Chương 100

Editor: Chúc Ý

Beta: Hana

Giống như Khúc Liễm suy nghĩ, Từ Sơn đúng là mang về một tin tức xấu.

Dư Trường Hạo theo đội ngũ đón dâu của Dư gia hồi kinh bằng đường thuỷ, nhưng khi hắn ở trên thuyền lại vô ý rơi xuống nước, sau đó mất tích.

Nói là mất tích, thật ra mọi người đều cảm thấy hắn lành ít dữ nhiều, bởi vì lúc ấy khi hắn vừa rơi xuống nước, thuyền viên lập tức xuống cứu, nhưng tìm dưới nước trong một thời gian dài, không ai tìm ra được hắn. Nếu không vớt được người, cũng có khả năng người bị nước cuốn trôi, cũng bởi khúc sông mà Dư Trường Hạo rơi xuống vô cùng nguy hiểm, cũng có thể đã bị nước cuốn trôi đi. Hiện tại người Dư gia đang tìm ở giữa sông, đã tìm năm ngày rồi, phạm vi tìm kiếm cũng mở rộng, vẫn không tìm thấy, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu còn không tìm được thi thể thì có nhiều người cho rằng có khả năng hắn còn sống.

“Tại sao lại như vậy?” Quý thị choáng váng, gần như không thể đứng vững.

Khúc Liễm vội vàng đỡ mẫu thân, trước tiên nhìn về phía Khúc Thấm, trong lòng khổ sở nói không nên lời. Đời trước của tỷ tỷ nàng đã quá cực khổ, vốn nghĩ rằng trọng sinh trở về, tránh được kiếp nạn của đời trước thì nàng sẽ có một cuộc sống bình thường, lại không nghĩ đến bởi vì một lần làm chuyện tốt, lại chọc đến kẻ thù đời trước lần nữa.

Khúc Liễm có một loại cảm giác, Dư Trường Hạo mất tích chắc có liên quan đến mấy vị hoàng tử đó, chẳng qua không biết đây là bút tích của hoàng tử nào. Đối với một nữ nhân mà nói, cách trả thù mạnh mẽ nhất chính là việc chung thân đại sự, nếu lần này Dư Trường Hạo thật sự xảy ra chuyện, thanh danh của Khúc Thấm sẽ vô cùng xấu, thậm chí có thể làm cho người khác nghĩ nàng có số khắc phu.

Ở thời đại này, một nữ nhân bị cho là khắc phu thì cả đời cũng đừng mơ có thể gả ra ngoài, dẫu cuối cùng cũng có thể gả đi thì cũng không gả cho người trong sạch được.

Phản ứng của Khúc Thấm lại rất bình tĩnh, ánh mắt tối lại, Nói với Từ Sơn đang thỉnh tội trước mặt: “Từ quản sự, lần này vất vả cho ngươi rồi, những vẫn phiền người tiếp tục tìm Dư công tử, có lẽ Dư công tử cũng không có việc gì, đã được người khác cứu, có khat năng là thời gian quá ngắn, không có cách nào kịp thời quay trở về.”

Câu nói của Khúc Thấm làm Quý thị phấn chấn tinh thần, vẻ mặt mong đợi mà nhìn Từ Sơn.

Từ Sơn không lạc quan như vậy, hắn cho rằng khả năng lớn Dư Trường Hạo đã chết, chỉ là làm cô nương gia, thường thích nghĩ theo hướng tốt, Khúc Thấm vẫn còn mang theo hy vọng chờ đợi thôi. Trong lòng Từ Sơn cũng không thoải mái, rõ ràng chỉ còn mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành, lại không nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy, chỉ không để ý một cái, Dư Trường Hạo đã trượt chân ngã xuống sông.

Sau đó Khúc Thấm bình tĩnh hỏi nguyên nhân Dư Trường Hạo rơi xuống sông, còn có lúc hắn rơi xuống nước xung quanh có những ai, trên sông có gì khác thường, hỏi rất cẩn thận, đáng tiếc lúc ấy Từ Sơn đi theo con thuyền đón dâu cuối cùng của đoàn, cũng không tận mắt nhìn thấy, sau khi việc xảy ra hắn có hỏi qua chủ thuyền và người hầu nhưng rất ít người nhìn thấy Dư Trường Hạo rơi xuống nước, chờ khi phát hiện Dư Trường Hạo rơi xuống nước thì mọi người đều vội vàng đi cứu người, rất nhiều chi tiết bị bỏ qua.

Khi biết được tin Dư Trường Hạo rơi xuống nước, Từ Sơn chỉ dừng lại một ngày rồi lập tức suốt đêm chạy về Kinh, để lại người bên kia tiếp tục điều tra tin tức, cho nên hắn đến nhanh hơn người của Dư gia một chút.

Khúc Thấm im lặng lắng nghe Từ Sơn bẩm báo, biết không có tin tức hữu dụng nào, liền cho hắn lui xuống.

Chờ Từ Sơn rời đi, Khúc Loan liền vỗ vai đại tỷ, nhỏ giọng nói: “Đại tỷ, tỷ yên tâm sẽ không có việc gì đâu.”

Đứa trẻ mười hai tuổi cũng suy nghĩ, mặc kệ kết quả Dư Trường Hạo mất tích hay chết thì đối với thanh danh của Khúc Thấm cũng vô cùng bất lợi, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng, nhưng lúc này hắn không thể biểu hiện ra bên ngoài, hắn cần phải trấn an người trong nhà thật tốt.

Khúc Thấm ngẩng đầu mỉm cười nhìn đệ đệ, có chút bất đắc dĩ nói: “Loan đệ, đệ đừng lo lắng, ta không sao.” Lại nhìn về phía người kế mẫu không có chủ ý, đỡ bà, nhìn vẻ mặt lo lắng của muội muội, cười với các nàng, nói: “Các ngươi yên tâm.”

Sao có thể yên tâm chứ? Chỉ cần một ngày không biết Dư Trường Hạo sống hay chết thì không thể yên tâm nổi.

Sau đó, Khúc gia cho người đến Bình Dương Hầu phủ, mà Khúc Loan thì tự mình đi ngõ Du Lâm một chuyến, Khúc Thấm cùng Khúc Liễm đỡ Quý thị về phòng nghỉ ngơi.

Quý thị sinh ra đã yếu ớt giống một đoá tiểu bạch hoa, hơn nữa lại có tính cách nhu nhược yếu đuối, trượng phu nhi nữ chính là tất cả của nàng, không còn trượng phu thì nhi nữ chính là sinh mệnh của nàng, bây giờ xảy ra việc này thì nàng cảm thấy trời đất đều sụp đổ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Quý thị, Khúc Thấm và Khúc Liễm cảm thấy bất đắc dĩ. Có một loại người như vậy, khi gặp chuyện không những không thể đưa ra quyết định, mà ngược lại còn có thể tăng thêm phiền toái. Tính tình này của Quý thị mà áp lên người khác có thể khiến các nàng cực kỳ chán ghét, nhưng người này là mẫu thân của các nàng, làm con cái đành phải bao dung nhiều hơn.

May mắn Quý thị vẫn có một ưu điểm, rất dễ bị lừa.

Vì thế Khúc Liễm lại ra trận lừa gạt nàng, lừa Quý thị đến tiểu Phật đường giao chuyện cho Phật Tổ, để nàng khấn vái với Phật Tổ.

Dàn xếp tốt cho Quý thị xong, tỷ muội hai người liền trở về phòng.

“Tỷ tỷ, chuyện này…..” Khúc Liễm nhìn nàng có chút do dự, “Muội cảm thấy việc này là do người làm, thật sự là tai nạn sao?”

Khúc Thấm sửng sốt, nàng luôn coi muội muội thành con của mình mà bảo vệ, rất hiếm cho nàng tiếp xúc với những việc bẩn thỉu rối loạn, nhưng lại phát hiện muội muội là một người có chính kiến, hiểu chuyện hơn nàng nghĩ nhiều, sợ nàng đã đoán ra được cái gì rồi, nên không gạt nàng nữa: “A Liễm, sinh thần năm ngoái của ngoại tổ phụ, tỷ đã phá hỏng việc tốt của vài vị hoàng tử kia, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nào ngờ tỷ cho người nhìn chằm chằm lâu như vậy, vẫn để xảy ra chuyện.”

Nói xong, vẻ mặt nàng phiền chán, nàng thực sự không thích tính kế. Nhưng sau khi chán nản, lại bình tĩnh, bình tĩnh thừa nhận mình không bằng người.

Khúc Liễm không nhìn tỷ tỷ, tiểu bạch hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Lòng dạ hẹp hòi như thế, nếu tương lai một người trong số họ thực sự ngồi vào vị trí đó……thì chẳng cần ngoại tộc xâm chiếm, chưa chắc đã bảo vệ được thiên hạ này.”

Đây là lời nói thập phần đại nghịch bất đạo, Khúc Thấm nghe mà mí mắt giật liên tục, vội ngăn nàng lại: “A Liễm, không được nói bậy.”

Khúc Liễm không để bụng, cảm thấy mình đã nói khách khí lắm rồi, kiếp trước nàng sống ở một xã hội pháp chế, không có sự sợ hãi ăn sâu bén rễ với hoàng quyền. Mà Khúc Thấm tuy sống hai đời, nhưng về bản chất vẫn là một cô nương được dạy dỗ theo tư tưởng Nho gia, chạy không khỏi vòng tròn này, vẫn vô cùng kính sợ hoàng quyền, lời nói của muội muội quả thực khiến nàng đến mức da đầu tê dại, cũng lo lắng lời này mà truyền ra ngoài sẽ gây hoạ cho nàng.

Khúc Liễm bẹp miệng, “vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trong lòng nàng bắt đầu cân nhắc, chuyện này nên xử lý ra sao, không biết bên Kỷ Lẫm đã biết tin tức gì chưa.

Khúc Thấm thở dài, sờ mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, kết quả xấu nhất chính là không thể gả mà thôi.” Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu đây là kế hoạch của Ngũ hoàng tử, mục đích cuối cùng của gã là muốn nàng sống không tốt.

Có thể khiến một nữ nhân sống không tốt, ngoại trừ việc phá hủy hôn sự của nàng, hủy hoại thanh danh của nàng thì còn có cách nào tốt hơn? Khúc Thấm tuyệt đối tin tưởng cho dù nàng có tồi tệ thế nào thì người nhà của nàng cũng không vứt bỏ nàng, nếu như không được, nàng liền trở về từ đường ở Thường Châu xuống tóc tu hành, chờ thêm mấy năm lời đồn ngừng lại, đến lúc đó nàng muốn làm cái gì, trời cao hoàng đế xa chẳng ai chú ý đến nàng nữa, đó cũng xem là một cách.

Quan trọng hơn là, trải qua đời trước, nàng cảm thấy, cả đời không gả cũng không sao.

Biểu hiện của Dư Trường Hạo làm nàng rất vừa lòng, nếu hắn có thể bình an quay về tiếp tục hôn sự này, nàng cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Chỉ là nàng sợ Ngũ hoàng tử vì muốn nhục nhã nàng, thủ đoạn gì cũng lôi ra sử dụng, tính mạng Dư Trường Hạo khó mà bảo đảm.

Rốt cuộc cũng là nàng liên luỵ Dư Trường Hạo, trong lòng vô cùng áy náy

“A Liễm, chúng ta hãy chuẩn bị nếu điều xấu nhất xảy ra đi.” Khúc Thấm nói với muội muội.

Trái tim Khúc Liễm trầm xuống, nàng hiểu rõ ý của Khúc Thấm, khả năng Dư Trường Hạo đã chết.

Chỉ mới nửa ngày, sau khi Bình Dương Hầu phủ và Khúc gia nhận được tin tức, Khúc đại phu nhân cùng Lạc lão phu nhân vội vàng mà đến

Lạc lão phu nhân được Lạc đại phụ nhân dìu, mang theo hai nha hoàn và ma ma, cũng không phô trương, đơn giản mà đến, cũng có thể thấy được Lạc lão phu nhân nôn nóng nhường nào.

Đám người Khúc Thấm nhận được tin tức vội vàng ra đón.

Lạc lão phu nhân nhìn thấy ngoại tôn nữ, hốc mắt liền đỏ, kéo ngoại tôn nữ vào lòng, âm thanh nghẹn ngào nói: “Thấm Nhi, là ta hại con!”

Chỉ một năm ngắn ngủi mà Khúc Thấm thấy tóc ngoại tổ mẫu đều bạc hết, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều, chứng tỏ chuyện năm ngoái là đả kích lớn với bà rất. Trong lòng nàng có chút lo âu, trên mặt lại cười nói: “Ngoại tổ mẫu nói gì vậy chứ? Chuyện này có liên quan gì đến người?”

Lạc lão phu nhân nhìn gương mặt mỉm cười của ngoại tôn nữ, lòng càng thêm chua xót.

Bà cũng không ngốc, nếu bà ngốc năm đó trượng phu đánh giặc bên ngoài, bà cũng không thể bảo vệ tốt Bình Dương Hầu phủ. Từ khi nghe tin Dư Trường Hạo rơi xuống nước rồi mất tích, bà liền nghi ngờ có người muốn phá hỏng mối hôn sự này, lại nhớ đến sự việc xảy ra trong sinh thần năm ngoái của trượng phu, ít nhiều cũng đoán ra được.

Chỉ đáng thương Thấm Nhi của bà.

Khúc Thấm đỡ Lạc lão phu nhân đến thính đường, Khúc đại phu nhân và Lạc đại phu nhân cũng vào theo.

Còn chưa kịp ngồi xuống, Khúc đại phu nhân siết chặt khăn tay, vội vàng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Lạc đại phu nhân không nói gì, nhưng ánh mắt nàng cũng xoay chuyển, cũng có suy nghĩ riêng của mình cuối cùng ánh mắt nhìn qua Lạc lão phu nhân theo ánh mắt của bà nhìn về phía Khúc Thấm, Lạc đại phu nhân mơ hồ cũng đoán ra được gì đó. Nàng nhìn qua Khúc đại phu nhân, biết chắc là Khúc đại phu nhân không biết chuyện gì.

Khúc Loan ngồi ở một bên đem mọi chuyện nói rõ ràng: “Hiện tại Dư gia còn đang ở trên sông tìm kiếm Dư công từ, tin tức bên Dư gia chắc một hai ngày nữa sẽ đến, mặc kệ là thế nào hôn lễ không thể tiến hành nữa, phải cho người ngoài một câu trả lời.” Sau đó hắn nhìn qua Lạc lão phu nhân, chân thành nói: “Đến lúc đó làm phiền ngoại tổ mẫu rồi.”

Lòng Lạc lão phu nhân vừa khó chịu vừa hối hận, nói: “Có cái gì phiền với không phiền? Thấm Nhi là ngoại tôn nữ ruột của ta, ta thương nàng còn không kịp, tất nhiên sẽ không để người ngoài rảnh rỗi nói ra nói vào làm tổn thương nàng.” Sau đó lại vỗ tay Khúc Thấm, nói: “Thấm Nhi yên tâm, tất cả đã có ngoại tổ mẫu, nhất định sẽ không để con chịu uỷ khuất.”

Khúc Thấm nhìn bà cười.

Sau khi tiễn đám người Lạc lão phu nhân, Khúc gia ở ngõ Song Trà rơi vào yên tĩnh ngột ngạt.

Khúc Liễm bất an, đứng nhìn chằm chằm Kim Ô đang đứng trên giá, Kim Ô bị nàng nhìn chằm chằm thiếu chút nữa xù lông, từ bên này bay sang bên kia, nhất quyết muốn rời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng.

Cuối cùng , Khúc Liễm vẫn viết một tờ giấy để Kim Ô đem đi đưa cho chủ nhân của nó.

Khúc Liễm bắt đầu chờ đợi.

Quả nhiên, ngày hôm sau Dư gia cũng truyền tin đến Kinh Thành, hai phủ Khúc Lạc lúc này mới có được tin tức rõ ràng tỉ mỉ hơn. Chỉ tiếc dù tin tức chi tiết tỉ mỉ đến đâu cùng không có manh mối nào, người hầu trên thuyền đều cho rằng lúc ấy Dư Trường Hạo ở trong khoang thuyền thấy buồn chán, nên đến đầu thuyền hóng giá, lúc ấy trên mặt sông có gió to, hắn không cẩn thận, liền trượt chân rơi xuống nước.

Chờ đến khi người trên thuyền nhảy xuống nước tìm kiếm, đã tìm không thấy.

Khoảng cách hôn kỳ lúc này còn lại ba ngày, nếu có thể tìm thấy Dư Trường Hạo kịp thời, sợ cũng không thể nào kịp đến Kinh Thành, hôn lễ chỉ có thể tạm thời huỷ bỏ, đợi đến lúc tìm được người lại nói tiếp.

Vì thế, Khúc gia nhận được sự đồng cảm của rất nhiều người, họ đều cho rằng Khúc Thấm vô cùng bất hạnh, sắp tổ chức hôn lễ rồi mà vị hôn phu lại xảy ra chuyện. Nhưng cũng có một ít kẻ tiểu nhân, cho rằng Khúc Thấm có mệnh cứng, còn chưa gả qua mà đã khắc phu rồi.

Lạc lão phu nhân lo lắng có người khi dễ ngoại tôn nữ, cho người đến trực tiếp mời tỷ muội hai người đến Lạc gia ở tạm, nhưng Khúc Thấm cự tuyệt, Khúc Liễm cũng không muốn đi.

Trong tay Khúc Thấm có người, nàng cũng muốn đi tìm hiểu chuyện này, nếu đến Lạc gia ở thì không được thuận tiện lắm.

Khúc Liễm cũng có ý này, nàng vẫn đang chờ tin tức của Kỷ Lẫm, làm nàng lo lắng chính là, từ chỗ Thương Sơn nàng biết được mấy ngày nay Kỷ Lẫm phải trực trong cung, còn chưa đến ngày nghỉ của hắn, cho nên hắn không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể để Thường Sơn đến nói với nàng rằng việc này hắn cũng đang cho người điều tra.

Buổi tối ngày Kỷ Lẫm được nghỉ, hắn tự mình đến Khúc gia.

Lúc này là buổi tối, đương nhiên là trèo tường vào rồi.

Lần đầu Khúc Liễm bị hắn dọa sợ, lần thứ hai thì không còn bị dọa nữa, chỉ là trong lòng có loại cảm giác mơ hồ, cảm thấy thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời kia học hư rồi, vậy mà lại coi việc ban đêm đến thăm khuê phòng cô nương là chuyện đương nhiên.

Thiếu niên mặc áo choàng đen cẩn thận giải thích: “Ta biết Liễm muội muội lo lắng, cho nên liền đến đây trước.” Ý là, không phải ta muốn chọn thời gian này mà đến đâu.

Khúc Liễm không có lời gì để nói.

Nhưng đúng là nàng đang rất gấp, sau khi rót cho hắn một ly trà liền vội vàng lôi kéo tay áo hắn, dò hỏi: “Kỷ ca ca, huynh tra được cái gì không?”

Kỷ Lẫm vỗ vai nàng, trầm giọng nói: “Liễm muội muội, sợ hôn sự này không tiếp tục được nữa.”

Tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Khúc Liễm vẫn có chút áp lực, trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Dư công tử còn sống sao?”

“Chắc còn sống, chỉ là bị thương rất nặng.” Hắn nhìn nàng, lại nói: “Ta cũng không biết bọn họ đã đưa Dư Trường Hạo đi đâu, nếu bọ họ không lấy mạng của Dư Trường Hạo, vậy có khả năng sẽ để Dư Trường Hạo phải cưới cô nương khác, hôn sự cùng Khúc gia sẽ không thành.”

Biết được Dư Trường Hạo còn sống , Khúc Liễm nhẹ nhàng thở ra.

Nàng biết Khúc Thấm để Từ Sơn đi tra tung tích của Dư Trường Hạo, sợ là trong lòng tỷ tỷ cho rằng chính mình hại Dư Trường Hạo. Nếu không phải nàng đính hôn cùng Dư Trường Hạo, Ngũ hoàng tử cũng sẽ không cho người theo dõi Dư Trường Hạo, muốn hãm hại hắn.

“Huynh có thể tìm được Dư công tử không?” Khúc Liễm lại hỏi, Dư gia, Bình Dương Hầu phủ đều không tìm được, nàng có chút lo lắng.

“Ta sẽ tận lực.” Kỷ Lẫm trả lời.

Khúc Liêm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mặt trở nên vô cùng ôn nhu, miễn cưỡng cười nói: “Lại phải làm phiền huynh rồi.”

Kỷ Lẫm không thích nghe lời này, nàng là vị hôn thê của hắn, chuyện của nàng chính là chuyện của hắn, có thể giúp được nàng, trong lòng hắn vô cùng cao hứng. Hắn nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của nàng, đè thấp âm thanh nói: “Khi nhận được tin của muội, ta còn ở trong cung, không thể ra ngoài, chỉ có thể sai người đi điều tra trước. Mà trong cung ta cũng nhờ Tương Di giúp đỡ tra xét, tra được chút tin tức.”

“Tin tức gì?” Hai mắt Khúc Liễm sáng quắc mà nhìn hắn.

Hắn cười trấn an nàng một cái, nói: “Muội biết đấy, hoàng tử chưa lập gia thất đều phải ở trong cung, hiện giờ chỉ có Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử xuất cung xây phủ, Tam hoàng tử sẽ thành thân vào tháng năm, đến lúc đó cũng sẽ xuất cung. Cho nên mấy vị hoàng tử trong cung muốn làm chuyện gì cũng dễ để lại dấu vết. Trong đó, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử trong đoạn thời gian này đều xuất cung vài lần, mà trong vài này bọn họ đều đến phủ Đại hoàng tử.”

Khúc Liễm nhíu mày, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ba người đó? Sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, chỉ vì chuyện kia, ba tên này liền muốn ép bức một nữ tử yếu đuối không còn đường để sống?

“Đại hoàng tử và Tam hoàng tử ai là người ra tay thì ta không biết, nhưng Ngũ hoàng tử tất nhiên cũng có tham gia, chỉ tiếc hắn làm việc cẩn thận, không bắt được nhược điểm của hắn.” Kỷ Lẫm nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta không nghĩ đến bọn họ lại ra tay vào lúc này.”

Có lời hắn không nói ra là: mặc kệ mấy vị hoàng tử kia làm ra chuyện gì, đều sẽ giả tạo cảnh hoà bình trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng sẽ không vui khi nghe từ miệng người khác rằng con mình đã làm chuyện gì, thậm chí có khả năng cho rằng việc đó cũng chẳng có gì to tát. Cho nên, dù hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị, lại không ngờ đến cuối cùng Dư Trường Hạo sẽ là người xảy ra chuyện.

Năm ngoái, Dư Lão gia sinh bệnh không phải là ngẫu nhiên mà do có người làm ra, làm cho bọn họ cho rằng Ngũ hoàng tử muốn ra tay trên người Dư lão gia, Dư lão gia không còn thì Dư Trường Hạo phải giữ hiếu ba năm, trong ba năm đó có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Lại không ngờ đối phương lại nhẫn tâm như vậy, trực tiếp gϊếŧ chết Dư Trường Hạo, muốn cho Khúc Thấm phải gánh cái thanh danh khắc phu trên lưng.

Khúc Liễm có chút buồn bã, nhưng vẫn nhìn hắn cười một cái, nhẹ giọng nói: “Huynh không cần xin lỗi muội, huynh đã làm rất nhiều việc rồi.”

Cuối cùng, Kỷ Lẫm chỉ có thể an ủi nàng một lát, lại trèo tường rời đi.

Thường Sơn giống như lần đầu tiên đứng ở ngõ nhỏ bên cạnh hậu viện của Khúc gia mà chờ, thấy chủ tử trèo tường ra, hắn nhẹ nhàng thở ra, lại nghe chủ tử nói: “Ngươi đi liên lạc với người của Tào Bang, sống phải thấy người chết phải thấy xác! Nếu chuyện này có liên quan đến bọn họ…..”

Hắn cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, “Ta không ngại lại một lần nữa đại khai sát giới.”

Thường Sơn hít sâu một hơi, vội cúi đầu đáp lại.