Chương 21
Tiếng kêu gào nản chí của Hiểu Đình, kêu đến lòng của Tư Tình, Tư Nặc cũng vì thế mà sốt ruột, người ở trên giường vẫn là như vậy không có bất cứ động tỉnh nào, Hiểu Đình nắm chặt tay của Tư Dao, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có hồi đáp, dường như cô ấy nắm chỉ là một cơ thể có nhân nhiệt, không phải Phương Tư Dao thương yêu cô ấy long trời lở đất như lúc xưa
“Tư Dao…..chị không phải nói muốn nắm tay của em, chị mau nắm tay em đi…..mau lên đi” Hiểu Đình sụp đổ nắm lấy tay của Tư Dao, lòng bàn tay của Hiểu Đình nắm lấy mu bàn tay của Tư Dao, hy vọng thông qua sức lực của mình, có thể để cô ấy cảm thấy tay mình đang được nắm chặt, nhưng sau khi Hiểu Đình thử xiết chặt rồi thả lỏng tay của Tư Dao ra nhiều lần, dung mạo nhợt nhạt bình tĩnh của Phương Tư Dao làm cho lòng cô ấy hoàn toàn tan nát
Tư Tình ở một bên nhịn không được nên đi qua, đau lòng cuối người xuống ôm Hiểu Đình từ sau lưng rồi nói “chị Hiểu Đình……..chị Hiểu Đình chị đừng như vậy, như vậy…….chị Tư Dao sẽ rất lo lắng, em đưa chị đến không phải muốn chị đau khổ như vậy…….chị Hiểu Đình……” Tư Tình ở bên vừa an ủi vừa rơi nước mắt, bản thân cô ấy cũng rất buồn, nhìn chị mình nằm trên giường một cử động cũng không động, bản thân cũng rất khó chịu, cho nên cô ấy……rất hiểu rõ con người ở trước mắt không ngừng khóc lóc run rẫy tại sao đau khổ như vậy
Tư Nặc đi qua vỗ vỗ lên vai của Hiểu Đình nói “Giang Hiểu Đình, có những chuyện tôi vẫn là phải nói” trong ánh mắt của Tư Nặc lắp lánh, pha trộn quá nhiều tâm trạng, Hiểu Đình nỗ lực áp chế tâm trạng của mình, nhưng tiếng nấc vẫn là không ngừng vào tai. Tư Nặc mím môi tiếp tục nói “em tôi, Phương Tư Dao. Nó…..có cơ hội rất lớn sẽ không tỉnh lại, Cường Sâm và các bác sĩ uy quyền các nước đều đang nghĩ cách, nhưng mà vô tận nhi chung (một cái chết tự nhiên). Cho nên…..tôi cảm thấy đưa cô đến gặp nó, có lẽ có thể để em tôi không có di hận nào mà đi”
Hiểu Đình nghe được câu cuối cùng, giống như phát điên gào thét lên “cái gì không có di hận! Phương Tư Dao sẽ không như vậy nằm ở đây cả đời! chị ấy không thể như vậy bỏ lại tôi! không thể như vậy bỏ lại tôi! chị tỉnh lại đi……..Phương Tư Dao! Phương Tư Dao!” Hiểu Đình bắt đầu kịch liệt lay động vai của Tư Dao, Tư Tình ở một bên thấy tình hình này nhanh chóng cùng Tư Nặc kéo cô ấy ra, để tránh bệnh tình của Phương Tư Dao có tình trạng khác
“Buông tôi ra! tôi muốn kêu Phương Tư Dao đứng dậy! tôi muốn kêu Tư Dao mở mắt ra nhìn tôi “
"Bốp!"
Tiếng bạt tay vang lên thánh thót trong phòng bệnh, chỉ thấy Phương Tư Tình tức giận và đau lòng nhìn xuống Hiểu Đình đang té dưới đất, lòng bàn tay và trên má của Hiểu Đình đang ngồi trên đất đều xót lại nhiệt độ nóng rực, Hiểu Đình vốn dĩ không ngừng rơi nước mắt mà trong ánh mắt đều trống rỗng, hình như phục hồi một chút lý trí
“Chị Hiểu Đình! chị bình tĩnh một chút, chị như vậy đối với sức khỏe của chị Tư Dao trái lại sẽ hại chị Tư Dao chị biết không!” Hiểu Đình nghe được câu cuối cùng, mất đi lý trí tiếp tục khóc “xin……xin lỗi, Tư Dao…..Tư Dao…..” Tư Nặc ở phía trước đem Hiểu Đình đỡ lên ghế sofa, để tâm trạng của Hiểu Đình bình tĩnh lại, Tư Tình đứng ở trong phòng, nhìn Phương Tư Dao rồi lại nhìn Giang Hiểu Đình, cuối cùng chỉ có thể không biết làm sao mà nhìn Hiểu Đình đem tâm trạng giải tỏa ra, cô ấy cũng biết bây giờ duy nhất có thể làm, chỉ có thể để tâm trạng của Hiểu Đình bình tĩnh lại, như vậy đối với cô ấy và Phương Tư Dao mới là tốt nhất
Bổng nhiên, ngoài cửa truyền vào một trận ồn ào, cánh cửa đóng chặt lúc này lại mở ra
“Phương tổng tài, ông không thể vào!”
Ánh mắt của hai anh em ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc cùng Phương Sĩ Dục mắt đối mắt, chỉ thấy ánh mắt của Phương Sĩ Dục lạnh lùng áp gần hai người, cuối cùng ông ấy đi đến trước mặt của Tư Nặc, khởi đầu chính là một nấm đấm hướng về Tư Nặc, sức mạnh đủ mạnh để cả người Phương Tư Nặc bị đánh ngã xuống ghế sofa bên cạnh Hiểu Đình, Hiểu Đình lúc này mới ý thức được Phương Sĩ Dục đang đứng ở trước mặt mình, còn khóe miệng của Tư Nặc chảy ra chút máu, trong một đám hỗn loạn, cô ấy từ từ trở về hiện thực, vội vã giúp Tư Tình đem Tư Nặc đỡ lên ghế
Khi Phương Tư Tình đang đứng lên muốn lí luận với Phương Sĩ Dục, lại là một tiếng vang trong
"Bốp!"
“Tiểu Nặc…….còn có tiểu Tình! hai đứa các con, ba rõ ràng đã cảnh cáo hai đứa, ba không cho phép Giang Hiểu Đình người phụ nữ này gặp được tiểu Dao! các con còn dám xem lời nói của ba như gió thổi qua tai? hai đứa đừng cho rằng ba tin tưởng hai đứa, thương hai đứa, hai đứa thì có thể làm mưa làm gió! Bây giờ, lập tức đem Giang Hiểu Đình đưa ra khỏi đây!”
Cơn giận của Phương Sĩ Dục bùng cháy cả phòng bệnh, chỉ nghe thấy nhóm người bên cạnh Phương Sĩ Dục bước vào đem Hiểu Đình kéo ra. Tư Tình và Tư Nặc bất chấp đau đớn trên người xông lên phía trước muốn cứu Hiểu Đình ra, đúng lúc hiện trường loạn đến không thể thuyết phục thì máy móc bên giường bệnh bổng nhiên phát ra tiếng kêu chói tai
"Tít——-" Hiểu Đình khi nghe được âm thanh này, phát điên kêu gào “Tư Dao!, Tư Dao!” Phương Sĩ Dục gương mặt vốn dĩ đang tức giận, sau khi nghe được tiếng hết sức kinh khủng này, cả người tay chân cuống cuồng, vội vã la lên với nhóm người bên cạnh “đừng cản nữa! còn không mau chia ra đi kêu Cường Sâm và bác sĩ quyền uy qua đây! mau lên!”
Tiếng bước chân một đám người rời khỏi, Hiểu Đình lấy lại tự do lập tức chạy đến trước giường bệnh của Tư Dao vừa khóc vừa nói
“Tư Dao…….chị đừng bỏ lại em và con…..”
"Tít——–tít tít tít"