Chương 4: Tăng độ thiện cảm của nhân vật lớn

“Cậu đi xuống đây cũng chả được cái rắm gì! Rà quét toàn cảnh, lập kế hoạch đường leo lên lần nữa đi!” Lâm Cảnh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Nếu muốn leo lên thì cần phải giải phóng đôi tay của mình. Dưới tình huống bình thường, Lâm Cảnh không thể kéo Chu Lẫm Sương theo.

Mọi sinh vật đều có khát vọng sinh tồn trong bản chất của mình.

Đặc biệt là nhân loại.

Xét về mức độ đau đớn khi chết thì bị Sa Trùng ăn luôn được coi là mức độ rất thấp.

“Này, Chu Lẫm Sương! Cậu tỉnh không?”

Giọng thiếu niên truyền đến từ đỉnh đầu.

“Ừm……” Chu Lẫm Sương lên tiếng.

“Tôi muốn buông tay.”

Giọng của Lâm Cảnh bình tĩnh mà thản nhiên.

Chu Lẫm Sương cúi đầu.

Bị từ bỏ là thái độ bình thường của đời người.

Mà thiếu niên này là một người kiên trì lâu nhất.

Mười tám giây.

Lần đầu tiên y trải qua cảm giác được nắm chặt, tuy rằng không thể tránh né việc bị buông tay.

“Ừm…… Cảm ơn.”

Lần đầu tiên có người xuống dưới cứu y, cũng là lần đầu tiên có người thẳng thắng thông báo trước khi buông tay như thế này.

“Đừng buông ra.”

Giọng thiếu niên rơi xuống, tay của anh cũng buông ra.

Chu Lẫm Sương trụy xuống trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một giây, còn chưa trải qua cảm giác mất trọng lượng, chỉ nghe thấy “Ong ——”một tiếng, y đột nhiên khẽ xóc về phía trước, như thể va chạm mạnh với thứ gì đó, ngũ tạng lục phủ thiếu chút nữa đã phun ra từ cổ họng.

Y mở mắt, tầm mắt mơ hồ lại lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt của thiếu niên sau mặt nạ bảo hộ, từ mặt nạ bảo hộ của đối phương truyền đến tiếng nhắc nhở máy móc: “Kéo lực từ thành công.”

“Đệch…… mém xíu nữa mình đã nôn luôn cả thanh năng lượng rồi……”

Chu Lẫm Sương ý thức mơ hồ, lặp lại theo “Đệch”.

Lâm Cảnh đang mặc khung xương trợ lực kỹ thuật, trên lưng có chức năng kéo lực từ. Chức năng này vốn được sử dụng để kéo, mang và vác vật nặng, Chu Lẫm Sương mặc khung xương trợ lực trên người, đương nhiên có thể bị hút vào. Nhưng anh đã đánh giá quá cao khả năng giảm xóc của khung xương này, thiếu chút nữa đã làm anh bỏ mạng tại chỗ rồi.

Lúc này, tốt nhất là đã quy hoạch xong con đường leo núi rồi.

Lâm Cảnh nuốt thanh năng lượng còn sót lại ở cổ họng, cõng Chu Lẫm Sương nhanh chóng leo lên trên.

Nhưng rất rõ ràng, tốc độ leo của anh không nhanh như Sa Trùng.

“Hạ Phổ! Ném bom tin tức tố xuống đi!” Lâm Cảnh bò đến tay chân run lên.

“Nhưng thứ đó còn chưa thí nghiệm mà.” Hạ Phổ có nề nếp nói.

“Hiện giờ còn không phải là thí nghiệm sao! Còn không ném thì sẽ không có ai nâng cấp chức năng hút bụi cho cậu đâu!”

Cơ thể máy móc của Hạ Phổ chấn động, lập tức mở l*иg ngực của mình, ba vật tròn nhỏ ở trong đó trông giống như chất tẩy rửa nhà vệ sinh bật ra, vẽ ba đường màu cam sáng ngời rồi rơi xuống đáy hang.

Khói dày đặc lan rộng trong hang, mùi hăng nồng khiến Lâm Cảnh thiếu chút nữa đã ho luôn cả phổi ra.

“Hạ Phổ —— cậu chắc đây là mùi nhiệt tổng hợp của Omega và Trùng tộc sao?”

“Không chắc, không khẳng định, không biết. Chúng ta đang làm thí nghiệm.” Hạ Phổ vô cùng thành thật và khách quan trả lời.

Bọn họ chưa ngủm được, bom tin tức tố này đúng là đã phát huy tác dụng.

Đám Sa Trùng bị tin tức tố ảnh hưởng, bắt đầu bò vòng vòng không có mục đích, đàn côn trùng cách chân Lâm Cảnh chưa đầy năm centimet cũng hướng về phía quả bom tin tức tố.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lâm Cảnh tiếp tục dùng sức leo lên trên.

Trước khi tin tức tố Sa Trùng tan đi, anh thuận lợi mà bò ra hang động, quỳ gối tại chỗ há mồm thở dốc.

Nhóc robot ngồi xổm trước mặt nạ bảo hộ của anh, ngoan ngoãn có lòng tốt nhắc nhở nói: “Tin tức tố sẽ tan hết trong vòng ba mươi giây nữa.”

“Đệch mợ……”

Lâm Cảnh dùng sức leo lên, lắc lắc Chu Lẫm Sương ở phía sau.

Thôi, người này không còn âm thanh gì nữa rồi.

Nhóc robot khom lưng, hai tay chống đất, chân phải đạp ra phía sau.

“Cậu làm gì đấy?” Lâm Cảnh thở hổn hển hỏi.

“Chuẩn bị —— vọt thôi!”

Nháy mắt, nhóc robot đã chạy đến mấy chục mét.

Phía sau truyền đến âm thanh của bầy trùng, Lâm Cảnh lại mắng một tiếng “Móa ——”, bắt đầu chạy như điên.

Tầm nhìn Chu Lẫm Sương chìm vào bóng tối, điều cuối cùng y nghe được là tiếng thở dốc nặng nề của người đang cõng mình.

Một cái, hai cái, ba cái……

Lâm Cảnh hạy đến mức phổi sắp nổ tung, trong phút chốc vừa lao vào cổng căn cứ, năng lượng của khung xương trợ lực kỹ thuật liền về 0, rơi xuống y như một đống sắt vụn.

Trước khi Sa Trùng xâm lấn, cửa căn cứ đã đóng lại.

Lâm Cảnh bò trên mặt đất, sức lực trong cơ thể hao hết, nếu hít thở không phải là vận động cần thiết để sinh tồn, anh thật sự cũng không muốn nhúc nhích nữa.

Hạ Phổ mở l*иg ngực của mình ra, ngồi xổm trên mặt đất, vừa nhìn Lâm Cảnh giống như cún chết, vừa nạp điện.

Nghỉ ngơi hơn nửa giờ, Lâm Cảnh cuối cùng cũng đỡ lại.

Anh gỡ mặt nạ bảo hộ ra, chiếc áo thun trắng trên người đã bị mồ hôi thấm ướt đến mức có thể vắt ra cả nước.

Lâm Cảnh đẩy Chu Lẫm Sương đè trên lưng mình sang một bên, nhìn về phía Hạ Phổ: “Cậu nạp điện xong…… Có thể chuyển chúng tôi vào không?”

Bọn họ đều nằm ở lối đi, rất chật.

Tuy rằng đã sống ở nơi này 900 ngày, Lâm Cảnh vẫn giữ thói quen diễn tập chữa cháy…… Không bao giờ chất đống đồ lặt vặt trong lối thoát hiểm.

Ví dụ như, Chu Lẫm Sương.

Hạ Phổ nghiêng đầu, thực nghiêm túc hỏi: “Vậy anh sẽ nâng cấp chức năng hút bụi của tôi sao? Tôi còn muốn làm bạn với anh thêm một trăm năm nữa.”

Lâm Cảnh: “……”

Anh nhắm mắt lại, rất dứt khoát mà ngủ luôn.

Trong giấc ngủ, hệ thống vô dụng thế mà lại xuất hiện: [Chúc mừng ký chủ đã cứu Chu Lẫm Sương thành công, thay đổi đường thế giới* của nguyên văn, phần thường dành cho ký chủ là một cơ hội tăng độ thiện cảm của nhân vật lớn trong thế giới ABO.]

* Đường thế giới (世界線, Sekaisen) là hướng phát triển xác định cho vũ trụ với những sự kiện bắt buộc sẽ xảy ra.

Lâm Cảnh tựa như một bà lão chạm vào công tắc điện, bỗng nhiên tinh thần phấn chấn lên.

Cái gì? Tăng độ thiện cảm của nhân vật lớn?

Lâm Cảnh: [Có phải tăng độ thiện cảm của nhân vật lớn xong thì đối phương sẽ phái người tới đón tôi không? ]

Hệ thống: [Điều này được quyết định bởi anh chọn nhân vật lớn nào.]

Lâm Cảnh: [Có những lựa chọn nào?]

Hệ thống: [Lựa chọn A, ngài Chu Túng, cha của Chu Lẫm Sương, nghị viên của liên minh Phong Đầu Chính Thịnh.]

Lâm Cảnh: [Mười nghị viên có chín người lòng dạ hiểm độc, còn có một người không não. Hơn nữa ông ta mà là nhân vật lớn cái gì, dựa vào thế lực của nhà vợ đi đến hiện tại, ngụy quân tử hai mặt, không hề đối xử tốt với Chu Lẫm Sương. Người tiếp theo đi!]

Hệ thống: [Chủ tịch quốc hội liên minh. Tôi cảm thấy lựa chọn này đủ trâu đấy. ]

Lâm Cảnh không lý do nghĩ tới viện trưởng nhà mình, chuyên gia hô khẩu hiệu, cao thủ vẽ bánh*: [Loại người này trăm công ngàn việc, cũng có quá nhiều chuyện lớn phải lo. Không có ích lợi lớn thúc đẩy thì cũng sẽ không quan tâm mấy cá nhân như tôi và Chu Lẫm Sương. Người tiếp theo. ]

*ý chỉ việc lãnh đạo vẽ ra lý tưởng, kế hoạch triển vọng….. cho nhân viên.

Hệ thống: [Lựa chọn thứ ba, song kiếm của “Trấn Uyên”, hiện tại là một đôi AO có trạng thái ngưng kết mạnh nhất nhân loại ……]

Nghe đến đó, nhịp tim Lâm Cảnh đập nhanh hơn, cảm giác tựa như đang dò sổ số, mấy số đầu đều trúng hết, chỉ còn một một số cuối cùng.

Hệ thống: [Thẩm Thấm Lưu và Âu Dương Điệp Vân.]

Lâm Cảnh hưng phấn lên: [Chính là bọn họ! ]

Thẩm Thấm Lưu và Âu Dương Điệp Vân là những người có sức chiến đấu cao nhất trong tiểu thuyết ngoài Cố Mặc Dung.

Bọn họ là huấn luyện viên của Cố Mặc Dung, dốc lòng dạy dỗ Cố Mặc Dung, có thể nói nếu không có hai người kia bồi dưỡng, thì sẽ không tổng công bất bại Cố Mặc Dung sau này.

Mọi người ngẫm lại xem, nếu Lệnh Hồ Xung không có gặp được Phong Thanh Dương, còn có thể luyện thành Độc Cô Cửu Kiếm sao?

Thẩm Thấm Lưu và Dương Điệp Vân chính là Phong Thanh Dương trong thế giới này đấy.

Cho dù không thay đổi được sự ưu ái của bọn họ dành cho Cố Mặc Dung, dựa vào tính cách chính trực của hai người này trong nguyên tác, rất có thể sẽ cứu bọn họ ra khỏi hành tinh bị bỏ hoang này.

Hệ thống: [Tôi còn lựa chọn khác, anh muốn suy xét thêm một chút hay không? ]

Lâm Cảnh lộ ra một tia cười: [Không được, tôi chọn bọn họ. ]

Do dự nhiều thêm một giây là không tôn trọng hai vị có chiến lực đỉnh cao này.

Hệ thống: [Độ thiện cảm của anh đã được gửi đi. ]

Nghe đến đó, Lâm Cảnh thở ra một hơi, một khi tinh thần thả lỏng, anh liền nặng nề chìm vào giấc ngủ..

Về phần độ thiện cảm được gửi đi thế nào, Lâm Cảnh không có tinh thần và sức lực đi tìm tòi nghiên cứu.

Trước khi khung xương trợ lực của Chu Lẫm Sương hết điện, tín hiệu cầu cứu vừa lúc được kết nối với hệ thống cứu hộ của căn cứ, truyền đến vệ tinh nhân tạo vẫn đang hoạt động phía trên hành tinh bị bỏ hoang..

Vì chứng minh người cầu cứu còn sống, hệ thống cứu hộ sẽ tự động lưu trữ biến động theo thời gian thực của người cứu hộ.

Sau một quá trình dài truyền tải và dịch thuật, tín hiệu đã được phát đến cứ điểm nhân loại tuyển đầu đối đầu với Trùng tộc—— pháo đài trung tâm Trấn Uyên CZ1665.

“Báo cáo, phát hiện hai thiếu niên chưa phân hóa bị kẹt trong một hành tinh hoang, sau khi quần chiến với Azma thì gặp phải Sa Trùng tập kích, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.” Sĩ quan truyền tinh Triệu Hiểu Nguyên quay đầu, báo cáo với sĩ quan chỉ huy đang ngồi ở sau pháo đài.

Thẩm Thấm Lưu mới vừa kết thúc trận chiến với đàn trùng cấp S, nhắm mắt nghĩ ngơi, giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên: “Định vị, khóa tín hiệu vệ tinh, chú ý rõ ràng tình huống của hai thiếu niên này.”

“Nhận được.”

Một thiếu tá tựa vào vai Thẩm Thấm Lưu, mái tóc dài ngang lưng màu bạc tùy ý được buộc ra sau, một lọn tóc rơi từ trên trán rơi xuống, nét mặt khi ngủ nhìn rất đẹp đẽ trầm tĩnh, nhưng khi y mở mắt ra, ánh mắt là một xuất sắc kiên quyết.

“Không ngủ một lát sao? Chúng ta lại sắp xuất chiến rồi.” Thẩm Thấm Lưu nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi.

“Chờ chúng ta thắng trận, còn có thể ngủ lâu mà.” Ánh mắt Âu Dương Điệp Vân liếc qua video ba chiều, bỗng nhiên dừng lại, “Tua video lại! Đúng đúng! Chính là chỗ này!”

Video bắt đầu phát từ lúc Lâm Cảnh buông Chu Lẫm Sương ra, Sa Trùng tràn ra khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Sĩ quan truyền tin Triệu Hiểu Nguyên bẻ lại cho Lâm Cảnh ở trong lòng, cũng không thể trách cậu ta bỏ lại đồng đội dưới tình huống như thế. Nhưng giây tiếp theo, Lâm Cảnh dùng lực kéo kỹ thuật hút Chu Lẫm Sương lên lưng, Triệu Hiểu Nguyên thiếu chút nữa đã cho anh một tràn pháo tay rồi.

Âu Dương Điệp Vân mở to hai mắt nhìn về phía Thẩm Thấm Lưu, chỉ vào Lâm Cảnh trong video nói: “Chính là cách này, chúng ta có thể dùng cách này để hút các pháo đài bị chiếm đóng ra!”

Thẩm Thấm Lưu chỉ dùng một giây đã hiểu được ý của cộng sự, “Lập tức liên hệ máy bộ đội, chúng ta cần tập hợp sức kéo kỹ thuật của tất cả các pháo đài ở ‘Trấn Uyên’ để kéo pháo đài bị chiếm ra! Có thể cứu được bao nhiêu chiến hữu thì phải lực kéo của chúng ta!”

Sĩ quan truyền tin Triệu Hiểu Nguyên đã nhận vô số báo cáo tử vong, anh ta gần như tuyệt vọng đối với pháo đài bị rơi vào trong vòng vây của Trùng tộc.

Có thể nào cũng không ngờ được cách cứu đồng đội của thiếu niên trong hành tinh hoang kia, thế mà lại trở thành hy vọng bọn họ có thể cứu được hàng nghìn đồng đội của mình.

Đây thực sự là một “tín hiệu cầu cứu” đã giải cứu toàn bộ pháo đài “Trấn Uyên” đến từ hành tinh hoang.

Xin các cậu hãy cố gắng sống sót nhé.

Sau khi trận đại chiến này kết thúc, nếu “Trấn Uyên” vẫn còn, chúng tôi sẽ đến đón các cậu về nhà.

Không biết ngủ bao lâu, Lâm Cảnh đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện mình đã về giường nhỏ của mình.

“Hạ Phổ! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chưa tắm thì đừng có ôm tôi về giường như thế!”