý của anh. Đọc từng trang cậu viết, từng lời xin lỗi của cậu khiến anh đau đớn, mới biết thời gian qua cậu sống không hề dễ dàng gì. Nước mắt anh tuôn rơi theo từng lời của cậu, trái tim vốn đã bình ổn nay lại co thắt lại, đau, cái cảm giác đau hơn gấp trăm ngàn lần câu chia tay của cậu.

***

"Cún con"

Cậu cảm giác người trước mặt tiến tới ôm mình bản thân vì thế mà bị chấn động. Hai mắt cậu mở to không chớp như chỉ sợ chớp rồi người phía trước sẽ biến mất như những lần trước.

"Chiến ca, là anh sao? Em nhớ anh lắm. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh...Em nhớ anh lắm. Em biết đây chỉ là ảo giác, nhưng em sợ lắm, em sợ sau khi tỉnh dậy lại không có anh bên cạnh...

Anh biết không, mỗi lần như vậy em chỉ ước bản thân mãi không tỉnh, bởi trong giấc mộng ấy đều có anh..."

Cậu dang tay ôm chặt người trước mặt, lí trí cũng dần biến mất, đầu óc cậu bây giờ mơ hồ, hoặc cũng có thể tự bản thân cậu muốn vậy. Đôi khi sự sợ hãi sẽ khiến con người bình thường cao ngạo lạnh lùng vậy trở nên mềm yếu, chỉ bởi vì đó là người cậu yêu nhất.

Anh thấy cậu như vậy bèn thở dài, định kéo cậu ra để cậu nhìn rõ mình, nhưng không ngờ cậu càng ôm chặt anh không buông. Như vậy mới biết cún con của anh có bao nhiêu sự sợ hãi, cũng có bao nhiêu nhớ anh.

"Cún con, là anh, anh đã về rồi, sẽ không rời xa em nữa. Ngoan..."

Anh thì thầm vào tai cậu, cậu lại run nhẹ, vô thức nới lỏng hai tay, anh thuận thế để cậu đối diện với mình.

Khi anh định nói tiếp thì cậu bất chợt hôn lấy anh, khiến mọi lời nói đến cổ họng lại tự thu vào. Cậu không quản là thực hay mơ, thần trí cậu đã không tỉnh táo nữa, theo bản năng hôn người trước mặt, là người mà cậu đã nhớ nhung bao ngày đêm. Hai tay ôm lấy bả vai anh, môi cậu tìm kiếm đôi môi đã bao ngày xa cách. Tư thế hiện giờ của hai người đều đang quỳ xuống nền đất, thân trên dính chặt lấy nhau đầy ám muội. Cậu như một con sư tử đang ngấu nghiến con mồi của mình, mà anh hệt như chú thỏ con mặc cậu "dày vò" đôi môi mình.

"Chiến ca, em nhớ anh nhiều lắm...nhớ anh lắm". Hai mắt cậu mông lung vô định nhìn người đối diện

"Cún con, anh cũng nhớ em". Anh khóc, giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống, vì người trước mặt là người anh đã khắc ghi trong tim

Hai người ghì chặt thân thể vào nhau, từng nụ hôn triền miên nóng bỏng, muốn giao hoà cả thể xác lẫn tâm hồn. Hai con người suốt cả một thời gian đau khổ dằn vặt nay lại tìm thấy nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy như tình yêu họ dành cho nhau.

Hai tay cậu mạnh mẽ ôm lấy anh bởi vì nụ hôn vừa rồi mà mềm nhũn, đặt anh lên chiếc giường của cả hai, cậu lập tức đè lên người anh, khoá chặt anh dưới thân mình.

"Chiến ca, em yêu anh, chỉ duy nhất mình anh!"

Không cho người dưới thân cơ hội trả lời, cậu lập tức dùng nụ hôn mãnh liệt chặn mọi lời nói của anh.

"Ưʍ...ưʍ.."

Nụ hôn này đầy sự nhớ nhung cùng chiếm hữu khiến anh không tự chủ phát ra những âm thanh ám muội. Cậu nhớ anh, mà anh cũng nhớ cậu, cả hai chỉ có thể hoà quyện thể xác cùng tâm hồn mới thoả lòng nỗi nhớ.

Cậu nhìn người dưới thân, cảm thấy thật chân thực, bàn tay quen đường lần mò vào trong áo anh, măn mê hai hạt đậu nhỏ trước ngực. Một tay kia cũng không an phận nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại vật của cả hai, đồng thời cũng trêu đùa người dưới thân khiến toàn thân anh ửng đỏ trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Kết thúc nụ hôn mãnh liệt, cậu dời môi anh kéo theo sợi chỉ bạc, lần mò xuống chiếc cổ xinh đẹp rồi đến xương quai xanh quyến rũ của anh. Trong thâm tâm cậu vẫn biết đây là giấc mộng, chỉ là cậu không muốn dừng lại, muốn bên cạnh anh mãi mãi.

"Ưʍ...Nhất Bác...không...không được...".

Anh hoảng hốt khi thấy tay cậu đã len vào nơi riêng tư kia, anh hoảng hốt bởi chợt nhớ ra bản thân đang mang thai, đứa trẻ lại yếu sợ rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến em bé.

"Chiến ca....cho em....". Cậu vô thức nói, miệng tiếp tục trêu đùa hai hạt đậu nhỏ khiến cả cơ thể anh căng cứng, khó chịu.

"Nhưng...nhưng...anh..."

Anh cố gắng nói ra từng chữ lại bị cậu dùng nụ hôn che lấp, bản thân anh nhất thời bất lực, bởi đến lúc này không chỉ cậu muốn mà anh cũng muốn cậu.

"Ưʍ...Nhất Bác...nhẹ thôi...xin em đấy".

Anh thầm kêu khổ, cái con sư tử đói trước mặt chỉ sợ là muốn ăn anh sạch sẽ, đến xương cũng chẳng còn.

"Chiến ca...đêm còn dài...anh xin vậy có phải sớm quá không?".

Cậu nở nụ cười, giọng nói cũng khàn đặc, bản thân có lẽ cũng đã khó chịu đến cực độ, cũng không chờ đợi thêm nữa mà trực tiếp tiến vào anh.

Cả căn phong phát ra những âm thanh kiều mị của hoan ái, hai con người trần trụi trên giường đang triền miên trong hạnh phúc. Có lẽ với họ đây là giây phút bình yên nhất, cạnh bên người mình yêu, hai trái tim cùng chung nhịp đập, hai thể xác hoà hợp, hai tâm hồn đồng điệu. Là muốn cùng nhau bước tiếp quãng đời còn lại, cùng nhau vượt qua đau khổ, cùng nhau tiến tới hạnh phúc. Thế nhưng tất cả điều này có trở thành hiện thực hay không, hay chỉ là những vọng tưởng của riêng họ?