Chương 7: Canh an thần

Sau một tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng tình trạng của Lam phu nhân cũng đỡ nhiều, sắc mặt hồng hào hơn không ít.

Lam An Nhiên bưng bát canh, cẩn thận múc một thìa, thổi thổi, cảm thấy đã không còn nóng, đưa đến bên miệng Lam phu nhân.

"An Nhiên, đây là cái gì, uống ngon như vậy?"

Lam phu nhân hớp một ngụm, mắt sáng lên cười nói.

Hơn một tháng qua, Lam An Nhiên ngày nào cũng nấu canh cho Lam phu nhân theo nhiều cách khác nhau, hương vị mỗi lần đều ngọt ngào thơm ngon, Lam phu nhân vô cùng yêu thích.

"Mẹ, đây là canh an thần con nấu, người uống nhiều một chút."

Lam An Nhiên cười nhạt, múc thêm một thìa nói.

"Tỷ, tỷ thật tốt."

Lam Ngạn Nhiên rạng rỡ nhìn chằm chằm Lam An Nhiên cười nói.

Trong mắt cậu, tỷ tỷ làm gì cũng xinh đẹp, nhất cử nhất động đều ra dáng đại gia khuê tú, thật khó tưởng tượng đây là từ nông thôn lên.

"Đương nhiên, An Nhiên hảo nữ nhi của ta, hiện tại ta cảm thấy cả người đều khỏe mạnh."

"Phu nhân, bà lần này khỏi bệnh mau thật, các bác sĩ trước đây đều bất lực."

Lam Đình Vận ở một bên có chút kỳ quái nói, trước đây ông đã thử mọi cách trong bệnh viện trung y của mình nhưng đều không có tác dụng, vì vậy bà ấy bị chuyển ra ngoài vì không còn cách nào khác.

Vốn cho rằng vô phương cứu chữa, thật không ngờ, bệnh tình được cải thiện một cách thần kỳ.

"Đây còn không phải là bởi vì An Nhiên, sau khi gặp An Nhiên, bệnh tật gì tôi cũng khỏi cả."

Lam phu nhân vui vẻ nhìn Lam An Nhiên mỉm cười.

Lam An Nhiên chẳng qua là nhàn nhạt cười một tiếng, cúi đầu nhìn chén canh trong tay như có điều gì suy nghĩ.

Món canh này có bổ sung rất nhiều vị thuốc cô mới nghiên cứu ra và tinh chất chiết xuất từ các loại thảo dược ở quê, vốn dĩ chỉ ôm hi vọng thử một chút, không nghĩ tới đối với bệnh của mẹ thật sự có tác dụng.

Nhưng nếu muốn hoàn toàn trị tận gốc thì còn cần phải có một vị thuốc dẫn, đó là hồi hương thảo, loại thuốc này sinh trưởng trong một môi trường rất khắc nghiệt, nghe nói mười năm mới có một cây, mặc dù không trị được bách bệnh nhưng vẫn rất có hiệu quả.

Nhưng để chữa bệnh cho mẹ thì mọi thứ đều không thành vấn đề.

Hồi hương thảo không có sẵn trên thị trường. Cô chỉ có thể mạo hiểm lá gan đi đến chợ đen nhìn một chút. Về phần giá cả, cô không lo lắng, dù có bỏ ra bao nhiêu tiền mà có được đồ tốt thế này cũng không đắt.

"Bác sĩ nói hôm nay không có vấn đề gì, có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi."

Lam Đình Vận mừng rỡ nói.

"Vậy thì quá tốt. Tôi muốn về nhà. Ở bệnh viện này chịu đủ rồi."

Lam phu nhân vui vẻ uống nốt bát canh thuốc còn lại.

Sau khi bà Lam xuất viện, Lam Đình Vận mỗi ngày đều bận rộn với bệnh viện y học Trung Quốc và phẫu thuật, thường xuyên phải chạy qua lại bên.

Lam Ngạn Nhiên bận đi học, lần trước thi không tốt, bị bạn học chế nhạo là phế vật, bây giờ đi đường cũng không dám ngẩng đầu.

Chỉ có Lam An Nhiên mỗi ngày phụng bồi Lam phu nhân, rảnh rỗi thì về quê xử lý hoa và thuốc thử, không hề có ý định quan tâm đến Lam lão thái thái, căn bản không muốn nhìn thấy lão gia hỏa kia.

Hôm nay, Lam An Nhiên ở nhà cùng Lam phu nhân, hầu hạ bà uống canh an thần, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.

Thì ra là bảo mẫu riêng của lão phu nhân gọi điện thoại đến, bảo Lam An Nhiên ngay bây giờ đi tới gặp lão phu nhân.

Lam Ngạn Nhiên bĩu môi, tỏ vẻ mười phần không tình nguyện, nhưng không biết làm sao Lam Đình Vận cảm thấy là lão thái thái muốn gặp cháu, liền cứng rắn đem hắn dẫn đi.

Gia đình Lam Đình Vận đứng trước cửa ngôi nhà cũ, gõ cửa rất lâu nhưng không ai mở.

"Đây rõ ràng chỉ là trêu chọc chúng ta, bà nội có chỗ nào là muốn gặp con? Điều này rõ ràng là cố ý làm khó chúng ta." Lam Ngạn Nhiên bất mãn nói.

"Ngạn Nhiên, ngươi đang nói cái gì?"

Lam Đình Vận cảm thấy tiểu hài tử trong nhà nói như vậy, đối với trưởng bối hết sức vô lễ, giọng trách cứ.

Lam Ngạn Nhiên lập tức ngậm miệng.

Lúc này, cửa nhà rốt cuộc cũng mở ra, bảo mẫu Vương mụ của lão phu nhân cung kính nói.

"Vừa rồi lão phu nhân còn đang ngủ, hiện tại đã tỉnh, mời vào."

Lam Đình Vận cảm ơn Vương mụ, dẫn cả gia đình vào phòng khách.

Lam lão thái thái Triệu Tú Mai đứng đắn ngồi giữa đại sảnh, sắc mặt nghiêm túc nhìn mọi người bước vào.

"Khách quý đến rồi, hiếm có mới tới đây một lần, trưởng bối là ta cũng không được tính ra gì."

Triệu Tú Mai giọng điệu mỉa mai.

Lam Ngạn Nhiên không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Tú Mai, ở trước mặt bà, hắn hết sức hèn mọn, nhưng nội tâm lại không phục.

Lam Ngạn Nhiên mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng không dám mở miệng.

Triệu Tú Mai liếc mắt nhìn thấy Lam An Nhiên, đơn giản là lướt qua một cái, vậy thôi, cảm thấy căn bản vẫn không bằng cháu gái Lam Nhã Tâm của bà.

Nghĩ đến những năm tháng Lam An Nhiên khiến cả nhà đã phải gánh chịu bao nhiêu tai họa, cùng với những khổ cực mà bà phải chịu, trong lòng lại có chút oán hận.

"Sao có thể, mẹ, không phải một tháng trước con vừa đến đây rồi sao?"

Triệu Tú Mai nhìn dáng vẻ túng lúng của Lam Đình Vận, càng tức giận hơn.

Vốn tưởng rằng hắn sinh được cháu trai cho Lam gia, đó là chuyện vui của mọi người, nhưng đứa cháu trai này chính là không có tiến bộ, ra ngoài lại khiến người ta chê cười. Lam gia không có gen tốt, sinh ra một đứa cháu kém phát triển, lại thêm cháu gái khắc người, để bà vô cớ bị cười nhạo những năm qua.

Triệu Tú Mai cuối cùng cũng tức giận nói.

"Ngươi giới thiệu chút đi, là ai, đứng ở nơi đó giống như một cái cột, không nói lời nào."

Bà liếc nhìn Lam An Nhiên với vẻ khinh thường.

Lam Đình Vận nghe giọng điệu khinh bỉ của mẹ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, nữ nhi quý giá của ông ở nông thôn hai mươi năm, giờ trở về vẫn là bị mẹ phân biệt đối xử, trong lòng vẫn là có chút tức giận.

Lam An Nhiên ngược lại cho rằng không có gì quan trọng, cô cười híp mắt nhìn Triệu Tú Mai đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt, hai má lúm đồng tiền như hoa lê nở ra, hỏi.

"Bà nội cháu là An Nhiên, nghe nói ông nội đã qua đời mấy năm trước, thật đáng tiếc, con không có cơ hội được gặp ông lần cuối. Bà cũng đừng buồn, ông nội sẽ luôn ở bên chúng ta. Nói không chừng ông cũng đang nhìn chúng ta từ một nơi nào đó?"

Lam An Nhiên nói chuyện nhẹ nhàng, giọng điệu có chút buồn bã, đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước.

Lam lão gia tử đã mất vì bệnh cách đây vài năm, sức khỏe của Triệu Tú Mai đã yếu đi đáng kể từ khi Lam lão gia qua đời, gần đây bà mới khá hơn một chút, trên mặt thêm mấy phần tươi tắn.

Lam An Nhiên vừa nói tới đây, Triệu Tú Mai sắc mặt lập tức thay đổi, bà lại nhớ tới cái chết của Lam lão gia.

Đây không phải là cố ý nhắc lại chính cô đã khiến bà trở thành góa phụ sao?