Chương 34: Dũng khí theo đuổi
Việc làm này hoàn hảo đến mức mà thần không biết quỷ chẳng hay. Điều quan trọng là không ai ngờ rằng cậu học trò mới mười bảy tuổi mà lại mưu toan, xấu xa đến thế.
Tiêu Tiếu cảm thấy chuyện mình làm chẳng có gì là tàn nhẫn. Cậu ta cho rằng mình là cây ngay không sợ chết đứng. Nếu bà lão này cứ ở lì trong ngôi nhà mãi không chịu ra, cuối cùng chuyện xảy ra ngoài ý muốn chính là một mạng người. Mình làm như thế coi như là ngang với hành động nghĩa hiệp rồi, nói văn hoa một chút chính là cứu một mạng người bằng xây bảy tháp chùa. Hãy xem, sự giác ngộ và tính logic như thế quả là không giống nhau.
Điều càng quan trọng hơn là Tiêu Tiếu cảm thấy tâm trạng của Ngũ Hạnh Nguyệt rõ ràng đã khá lên rất nhiều rồi. Cô cười nhiều hơn, mặt lúc nào cũng tươi như hoa nở, ấm áp, đẹp đẽ, khiến Tiêu Tiếu say mê.
Từ khi có được khoản tiền đền bù, cha mẹ Tiêu Tiếu đối xử với cậu phóng khoáng hơn hẳn, chu cấp đầy đủ tiền tiêu vặt.
Có tiền trong tay, Tiêu Tiếu bắt đầu nghĩ mình có thể theo đuổi Ngũ Hạnh Nguyệt được rồi.
Cậu thuê một phòng trọ ở gần trường học. Cậu nói vì đã học lớp Mười hai rồi nên không muốn quá lãng phí thời gian đi từ nhà tới trường học, thế là gia đình cậu cũng rất tán thành.
Đó chính là căn phòng mà sau đó Bạch Tiêu đến ở.
Tiêu Tiếu giấu bức ảnh của Ngũ Hạnh Nguyệt ở sau tấm áp phích Kobe Bean Bryant, cậu nghĩ sẽ có một ngày mình đưa cô tới đây và có thể sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ - ví như nói cô đứng quay mặt vào bức tường, bảo cô nhắm mắt lại sau đó cậu sẽ biến hóa Kobe Bean Bryant thành một cô gái xinh đẹp…
Có tiền, có phòng trọ, dường như được tiếp thêm lòng can đảm, Tiêu Tiếu trước đây rất tự ti, nếu gặp Ngũ Hạnh Nguyệt, rất lâu sau cậu mới đủ dũng cảm để nhìn thẳng cô.
Bây giờ, cuối cùng cậu cũng dám đi đến trước mặt, nói với cô: “Hi, chào buổi sáng.”
Đó là trên hành lang ngoài phòng học, Ngũ Hạnh Nguyệt đến và đón nhận sự chân thành của cậu, giống như tiên nữ giáng trần.
Tim Tiêu Tiếu đập nhanh đến hai trăm nhịp, không thể trấn tĩnh được, vì cậu cảm thấy trái tim mình sẽ nhảy ra khỏi l*иg ngực bất cứ lúc nào.
Sau khi thở sâu một hơi, Tiêu Tiếu đi đến trước mặt Ngũ Hạnh Nguyệt, nói:” Hi, chào buổi sáng!”
Vũ Hạnh Nguyệt sững sờ giây lát rồi lập tức trả lời một cách tự nhiên: “Chào bạn! Tiêu Tiếu!”
Cô không những nở nụ cười rực rỡ mà còn biết tên cậu.
Thực ra Tiêu Tiếu không cần tự ti như thế, cậu không hèn kém như những gì bản thân tưởng tượng. Khi chúng ta yêu một người, nếu không quá tự tin nghĩ rằng nhất định mình sẽ làm tốt thì lại quá tự ti, luôn cảm thấy mình không xứng với đối phương.
Dẫu sao thì Tiêu tiếu vẫn là một anh chàng đẹp trai, thanh tú, trắng trẻo, nhìn rất đàng hoàng, chững chạc.
Cậu còn là một chàng trai thông minh. Không cần quá cố gắng trong học tập cũng có thể giữ vững được thành tích tốt, dẫn đầu hai mươi gương mặt tiêu biểu của cả lớp trong thời trung học.
Cũng có nữ sinh chủ động gần gũi với cậu.
Nhưng trong trái tim của Tiêu Tiếu chỉ có Ngũ Hạnh Nguyệt.
Cô giống như một vầng trăng sáng, treo cao trên bầu trời rộng lớn mỗi đêm của tuổi thanh xuân trong cuộc đời cậu.
Có lẽ, bạn sẽ cảm thấy tự ti khi yêu một người, bởi trí “tưởng tượng” có thể thần thoại hóa đối tượng mà bạn yêu thương. Nâng đối phương lên mây và bạn sẽ bị rơi sâu vào vũng lầy tình ái.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiếu chủ động chào hỏi Ngũ Hạnh Nguyệt, cậu lại không biết rằng Ngũ Hạnh Nguyệt đã sớm biết đến mình.
Điều này đã khích lệ cậu có thêm dũng khí để theo đuổi cô.
Giống như tất cả những người mười bảy tuổi khác đều có mối tình đầu của mình, Tiêu Tiếu ghi nhớ một lần Ngũ Hạnh Nguyệt cười, từng chiếc váy đẹp cô mặc, thời gian biểu của cô.
Vì mỗi buổi trưa về nhà cô đều lên mạng, cậu cũng sẽ lên mạng vào đúng giờ đó, chỉ để nói chuyện với cô vài câu qua QQ.
Những cảm nhận sinh động, nhỏ bé ấy giống như mỗi bông hoa đua nở cùng gió trong tiết trời xuân. Bạn có thể nhìn thấy hoặc không nhìn thấy, tất cả đều đang nở rộ, đẹp đẽ ở nơi đó.
Nhưng lần đầu hẹn hò, số phận lại mở ra một trò cười.
Đó là một ngày tháng Chín, vừa mới nhập học không lâu. Vẫn còn sót lại cái nóng uể oải của mùa hè làm người ta khó chịu.
Tiêu Tiếu đã chuẩn bị rất lâu rồi, cuối cùng cũng nói được lời hẹn với Ngũ Hạnh Nguyệt.
Cậu nhắn cho cô một tin nhắn, nói rằng: “Tối nay sau khi tan học, anh sẽ đợi em trong ngõ bên ngoài cổng phía tây.”
Ngũ Hạnh Nguyệt nhận được tin nhắn. Trong lòng cô có cảm giác ngọt ngào giống như một chiếc kem bông to, trắng, đẹp khiến người ta bất giác cảm thấy hạnh phúc.
Thực ra, Ngũ Hạnh Nguyệt cũng thích Tiêu Tiếu rất lâu rồi. Cô thích vẻ ngoài đẹp trai, thanh tú, thích vẻ mặt thẹn thùng của cậu và đôi môi mỏng mấp máy như muốn nói nhưng lại thôi. Cô đã sớm đoán ra rằng Tiêu Tiếu thích mình nhưng lại không rõ vì sao cậu luôn tỏ thái độ gượng gạo, luôn nhìn cô ở khoảng cách xa như thế. Cô chìm đắm trong ảo tưởng, thậm chí còn có chút yêu cảm giác không thể đoán được cảm xúc của cậu.
Buổi sáng hôm nhận được tin nhắn ấy, bài giảng của thầy giáo, Ngũ Hạnh Nguyệt không nghe được một từ nào.
Trong đầu cô tự biên tự diễn một thước phim, cảnh cô và Tiêu Tiếu bắt đầu yêu nhau.
Hôm nay gặp cậu, cô sẽ đi giày màu gì, cậu sẽ mặc loại áo phông thế nào?
Cậu sẽ đứng ở chỗ ngoặt cuối cùng trong ngõ phía tây cổng trường để đợi cô.
Cậu rất căng thẳng khi nhìn thấy cô, một câu cũng không nói, vui vẻ nắm chặt tay cô.
Liệu khi chia tay, cậu có bất ngờ hôn cô không?
...
Ngũ Hạnh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại về cảnh tượng buổi tối cuối hè này, về cuộc hẹn lần đầu tiên của cuộc tình này.
Tiếc là, trước cuộc sống khắc nghiệt, thượng đế mới là đạo diễn thiên tài thật sự.
Chín giờ tối hôm đó, Ngũ Hạnh Nguyệt một mình đi trong ngõ ở cổng phía tây trường.
Đó là một con ngõ dài khoảng ba trăm mét, có ánh đèn đường mờ ảo điểm xuyết trong đêm tối, nhạt nhòa như những ngôi sao trên bầu trời cao.
Ngũ Hạnh Nguyệt vẫn đang chìm trong cảnh tình yêu mà mình tự biên tự diễn.
Cô bước rất nhanh, hoàn toàn không biết rằng có hai gã lưu manh đang bám theo mình đến tận khi, có một bàn tay to lớn từ phía sau vòng ra bịt chặt miệng cô.
Cô ra sức vùng vẫy, cuối cùng cũng cắn được vào tay gã lưu manh một cái.
Gã lưu manh bị cắn đau liền nới lỏng tay, Ngũ Hạnh Nguyệt mới có cơ hội hét toáng lên.
“Cứu tôi với’, ba từ này đã xé tan sự tĩnh lặng của bầu trời đêm, thổi bùng ánh sáng mờ mịt của đèn đường.
Đây là một con ngõ nhỏ quay lưng vào khu chợ, lúc này không một bóng người.
Chỉ có ba từ “Cứu tôi với” vang vọng trong ngõ.
Chỉ có Ngũ Hạnh Nguyệt xinh đẹp, một mình đối mặt với hai tên côn đồ như hổ đói.
Chính vào thời khắc quan trọng, thế giới này đều quay lưng với Ngũ Hạnh Nguyệt. Tất cả đều tĩnh lặng.
...
Nhưng Ngũ Hạnh Nguyệt không biết rằng thực ra Tiêu Tiếu đã nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Cậu đứng ở cuối con ngõ, chỉ cách có một trăm mét.
Nghe thấy tiếng kêu cứu, cậu cũng tò mò nhìn.
Cậu nhìn thấy Ngũ Hạnh Nguyệt bị cưỡng ép.
Cậu cũng nhìn thấy hai tên côn đồ có con dao sáng loáng.
...
Giây phút ấy, Tiêu Tiếu vô cùng sợ hãi.
Gần như là bản năng, Tiêu Tiếu co cẳng chạy theo hướng khác. Cậu sợ côn đồ, sợ dao kiếm, sợ bị gϊếŧ, cậu sợ, thực sự rất sợ...
Cậu bất chấp tất cả để chạy đi, trái tim “thầm thương trộm nhớ” người khác của cậu cũng bị ném lại trong con ngõ đó, mặc cho cô giống như con cừu non, quẫy đạp trong tay côn đồ đang cầm dao nhọn.
Sự vĩ đại của tình yêu không thắng nổi tính ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho bản thân và sự sợ sệt của con người. Tất cả những tưởng tượng về tình yêu đều không thắng nổi sự nguy hiểm thật sự.
Giữa tình yêu và mưu sinh, Tiêu Tiếu không hề do dự khi đã chọn mưu sinh.
Tiêu Tiếu chạy được hai kilomet mới dừng lại. Khi cậu quay đầu nhìn mới phát hiện ra mình đang chạy trên con đường lớn – nơi có ánh đèn sáng rực, chỉ có xe cộ đi lại nườm nượp trên đường. Chợt quay đầu nhìn lại thì người ấy đã không còn đứng dưới ánh đèn mờ đó nữa.
Nhìn thấy có nhiều người, nhiều xe, Tiêu Tiếu mới dần bình tĩnh trở lại, nỗi sợ hãi trong lòng được giải tỏa. Cảnh tượng vừa xảy ra lại xuất hiện.
Ngũ Hạnh Nguyệt, là Ngũ Hạnh Nguyệt!
Cô ấy đã bị côn đồ cưỡng ép.
Trên cổ cô ấy còn bị một con dao gí sát.
Trời ơi, sao mình lại bỏ chạy như thế?
Tiêu Tiếu ôm đầu, cậu cảm thấy lúc đó mình thật ngốc nghếch.
Cậu tự trách mình không ngớt, nỗi hổ thẹn lại càng tăng thêm vạn phần.
Thực ra bản năng chính là sự phản ứng của bộ não một cách chân thực nhất.
Nhưng bản năng luôn để lộ những nhược điểm của chúng ta, khiến chúng ta phải ngượng ngùng phủ nhận rằng đây là một loại phán đoán đã được đi qua đại não.
Tiêu Tiếu bắt đầu chạy quay lại.
Đương nhiên, người luôn suy nghĩ kỹ lưỡng thành tích học tập tốt như cậu sẽ không liều lĩnh một mình chạy lại nơi đó.
Đầu tiên cậu gọi 110, sau đó như chạy đua với cảnh sát tới hiện trường.
Không sai, thành tích môn thể dục khá tốt nên cậu đã chạy thắng cả cảnh sát. Quan trọng là thời gian chạy của cậu đều...
Tiêu Tiếu chạy trước tới hiện trường.
Hiện trường đã không một bóng người, trong con ngõ nhỏ chỉ có ánh đèn mờ ảo như cũ.
Bỗng quay đầu rồi lại quay đầu, con ngõ vẫn vắng vẻ như thế, yên ắng giống như bối cảnh của một bộ ảnh nghệ thuật.
Tiêu Tiếu hoảng loạn, gọi lớn: “Ngũ Hạnh Nguyệt! Ngũ Hạnh Nguyệt!”
Chỉ có tiếng vọng lại của con ngõ nhỏ: “Nguyệtttttttttttt”.
Tiêu Tiếu chạy đi chạy lại mấy vòng nhưng vẫn không thấy cô đâu.
Cậu bắt đầu hoài nghi mình không nhìn thấy gì, hoài nghi tất cả chỉ là ảo tưởng, hoài nghi Ngũ Hạnh Nguyệt không hề đồng ý lời hẹn hò của cậu. Tất cả đều là mình tưởng tượng ra, là mình viện cớ cho việc thất hẹn của Ngũ Hạnh Nguyệt.
Như thế, ít ra thì cũng có thể giữ trọn danh dự trong tình yêu.
Cảnh sát đế n rất nhanh.
110 quả nhiên nhanh chóng phái cảnh sát đến.
Nhưng hiện trường không có gì, chỉ có Tiêu Tiếu đứng dựa vào cột điện bên đường như chú gà gỗ.
Cậu thử gọi điện cho Ngũ Hạnh Nguyệt, trong ngõ truyền lại câu hát “Muốn có được nhưng không thể được, cuộc đời bạn sẽ như thế nào đây?”.Đây là lời bài hát mới “Bài ca dành cho tôi” của Lý Tông Thịnh, đã nhận được giải thưởng Bài hát hay nhất của năm 2010.
Đó là tiếng nhạc di động của Ngũ Hạnh Nguyệt, không ai biết cô gái mười bảy tuổi vì sao lại lấy ca từ sâu lắng này làm nhạc chuông. Thứ gì cô cũng có nhưng lại ca thán: “Muốn có được nhưng không thể được, cuộc đời bạn sẽ như thế nào đây?”.
Tiếng nhạc vọng lại từ phía cây long não. Cảnh sát đã xác nhận Ngũ Hạnh Nguyệt đã để lại điện thoại di động.
Ngày hôm sau, Ngũ Hạnh Nguyên không đến trường.
Ngày hôm sau nữa, cô vẫn không xuất hiện…
Bảy ngày liên tiếp cũng không thấy cô đến trường học.
Ngày thứ tám, có bạn cùng lớp nói cô đã chuyển trường. Mọi người bắt đầu bàn luận xem cô chuyển đi đâu, vì sao lại chuyển?
Nhưng đến ngày thứ chín, có một sự giải thích mới: Có người bắt đầu truyền tin Ngũ Hạnh Nguyên đã bị côn đồ cưỡng ép. Hơn nữa, tinh thần cô ấy thất thường, bị điên rồi, giờ đang được người nhà đưa ra nước ngoài chữa trị.
Khi Tiêu Tiếu nghe thấy tin này là giờ nghỉ giải lao, lúc cậu đang đi ở hành lang lớp học. Cậu nghe thấy mấy bạn học ở phía sau đang bàn tán nhỏ to.
Bầu trời vô cùng quang đãng. Nhưng cậu lại cảm thấy như có sấm sét đì đùng, mây đen như những con thú hoang đang bay lượn, ngoác miệng về phía mình, gương mặt của mỗi người đều trở thành quái thú, mặt xanh xao nhô ra những chiếc răng nanh.
Cậu hét một tiếng rồi ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, Tiêu Tiếu thấy mình đang ở bệnh viện. Cậu đã nằm viện năm ngày nhưng không có một người bạn cùng lớp nào tới thăm.
Vì trong trường lại có một tin đồn khác. Họ nói Tiêu Tiếu đã cưỡng ép Ngũ Hạnh Nguyệt, vì tối đó đã có một người bạn học nhìn thấy Tiêu Tiếu xuất hiện ở con ngõ đó trước Ngũ Hạnh Nguyệt, họ nói cậu đã mai phục sẵn, họ còn nói cậu đã sớm có chủ ý cưỡng ép cô.
Tiêu Tiếu thế nào cũng không lý giải nổi. Cậu rơi vào trạng thái trầm cảm. Cậu cảm thấy tất cả là ảo giác, nếu không nói gì thì chứng tỏ đó là ác mộng và sẽ có ngày cậu tỉnh lại.
Tiêu Tiếu im lặng, một ngày không nói, hai ngày không nói… mười ngày, một tháng. Cứ mỗi lúc mở miệng thì cậu lại gầm rú lên.
Cuối cùng, Tiêu Tiếu bị đưa đến bệnh viện tâm thần, bác sĩ nói cậu mắc chứng bệnh tâm thần đứt quãng.
Thực ra bệnh tâm thần của cậu không quá nghiêm trọng, chỉ là mỗi khi nhớ đến cảnh tượng buổi tối hôm đó, cậu lại không thể khống chế nổi nỗi bực dọc trong người. Đối với cậu mà nói, đó là một cách giải tỏa tâm lý, là một loại trốn tránh, cậu không cần trạng thái tỉnh táo để đối mặt với thế giới này. Cũng có thể nói, bệnh tâm thần của cậu có một phần nào đó chỉ là đóng kịch.