Mưa rồi! Cơn mưa đầu mùa phảng phất hương của đất, những chú chim nhỏ vội bay đi tìm nơi ẩn nấp, từng tán lá đua nhau xì xào theo chiều gió, trên bầu trời những đám mây cũng đã chuyển sang màu đen mịt …
Mưa rồi! Cơn mưa đầu mùa phảng phất hương của đất, những chú chim nhỏ vội bay đi tìm nơi ẩn nấp, từng tán lá đua nhau xì xào theo chiều gió, trên bầu trời những đám mây cũng đã chuyển sang màu đen mịt, ầm ầm... đùng đùng... tiếng của chớp dữ dội gầm ghì...
Một giọng cười khúc khích vang lên, đôi mắt tròn lung linh niềm vui, cô đưa bàn tay hứng những giọt nước mưa đang rơi, trong lòng thầm nghĩ:
Mưa sẽ giúp cho chỗ đậu mình vừa gieo mau nảy mầm, như vậy sẽ có nồi chè ngon cho anh hai.
Cô mỉm cười vui vẻ nghịch tay dưới mưa được một lát thì vào nhà thắp nến hương cho bà.
Bà ơi! Bà có khỏe không? An An thì rất khỏe, anh hai cũng vậy, An An rất nhớ bà.
An đứng dậy cuối đầu lạy rồi cắm nhang vào lư.
Hoa héo rồi.
An lấy bình hoa trên bàn thờ, hôm nay trời mưa có lẽ An không đi hái hoa nhưng nếu không có hoa thì bà sẽ buồn, An phải chịu khó đi tìm hoa cho bà.
An vừa mới mang đôi dép, chiếc ô còn chưa kịp bung thì anh hai An về, người anh ấy lấm lem ướt sũng.
Anh hai chẳng phải đến chiều anh mới về sao?
Anh hai mặt mũi có vẻ hấp tấp: An, anh sẽ không về nữa đâu.
An không hiểu anh đang nói gì, cô ngơ ra nhìn anh.
Anh về gặp em lần cuối, anh xin lỗi.
An sững sờ: Anh hai sao anh lại xin lỗi em, công việc của anh bận lắm hả? Nếu thế thì không sao đâu, An sẽ chờ anh mà...
Đồ ngốc anh nói là sẽ không về, không bao giờ về. Anh ta quát lên inh ỏi.
An ứa nước mắt, cô đi tới gần nắm tay anh hai mặc cho mưa làm cô ướt sẫm.
Anh hai giận An sao?
An nghe này, anh có chuyện rất khó nói nhưng em hãy cố gắng sống cho tốt, anh hai không lo được cho em nữa, giờ anh phải đi đây, em đừng đợi và cũng đừng tìm anh.