Tưởng Tĩnh Thành chân không nhảy xuống giường, ai biết thắt lưng trước khi ngủ còn cài kỹ, lại lách cách tuột ra. Rõ ràng thắt lưng anh đang đeo là thắt lưng quân dụng......
Vẻ mặt anh lúng túng nhìn ra cửa, sắc mặt Mạnh Trọng Khâm ẩn ẩn hơi sầm xuống.
Mạnh Tây Nam ở bên cạnh nhe răng trợn mắt với anh, chỉ còn kém không đi lên kéo anh nữa thôi.
Áo sơ mi quân phục Tưởng Tĩnh Thành mặc bị vò lộn xộn, vạt áo một bên kéo ra, một bên còn nhét trong quần. Anh chân không xuống giường, mang tất mang giày, rõ ràng vẫn nhanh như trước nhưng vẫn thấy chậm.
Đến khi anh mang giày xong, đi đến trước mặt Mạnh Trọng Khâm, eo đứng thẳng tắp, cúi chào dứt khoát gọn gàng.
"Chào thủ trưởng."
Một tiếng này không chỉ khiến cho vẻ mặt đen thui của Mạnh Trọng Khâm càng đen hơn, mà còn dọa tỉnh người trên giường. Lúc Ngôn Dụ ngồi dậy nhìn sang thì thấy bố và anh trai đều đang đứng ở cửa.
Tưởng Tĩnh Thành xoay lưng lại với cô, áo sơ mi màu xanh nhạt luôn sạch sẽ thẳng thớm, giờ đây lại nhàu nhĩ.
Mạnh Trọng Khâm đi thẳng qua Tưởng Tĩnh Thành, đến bên giường, nhìn cô gái còn ngồi trên giường, đầu óc mơ hồ.
Ông cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Dụ, thật sự không phải Mạnh Trọng Khâm tự khen, thuộc hạ đồng đội với ông nhiều như vậy, nhưng hễ trong nhà ai có con gái, không có ai là đẹp hơn Ngôn Ngôn nhà ông cả. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, lúc này lại bầm tím, khóe miệng rách da, cũng đã kết vảy.
"Đánh nhau với người ta?" Mạnh Trọng Khâm hơi cúi người, nhìn cô.
Thấy cô không nói chuyện, còn tưởng là sợ bị mình trách mắng, Mạnh Trọng Khâm đưa tay sờ đỉnh đầu cô; "Xem khuôn mặt này này......"
"Con không thua," Ngôn Dụ ngồi xếp bằng trên giường, ngẩng đầu lên.
Mạnh Trọng Khâm bị cô chọc, vẻ mặt vốn nghiêm túc bỗng nhiên bật cười. Ngôn Dụ cũng có chút đắc ý, "Hai tên kia, một vào phòng phẫu thuật, còn một tên cũng nhập viện rồi đấy."
Thực ra cái tên vào phòng phẫu thuật kia, cũng không hoàn toàn là bị Ngôn Dụ đánh. Nghe bác sĩ nói là trong cơ thể hắn ta vốn có bệnh, kết quả bị thanh côn của Ngôn Dụ chọc trúng, rạn nứt, cho nên mới phải phẫu thuật gấp.
Nhưng một cô gái như cô, đối phó với hai tên đàn ông mà không bị thua, đừng nói cảnh sát mà ngay cả bác sĩ cũng có hơi nói không nên lời.
Lúc này Mạnh Trọng Khâm nghe được, thì bật cười ha ha, trong tiếng cười đó còn mang theo giọng điệu đắc ý.
"Không hổ là con gái của Mạnh Trọng Khâm bố."
Mạnh Tây Nam thấy bố cười quả thực quá đắc ý, cũng bất đắc dĩ cười theo. Anh xách hộp cơm trong tay nói: "Bố, để Ngôn Ngôn ăn cơm trước đã ạ."
Ngôn Dụ rời giường đi rửa mặt.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành thấy Mạnh Trọng Khâm đã đến, thì định trở về trước, thấp giọng nói: "Chú Mạnh, chú đã đến rồi, vậy cháu về trước đây ạ."
Mạnh Trọng Khâm không muốn giữ anh lại, trong yết hầu miễn cưỡng nặn ra một tiếng cũng tính là đáp.
Thực ra không phải ông không thích Tưởng Tĩnh Thành, thằng nhóc này từ nhỏ đã kiêu ngạo cởi mở, nhưng vừa nhìn lại là một tài nguyên tốt để làm lính. Lúc đó mấy thằng nhóc bọn chúng đến trường bắn chơi, đều chưa từng cầm súng, nhưng nó vừa cầm lên tay thì đã có thể bắn được bảy điểm. Bắn tiếp một vòng, thì không kém những chiến sĩ trẻ đã cầm súng mấy tháng.
Trên miệng Tưởng Tề Minh không nói, nhưng vẻ đắc ý trên mặt kia lại khiến Mạnh Trọng Khâm thấy chói mắt.
Có lẽ là hâm mộ.
May mà thằng nhóc Mạnh Tây Nam cũng tính là cho ông mặt mũi, nếu không ông thật sự không còn mặt mũi mà ở cùng một viện với người ta nữa rồi.
Nhưng dù có thích Tưởng Tĩnh Thành đi nữa, thì chuyện anh không nói một tiếng mà chạy đến nằm trên giường Ngôn Dụ, thì bạn nói xem người làm cha như ông nhìn thấy thì trong lòng có thoải mái hay không?
"Anh tiểu Thành, không phải anh còn chưa ăn sáng sao, ăn xong rồi hẵng đi."
Thật không dễ gì Ngôn Dụ mới nhìn thấy anh, sao nỡ thả anh đi nhanh vậy được. Công việc này của anh, mười ngày nửa tháng không thấy người cũng là bình thường.
"Đúng lúc anh trai em mang nhiều đồ ăn như vậy nữa," Mạnh Tây Nam đang mở hộp cơm ra, cháo trắng đầy hộp, còn có cả dưa muối.
Bánh bao trắng là lấy từ trong nhà ăn đại viện, Ngôn Dụ thích món này.
Mạnh Tây Nam cúi đầu nhìn, ba cái bánh bao trắng trong hộp cơm, sớm biết vậy thì anh đã lấy một cái rồi.
Sau đó Mạnh Tây Nam nhìn Ngôn Dụ, lấy hai cây bót đánh răng trong túi nhu yếu phẩm hằng ngày. Đây cũng là đêm qua anh đi mua, để anh hối hận là anh lại mua hai cây.
Trong phòng bệnh đơn có nhà vệ sinh.
Thế là hai người cùng đi đánh răng, để lại hai cha con Mạnh gia.
Mạnh Tây Nam thấy vẻ mặt bố anh không tốt lắm thì thấp giọng nói: "Nếu không bố ngồi trước một lát đi ạ."
Mạnh Trọng Khâm trừng anh một cái, bắt đầu đi lại trong phòng, ngồi cái rắm.
Trong nhà vệ sinh, Ngôn Dụ vừa đánh răng vừa nhìn Tưởng Tĩnh Thành. Qua một đêm, trên mặt anh đã lún phún râu, không lôi thôi, nhìn càng có mùi vị đàn ông hơn.
Da anh không tính là trắng, là kiểu màu mật đàn ông, áo sơ mi được anh nhét vào trong hông, vai rộng eo thon.
Trong nhà vệ sinh không tính là lớn, toàn bộ đều là hơi thở của anh.
"Nhìn cái gì?" Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu đánh răng, vì không có ly, nên anh dứt khoát dùng tay vốc nước, súc miệng.
Động tác anh nhanh nhẹn, vốc nước lên, văng tung tóe lên bộ đồ bệnh nhân của Ngôn Dụ.
Nhưng cô cúi đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên bật cười. Đây không phải cảnh tượng cô hằng mong đợi đây sao. Buổi sáng thức dậy, anh tỉnh dậy từ bên cạnh cô, hai người chen chúc nhau trong một nhà vệ sinh, nhìn dáng vẻ miệng đầy bọt của nhau.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh tiểu Thành, anh có cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc không?"
Tưởng Tĩnh Thành ngẩng đầu, nước chảy trên gò má anh, chảy thẳng đến cổ.
Hạnh phúc ư, đương nhiên rồi.
Mà giờ phút này bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ho khan rõ ràng, dường như là đang nhắc nhở gì đó.
Cũng rất kinh hồn bạt vía.
Hai người rửa mặt đều rất nhanh, sau khi đi ra, Mạnh Tây Nam đã bày xong bàn nhỏ cho Ngôn Dụ. Nhưng cô ăn ít, cháo chỉ ăn một chén nhỏ, ngay cả bánh bao cũng chỉ ăn nửa cái.
Gò má cô bị đánh sưng, đến bây giờ vẫn chưa tan.
Ăn thứ gì vào cũng sẽ đau.
Tưởng Tĩnh Thành thấy cô thả đũa xuống, thì cau mày: "Đừng lãng phí, ăn hết đi." Anh ở trong bộ đội đã quen, ăn cơm chưa bao giờ để thừa.
Ngôn Dụ có người chống lưng, nên không sợ.
Cô ngẩng đầu nói với Mạnh Trọng Khâm: "Bố ơi, mặt con đau, ăn không nổi nữa."
Mạnh Trọng Khâm nhìn cô, gật đầu: "Vậy thì ăn ít một chút."
Thủ trưởng Mạnh cũng là người làm lính, lúc còn trẻ, nếu ai dám để thừa cơm trước mặt ông, thì ông có thể mắng người đó cẩu huyết đầy đầu. Nhưng Ngôn Dụ thế này, ông chỉ thấy đau lòng.
Ông quét mắt nhìn Tưởng Tĩnh Thành, nhàn nhạt nói: "Đây không phải còn có anh tiểu Thành của con đó sao."
Thế là, một mình Tưởng Tĩnh Thành ăn hết cả hộp cháo.
Ngôn Dụ bị thương ngoài da, lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng cũng nói, vết thương trên mặt nhìn thì nghiêm trọng, nhưng thực ra ngày mai đã có thể xuất viện được rồi.
Mạnh Trọng Khâm nghe xong lúc này mới xem như là yên tâm.
Ngôn Dụ thấy thời gian không còn sớm nữa, biết ông còn phải đi làm, thì vội giục ông trở về.
"Anh, anh đưa bố về đi, em không sao đâu."
Tưởng Tĩnh Thành liền nói: "Đúng lúc hai ngày này cháu được nghỉ, có thể chăm sóc Ngôn Ngôn."
Sau khi họ xong nhiệm vụ, đều sẽ có thời gian điều chỉnh ngắn. Cho nên hai ngày này anh thực sự rãnh.
Đến khi đưa Mạnh Trọng Khâm xuống lầu, ba người cùng đi ra ngoài còn chói mắt hơn vừa rồi lúc họ lên. Bởi vì xung quanh đều là người, bệnh viện cũng không phải chỗ nói chuyện, cho nên Mạnh Trọng Khâm ôm một bụng lời, cũng không có chỗ để nói.
Đến bên xe, Mạnh Tây Nam mở cửa xe.
Mạnh Trọng Khâm quay đầu nhìn Tưởng Tĩnh Thành, vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ chặp lâu, vẫn là nói: "Phải chú ý ảnh hưởng."
Tưởng Tĩnh Thành biết ông nói là chuyện buổi sáng, nghiêm nghị nói: "Chú Mạnh, là cháu không tốt. Lần sau nhất định sẽ không vậy nữa đâu ạ."
Thái độ nhận sai này của anh, quả thực rất tốt.
Im lặng giây lát, lúc này Mạnh Trọng Khâm mới thanh thanh cổ họng nói: "Chí ít thì, trước khi kết hôn không thể như thế."
Tưởng Tĩnh Thành: "......" Vậy sau khi kết hôn thì sao ạ.
Niềm vui trong lòng anh vừa dâng lên, Mạnh Trọng Khâm đã ngồi vào trong xe. Mạnh Tây Nam đóng cửa xe lại, vừa vặn che cửa xe, quay đầu cho anh một đấm.
Lần này thế nhưng không lưu tình, đấm vào ngực anh.
Mạnh Tây Nam nhỏ giọng oán giận: "Ông đây xem cậu là anh em, cậu nghĩ thế nào......"
Bốn chữ ngủ với em gái tớ, anh nghẹn ở bên miệng không nói ra được.
Kết quả, Tưởng Tĩnh Thành đứng trước mặt anh, thong thả tiếp lời thay anh.
"Nghĩ thế nào làm em rể cậu."
Mạnh Tây Nam bị dáng vẻ không biết xấu hổ này của anh đánh bại, mắng một câu: "Đệch, biến."
Tưởng Tĩnh Thành chợt thay đổi vẻ lười biếng, cúi chào tiêu chuẩn với anh, "Anh vợ, đi thong thả."
Thực ra cấp bậc của Mạnh Tây Nam còn không cao bằng Tưởng Tĩnh Thành, cho nên tiện nghi này của anh, thật sự là chiếm hời rồi.
**Chuyện Ngôn Dụ bị đánh, trên mạng giống như điên cuồng. Dù sao con gái ra khỏi nhà ở bên ngoài, cũng sẽ gặp phải đủ loại chuyện. Nhưng tính chất chuyện này quá ác liệt.
Cái clip kia là máy quay trong xe quay lại, cho nên hình ảnh không những không mờ, mà còn đặc biệt rõ ràng.
Chủ xe đăng clip, ngày đó đi bệnh viện thăm bạn. Anh ta đang định lái đi, thì nghe điện thoại, thời gian hơi lâu. Kết quả đúng lúc gặp được chuyện này.
Vốn Ngôn Dụ chỉ xin phép Chu Trác, nên kể cho ông chuyện cô gặp phải. Chu Trác bên kia muốn tự mình đến thăm cô, nhưng ai ngờ một buổi chiều, cả công ty đều biết, hôm qua giám đốc Ngôn bị tấn công ở bệnh viện.
Clip quay rất rõ, huống hồ chiếc Porsche mà Ngôn Dụ lái, bình thường cũng có không ít người nhìn thấy.
Cũng không biết là ai lên mạng tung tin, hay là cư dân mạng vạch trần lợi hại, mà trong vòng một đêm, thân phận của Ngôn Dụ đã bị đào ra. Giám đốc quan hệ xã hội trẻ tuổi nhất của tập đoàn Liên hợp khu vực Trung Quốc.
Cô tuổi còn trẻ, đã trở thành nhân viên cấp cao của một công ty đẳng cấp.
Lại thêm ở trong clip cô biểu hiện ra vẻ gặp nguy không loạn, quả thực rất động lòng người.
Kết quả weibo cô fan bỗng chốc vượt quá mấy chục vạn.
Mà weibo này là công ty đăng ký cho cô, sớm đã thêm V, nhưng cô chưa từng dùng, đều giao cho trợ lý xử lý.
Lúc này trợ lý đang gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có muốn trả lời trên weibo không.
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên cửa phòng bệnh được đẩy ra, Quý Khải Mộ vẻ mặt bực bội xông vào. Nhưng lúc nhìn thấy mặt cô, thì sự bực tức lại trở thành nổi giận đùng đùng.
"Lần này tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho chú ba tớ."
Trong giọng điệu của cậu ta mang theo sự oán hận.
Ngôn Dụ thả di động xuống, giọng nói rất bình tĩnh: "Chú ba cậu được thả ra rồi."
Quý Khải Mộ sững sờ, mới biết vừa rồi mình đã nói lỡ miệng.
Nhưng cậu ta vừa nghĩ đến trong clip, Ngôn Dụ suýt nữa bị hai tên kia đưa đi, thì cậu ta lại không nhịn được. Cậu ta nói: "Sở dĩ anh trai tớ lần này sẽ đến Trung Quốc, chính là vì chú ba tớ đã được bảo lãnh thành công. Ông ta chắc chắn sẽ trả thù cậu và anh tớ, Ngôn Ngôn, cậu theo bọn tớ về Mỹ đi. Lần này để tớ bảo vệ cậu, cậu nói có được không."
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có máy tạo độ ẩm trong góc phòng đang yên lặng phun ra hơi nước màu trắng. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ tươi đẹp lại nóng như thiêu đốt, giống như có thể chiếu sáng mỗi một góc của thế giới này.
Nhưng cố tình lòng người lại phức tạp nhất, là nơi sâu thẳm mà ánh nắng không thể chiếu đến.
Trận tranh đấu này của Quý gia, cô sớm đã bị kéo vào trong đó. Quý gia là gia tộc Hoa Kiều giàu có trăm năm ở Mỹ, nhưng khi bố Quý Khải Phục mất vì tai nạn xe, tiểu bối làm chủ, thì mấy người chú của Quý gia làm sao có thể bằng lòng.
Trong đó phản ứng mãnh liệt nhất, chính là chú ba của Quý Khải Phục, Quý Quân Thực.
Năm đó Quý Khải Phục kế thừa gia nghiệp không được bao lâu, thì gặp tai nạn, suýt chết.
Mà chuyện này, có liên quan đến Quý Quân Thực. Nhưng bà cụ Quý gia lại không muốn tin, con trai bà ta sẽ ra tay với cháu trai.
Thậm chí còn có người nói chuyện thay cho Quý Quân Thực, chỉ trích Quý Khải Phục là muốn bài trừ dị kỷ.
Ngôn Dụ vẫn nhớ rõ, lúc đó Quý Khải Phục cũng nằm trên giường bệnh như thế này. Anh đã trải qua một trận tai nạn đủ có thể lấy mạng anh, nhiều bộ phận bị tổn hại. Nếu không phải chiếc xe kia chống đạn, e rằng anh đã chết tại chỗ.
Anh nói với Ngôn Dụ: Tôi có thể cho cô thứ cô muốn, diễn với tôi một vở kịch nhé.
Ngôn Dụ không hỏi phải diễn kịch gì, nhưng cô đã đồng ý.
Quý Khải Phục hỏi cô, muốn thứ gì, cô chỉ trả lời một câu: Tiền, tôi muốn nhiều tiền.
Cô chấp nhận yêu cầu của Quý Khải Phục, đóng giả làm vợ chưa cưới của anh. Sở dĩ lựa chọn cô, chính vì cô là bạn của Quý Khải Mộ, trước kia cô và Quý Khải Phục từng gặp mặt. Một đôi nam nữ, sau khi cùng nhau trải qua khảo nghiệm sinh tử, đi đến với nhau, kế hoạch cỡ nào quen thuộc mà lại khiến cho người ta cảm động không thôi.
Quý Khải Phục chưa từng để lộ cô trước mặt người ngoài, trái lại giữa họ ngay cả gặp mặt cũng đều cẩn thận.
Chỉ có thể nói rằng càng là đối thủ thì càng hiểu nhau, Quý Khải Phục quá hiểu loại tính cách nghi thần nghi quỷ của Quý Quân Thực. Biết mình càng che giấu, thì Quý Quân Thực ngược lại sẽ càng tưởng thật.
Thế là Quý Quân Thực vạch ra kế hoạch bắt cóc, ý đồ dùng Ngôn Dụ để uy hϊếp anh.
Cuối cùng, họ thành công đưa Quý Quân Thực vào tù.
Quý Khải Mộ thấy cô không nói chuyện, còn tưởng cô tức giận, liền giải thích: "Anh tớ vốn muốn đến thăm cậu, nhưng anh ấy cũng bệnh rồi. Bác sĩ không cho anh ấy xuống giường, cậu đừng giận anh tớ, anh ấy thật sự không biết chú ba còn điên cuồng như vậy."
Ngôn Dụ lắc đầu, "Tôi và Quý tiên sinh là giao dịch công bằng. Lúc đó tôi vì tiền, mới dính dáng đến tranh đấu giữa họ."
Quý Khải Mộ sững sờ, bởi vì lần đầu tiên cậu ta biết rõ, Ngôn Dụ vì sao muốn đóng giả làm vợ chưa cưới của anh trai cậu ta.
Trước đây cậu ta vẫn luôn không hiểu, cũng từng tức giận truy hỏi.
Nhưng cô chưa bao giờ nói.
Cậu ta nhẹ giọng hỏi: "Cậu rất cần tiền sao?"
Ngôn Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời Bắc Kinh hiếm khi trong xanh như vậy.
"Tôi có một người anh trai." Cô nói.
Quý Khải Mộ gật đầu, cậu ta biết, và cũng từng gặp ở bệnh viện rồi.
Nhưng cậu ta không biết, câu tiếp theo của Ngôn Dụ lại là: "Anh ấy tên Thành Thực."
"Tôi muốn để anh ấy cả đời đều bình an vui vẻ."P/s: Vừa nhận được một tấm ảnh bìa của truyện do bạn Tâm Tít Tắp gửi tặng, cảm thấy rất rất vui, cảm ơn bạn Tâm Tít Tắp thiệt nhiều.....