Chương 6: Gặp lại người đàn ông đó

Mặc Cẩn Dung chưa bao giờ để lộ gương mặt mình, đối với những tin đồn ở bên ngoài cũng không một chút để ý.

Người khác sẽ không nhận ra, nhưng cô vẫn giữ kỹ hình bóng của anh trong lòng.

Lam An Nhiên liếc một cái, anh vẫn lạnh lùng xa cách như vậy, thật khó đoán.

Kiếp trước, người đàn ông này rõ ràng yêu cô đến tận xương tủy, nhưng lại không để lộ ra nửa điểm.

Mặc Cẩn Dung còn mắc một căn bệnh mà ai cũng biết, đó là không được chạm vào phụ nữ, nếu không sẽ đau đến mất nửa cái mạng.

Ngay cả khi họ kết hôn ở kiếp trước, Mặc Cẩn Dung cũng chưa bao giờ chạm vào cô.

Nhưng vì cứu nàng, hắn hoàn toàn không để ý đến thân thể đau đớn, cuối cùng hiến cả tính mạng.

Mặc Cẩn Dung đi ngang qua cô, nhưng không nhìn cô một cái.

Lam An Nhiên quay người đi ra vào phòng bệnh.

Từ trong phòng vọng ra tiếng nói mừng rỡ của Lam phu nhân, giọng bà vẫn ôn nhu như vậy.

Trên giường bệnh Lam phu nhân sắc mặt tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, nắm lấy tay Lam Đình Vận kích động nói.

"Đình Vận, An Nhiên sao vẫn chưa đến?"

"Sẽ tới ngay, yên tâm đi, An Nhiên bây giờ đã là đại cô nương, trổ mã duyên dáng yêu kiều."

Lam Đình Vận đưa tay ra dấu chỉ chiều cao của Lam An Nhiên cười nói.

Lam An Nhiên nhìn mẹ nằm trên giường, không kìm được nước mắt, mẹ yêu cô biết bao nhiêu, nghĩ đến kiếp trước mình đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, cô không khỏi muốn tát mình một cái.

Cô lau nước mắt, nhẹ nhàng mở cửa.

Người trong phòng nghe tiếng động lần lượt nhìn ra.

"Tỷ." Lam Ngạn Nhiên là người đầu tiên nhìn thấy cô, tròn mắt hét lên.

Nhìn thấy Lam An Nhiên, Lam phu nhân lập tức bật khóc.

"An Nhiên, con đến rồi..."

"Mẹ, con gặp được mẹ rồi."

Lam An Nhiên chậm rãi đi đến bên giường bệnh, nắm lấy tay Lam phu nhân nói.

"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi."

Lam phu nhân lau lau nước mắt nhìn con gái từ trên xuống dưới.

Hai mươi năm không thấy, nữ nhi mình quả nhiên trổ mã duyên dáng yêu kiều, là một đại mỹ nhân.

"Mẹ, người đừng khóc. Mẹ bị bệnh gì vậy? Có khá hơn chưa?"

Lam An Nhiên thân thiết lau nước mắt cho Lam phu nhân, quan tâm nhìn bà.

"Con vừa tới mẹ liền khỏe hơn nhiều. Đây là bệnh cũ, mẹ đã già rồi, chỉ cần tịnh dưỡng một chút sẽ tốt."

Lam phu nhân nói chuyện cực kỳ ôn nhu, đại khái cũng do bị bệnh, thanh âm êm dịu đi không ít.

Càng nhìn đứa con gái trước mắt, bà càng vui vẻ, có lẽ là do từ nhỏ bị đưa đi, tuy hai người khá thân thiết nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Lam phu nhân nhìn ánh mắt Lam An Nhiên đột nhiên lại ảm đạm, suy nghĩ một hồi mới chậm rãi nói.

“An Nhiên, con ngàn vạn lần đừng trách cha mẹ, cha mẹ cũng là…”

Không đợi Lam phu nhân nói xong, Lam An Nhiên đã lên tiếng.

"Cha mẹ, con không trách các người, nếu không có các người, chỉ sợ hiện tại con đã không còn sống, hiện tại người bây giờ chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt, khỏe mạnh xuất viện. "

Lam phu nhân nghe con gái nói như vậy, nụ cười trên mặt lại tăng lên, trong lòng như có một cỗ ấm áp, hiếm thấy con gái lại hiểu chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn rất nhiều.

Một bên Lam Ngạn Nhiên đột nhiên nhắc đến chuyện thi cử.

“Mọi người thì vui vẻ, con thì xong đời rồi, cha mẹ, sắp tới chuẩn bị phải thi, con nhất định lại rớt nữa, con đổi trường khác có được không? Học viện nghiên cứu y học Dung Thành thực sự quá khó, e rằng vào không nổi. "

"Không được, con đã quên chúng ta là y gia, trong nhà chỉ có con là nam tử, con không thể làm cha mẹ mất mặt, chăm chỉ học tập, thi đậu học viện nghiên cứu y học Dung Thành, như vậy cha mẹ mới được nở mày nở mặt." Lam Đình Vận bất đắc dĩ nói.

Lam gia đời đời đều là bác sĩ, Lam Đình Vận và Lam phu nhân đều là những bác sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc, Lam Đình Vận cũng sở hữu một bệnh viện y học tư nhân, Lam Ngạn Nhiên trong tương lai nhất định sẽ thừa kế nó, hắn không học làm sao thành?

Lam gia rất coi trọng danh tiếng, điều này có liên quan đến thanh danh của gia đình họ.

Chính là như vậy, lão thái thái mới không thích Lam Đình Vận, bà cảm thấy Lam Đình Vận không cống hiến được cho Lam gia, con trai vô năng, con gái thì mệnh khắc.

Mặc dù Lam Ngạn Nhiên là con trai duy nhất của nhà họ Lam, nhưng tư chất bình thường, mỗi lần thi đều không đạt tiêu chuẩn, không mang lại vinh quang cho Lam gia, lão phu nhân từng cho rằng cậu đầu óc có vấn đề, đặc biệt không hài lòng.

Lam Ngạn Nhiên bất mãn bĩu môi, cúi đầu ngồi sang một bên, thấp giọng nói.

“Mỗi thi con đều kéo mọi người thụt lùi, bọn họ người nhạo con là đồ phế vật…”

Tỷ tỷ?

Ánh mắt Lam Ngạn Nhiên đột nhiên nhắm vào Lam An Nhiên, bây giờ tỷ tỷ đã trở về nhà Lam gia, tỷ ấy cũng là người nhà họ Lam, con cái nhà họ Lam đều sẽ trở thành bác sĩ, chẳng lẽ tỷ cũng vậy ...

Sẽ không biếи ŧɦái như vậy chứ?

Lam Ngạn Nhiên mở to mắt nhìn cô chằm chằm.

"Tỷ, tỷ cũng phải đi à?" Lam Ngạn Nhiên tròn mắt hỏi.

Lam phu nhân ngước nhìn cô gái bên cạnh, nhàn nhạt cười.

Đôi mắt to long lanh của Lam An Nhiên cũng tràn đầy ý cười.

Lam phu nhân thầm nghĩ, Lam An Nhiên mấy năm nay sống ở nông thôn, làm sao có thể biết chút gì về y học Trung Quốc? Để nàng vào học viện nghiên cứu Dung Thành thật là làm khó nàng, vẫn là để nàng sống cuộc sống bình thường.

Lam phu nhân trầm giọng nói.

"An Nhiên, con không cần, mẹ chỉ hi vọng con bình bình an an mà lớn lên."

Kiếp trước Lam phu nhân cũng từng nói như vậy, nhưng khi đó Lam An Nhiên cho rằng mẹ cô sợ cô sẽ vượt qua Lam Ngạn Nhiên, thậm chí còn mong cô trở thành phế vật.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, mẹ thật sự vì cô mà suy nghĩ, sợ cô mới trở về, ngay cả cuộc sống ở thành phố cũng không thích ứng được, sao có thể gánh nổi gánh nặng lớn như vậy?

Tuy nhiên, Lam An Nhiên sớm đã hạ quyết tâm, chỉ cần có cô ở đây, cô nhất định sẽ cố gắng gánh vác hết thảy.

"Mẹ, người thật tốt."

Lam An Nhiên đang nói, đột nhiên nhoài người nằm lên đùi Lam phu nhân, Lam phu nhân sửng sốt một chút, nhưng lại mỉm cười vuốt tóc cô.