Chương 51

Khúc Liễm khóc một hồi, tuy rằng trong lòng hối hận nhưng người đã không còn, hiện tại làm cái gì cũng muội rồi.

Điều này làm cảm xúc của nàng có chút thấp xuống, trong lòng rầu rĩ khó chịu.

Lạc Anh căn bản không bị ảnh hưởng, nói với nàng: “Muội đừng có như vậy, nếu để người khác thấy thì lại nghĩ ta khi dễ muội đó. Hiện tại muội đã là cháu dâu tương lai của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa rồi, lão nhân gia thương nhất muội, nếu ngài ấy biết ta ăn hϊếp muội thì ta chết chắc rồi.”

Chỉ cần tưởng tượng ánh mắt sắc bén của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì chân Lạc Anh muốn nhũn ra rồi, trong lòng bỗng cảm thấy mình không kết thân với Trấn Quốc Công phủ thì cũng khá tốt, Kỷ Huyên Hòa tốt nhưng phía trên lại có hai bà bà, đều không phải đèn đã cạn dầu, làm sao nàng ứng phó nổi.

Nhưng mà A Liễm có thể đối phó sao? Lạc Anh nhìn bộ dáng nhu nhược của Khúc Liễm, trong lòng lo lắng.

Khúc Liễm thở dài, biết nàng ấy nói đúng, hiện giờ trong mắt mọi người nàng là bay lên cành cao làm phượng hoàng, không giống trước kia có thể tùy thời làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Trong bóng tối không biết có bao nhiêu con người nhìn chằm chằm nàng nên tất nhiên nàng không được phép để lộ cảm xúc, đỡ phải chọc phiền toái.

Nàng vội lên tinh thần, dặn dò Lạc Anh chuyện hôm nay đừng nói cho người khác.

“Yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật cho muội, đối với bọn Lâm tỷ tỷ ta cũng không nói đâu.” Sở trường của nàng là miệng kín mà, dù có đập nát miệng cũng không nói.

Hai người nói chuyện một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm liền cùng nhau quay lại Gia Thiện đường bồi lão phu nhân dùng bữa.

Tỷ muội Lạc gia cũng đã tan học, vừa vào Gia Thiện đường thì thấy các nàng đang ngồi bên người Lạc lão phu nhân, rôm rả nói chuyện.

Lạc Cận vẫn cùng Khúc Thấm mỗi người một bên Lạc lão phu nhân. Bất quá khi thấy Khúc Liễm với Lạc Anh tiến vào thì ánh mắt Lạc Cận nhìn Khúc Liễm đầy vẻ hâm mộ lẫn ghen ghét.

Chuyện Trấn Quốc Công phủ đến Khúc gia cầu thân đã truyền khắp kinh thành, hơn nữa còn là Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đích thân đến, có thể thấy Thục Nghi đại Trưởng Công chúa rất quan tâm việc hôn sự này. Lấy thân phận của ngài ấy thì không thể ai cũng được nâng đỡ, chỉ cần được ngài ấy khen một câu thì đã là đại phúc phận của tiểu cô nương chưa xuất các, tương lai làm mai cũng rất có lợi.

Nhưng cố tình Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lại rất yêu thích Khúc Liễm, làm sao mọi người không hậm mộ?

Ngẫm lại Khúc Liễm năm nay mới mười hai tuổi đã đính hôn, nàng năm nay cập kê rồi mà không biết trưởng bối sẽ tìm cho mình hôn sự như thế nào khiến lòng nàng đang bồn chồn lo lắng. Nếu là trước kia nàng sẽ không lo lắng như vậy, nhưng sau khi Khúc Liễm cùng Thế tử Trấn Quốc Công đính hôn thì tỷ tỷ của nàng ta là Khúc Thấm thân phận nước lên thì thuyền lên. Chính mình ở trước mặt Khúc Thấm đã không vượt trội, nói không chừng còn phải nhặt thứ nàng ta không cần.

Lạc Cận lo được lo mất, ánh mắt nhìn tỷ muội Khúc gia cũng tối hơn.

Khúc Liễm mẫn cảm phát hiện ánh mắt tỷ muội Lạc gia nhìn mình thay đổi, trong lòng biết là chuyện gì, lại nhìn tỷ tỷ đoan trang trầm ổn ngồi bên người Lạc lão phu nhân, nhấp miệng cười, quả nhiên vân đạm phong khinh*, đối với sự xa cách của tỷ muội Lạc gia căn bản không thèm để ý.

*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác.

Khúc Liễm không thể hiểu tỷ tỷ rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Dùng cơm trưa xong, Lạc Anh đã lâu không gặp Khúc Liễm nên hứng thú bừng bừng mà đi theo Khúc Liễm đến chỗ nàng ở, không ngờ Lạc Lẫm cũng dẫn đám tỷ muội tới.

“Các ngươi tới làm gì?” Lạc Anh có chút không vui, nàng là người rất được nuông chiều, khá bá đạo, cảm thấy mình với Khúc Liễm chơi với nhau là tốt rồi, không muốn có người khác chen vào.

Lạc Lâm cười khanh khách nói: “Muội tới tìm Liễm biểu muội chơi thì được, chúng ta thì không sao?” Nàng nhìn về phía Khúc Liễm: “Một thời gian không gặp, khó có khi Liễm biểu muội tới nên tất nhiên chúng ta muốn tới trò chuyện với muội ấy rồi. Còn chưa chúc mừng Liễm biểu muội đính hôn đâu.”

Đám người Lạc Diểu cũng sôi nổi chúc mừng.

Khúc Liễm đáp lễ các nàng.

Lạc Anh thì cười nhạo, “Ngày thường không thấy các ngươi tới, bây giờ lại mò đến sao?”

Sắc mặt Lạc Lâm hơi hồng, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

Lạc Anh cũng không phải ngốc, nếu nàng khờ thật thì làm sao được trưởng bối thích, được Lạc lão phu nhân sủng ái? Cho nên đối với tâm tư của đám Lạc Lâm nàng rất hiểu, chẳng qua là thấy Khúc Liễm đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công nên muốn tạo quan hệ thôi.

Khúc Liễm sợ các nàng đấu ở chỗ mình, vội nói: “Các vị biểu tỷ muội tới muội rất hoan nghênh.” Nói xong liền kêu Bích Xuân bảo nha hoàn bưng trà bánh lên, rồi thỉnh các nàng vào ngồi.

Sau khi nhập tọa, hàn huyên vài câu thì Lạc Lâm lơ đãng nói: “Lúc nãy tỷ nghe nói Liễm biểu muội khóc ở đình thủy tạ, Thất ca lúc ấy cũng ở đó, chính là có người khi dễ muội sao?” Dứt lời, còn cố ý liếc Lạc Anh một cái.

Lời ái muội không rõ, ẩn chứa rất nhiều ý tứ, thậm chí còn kéo Lạc Thừa Phong vào, nếu không giải thích rõ ràng kịp thời thì không chỉ thanh danh Khúc Liễm không tốt mà đối với huynh muội Lạc Thừa Phong cũng bất lợi.

Lạc Anh giận dữ nói: “Lâm tỷ tỷ chớ có nghe phong phanh thì cho là thật, người khác nói gì cũng tin sao? Lúc đó ta cùng A Liễm chơi ở đình thủy tạ, A Liễm chỉ là nhớ dượng nên mới khóc thôi. Thất ca chỉ là tình cờ đi ngang qua, không biết xảy ra chuyện gì nên mới hỏi đôi câu. Như thế nào từ miệng Lâm tỷ tỷ thì lại ái muội như vậy?”

Khúc Liễm nhấp miệng cười, nhìn về Lạc Anh, không nói gì, cứ để Lạc Anh đi chiến đấu với các tỷ muội cảu nàng ấy đi.

Loại chuyện này từ nhỏ đến lớn đã xảy ra rất nhiều lần rồi.

Người Lạc gia chỉ cần để tâm thì sẽ phát hiện tâm tư của Lạc Thừa Phong với mình, nhưng nàng trước giờ vẫn duy trì khoảng cách với Lạc Thừa Phong nên tất nhiên không sợ có người lôi chuyện này ra sinh sự. Trước kia mọi người đều không để ý vì nhóm biểu huynh muội thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau thì sao không thể gặp mặt được, hiện giờ bọn họ trưởng thành cũng chẳng làm chuyện gì khác người, căn bản không sợ bị bàn tán.

“Ta cũng là nghe người nói thôi, không phải sợ có người không biết Thái Sơn mà khi dễ Liễm biểu muội sao?” Sau đó Lạc Lâm cười nói với Khúc Liễm: “Liễm biểu muội chớ nghĩ nhiều, ta cũng chỉ là quan tâm muội thôi.”

“Đa tạ Lâm biểu tỷ quan tâm.” Khúc Liễm cười nhạt.

“Hừ, còn không biết có phải chồn chúc tết gà không.” Lạc Anh không có thuận theo, không buông tha.

Thẳng đến khi Lạc Lâm bị Lạc Anh ép sát không bỏ, nếu làm quá thì cũng không tốt, vậy nên Khúc Liễm khôi phục vẻ mặt tươi cười: “Muội tất nhiên là biết Lâm biểu tỷ làm người, làm sao sẽ tức giận? Chỉ mong sau này Lâm biểu tỷ biết phân biệt đúng sai là được.”

“Tất nhiên ta sẽ không như vậy nữa.” Lạc Lâm cười nói.

Bầu không khí ôn hòa trở lại.

Bọn tỷ muội Lạc gia cũng âm thầm thở phào, ngay cả người tính tình nhạy bén như Lạc Lâm đều thua thì các nàng sẽ không chủ động đi trêu chọc Lạc Anh, hiện tại nàng ta có chỗ dựa là Khúc Liễm nên càng không đi trêu chọc.

Ngồi một lát, tỷ muội Lạc gia cáo từ.

Ngày thường Khúc Liễm trong đám tỷ muội không nói nhiều nên hôm nay cũng giống mọi lần, ngồi cười mà nghe các nàng nói chuyện, nàng mỉm cười là được. Như vậy khiến mọi người ở đây nghĩ nàng vẫn để tâm chuyện vừa nãy, làm đám người Lạc Lâm đứng ngồi không yên.

Thái độ của Khúc Liễm khiến Lạc Anh bật cười, đám người Lạc Lâm thì nóng mặt cho nên không ngồi lâu đã vội vàng cáo từ.

Lạc Anh thấy các nàng rời đi thì nhảy dựng lên, xoa xoa eo nói:” Ngày thường không để ý đến muội, hiện tại còn ra vẻ ta đây, cho rằng ai cũng là kẻ ngốc sao?” Trước kia nàng chơi cùng Khúc Liễm thì những người đó còn thầm cười nhạo nàng, nói nàng hạ thấp thân phận đích nữ hầu phủ để chơi với người thân phận thấp kém.

Hiện tại, thân phận của Khúc Liễm đã khác rồi, bị vả mặt chưa?

Khúc Liễm buồn cười nói: “Được rồi, tỷ đừng vậy nữa, nếu đại cữu mẫu nhìn thấy thì sẽ tức giận đấy.”

Lạc Anh bĩu môi, nhưng vẫn nghe.

Không có đám Lạc Lâm, Lạc Anh liền nói cùng Khúc Liễm chuyện hôn sự của Khúc Thấm, “Từ sau khi muội đính hôn thì tựa hồ tổ mẫu không cố chấp nữa, đang tính nhanh chóng định ra hôn sự của Thấm biểu tỷ, đỡ để tỷ ấy bị chê cười. Tỷ thấy ý của tổ mẫu, khả năng bà sẽ từ trong số những nhà có quan hệ thân thiết với Bình Dương Hầu phủ để tìm đối tượng, có lẽ không phải trưởng tức phụ, đều là thứ tử hoặc ấu tử. Muội yên tâm, tổ mẫu sẽ không để Thấm biểu tỷ chịu ủy khuất đâu.”

Khúc Liễm nhíu mày, nàng hiểu tâm tư của Lạc lão phu nhân, là muốn những người đó nể mặt bà và Bình Dương Hầu phủ, để Khúc Thấm gả qua đó không đến mức bị khi dễ. Đến nỗi làm trưởng tức, thân phận Khúc Thấm không đủ.

Nhưng bằng vào tài mạo của tỷ tỷ thì liền tính là dòng dõi cao thì tỷ ấy cũng không chịu thiệt.

Giờ khắc này, Khúc Liễm không có chờ mong gì với Bình Dương Hầu phủ nữa, nàng cảm thấy còn không bằng nhờ bà thím hoặc đại bá còn tốt hơn, nói không chừng sẽ chọn được đối tượng thích hợp với tỷ tỷ.

Sau khi Lạc Anh chia sẻ tin tình báo của mình xong thì Khúc Liễm liền nói với nàng ấy: “Muội đã biết, về sau có chuyện gì tỷ nói với muội đầu tiên nha.”

Lạc Anh vỗ ngực: “Không thành vấn đề!”

Mấy ngày sau, thám báo Lạc Anh vội vàng tới đây: “A Liễm, hôm qua ta nghe cha mẹ nói hình như hai ngày nữa đại tỷ ta sẽ về, việc này có đề cập đến Đại hoàng tử, nói Đại hoàng tử muốn nạp Trắc phi.”

Khúc Liễm liền nghĩ ngay tới Lạc Cận và tỷ tỷ, trong lòng căng thẳng, thử hỏi: “Này hẳn là không có quan hệ đến Lạc gia đi?”

Lạc Anh liếc nàng một cái: “Nếu không có quan hệ thì đại tỷ sẽ về sao?” Nàng mếu máo, “Muội không phải không biết đại tỷ tỷ là trưởng tức của An Quốc Công phủ, An Quốc Công phủ có một vị cô nãi nãi ở trong cung, Đại hoàng tử là An phi sinh ra, An Quốc Công phủ lại là mẫu tộc của Đại hoàng tử, không biết bọn họ có suy tính gì nữa.”

Đại hoàng tử đã sớm thú Hoàng tử phi, trong phủ trừ bỏ Hoàng tử phi thì chỉ có thϊếp thất, không có Trắc phi, hiện giờ Đại hoàng tử đã qua hai mươi nên trong lòng cũng rục rịch.

Đương kim Hoàng Hậu chỉ sinh một vị Công chúa, không có nhi tử nên Hoàng tử đều do Phi tần sở sinh, thân phận đều ngang nhau. Mà Đại hoàng tử là người lớn nhất, theo tuổi lớn dần thì có khi đang nổi tâm tư với vị trí Thái Tử cũng nên.

Khúc Liễm hoài nghi, chẳng lẽ Đại hoàng tử muốn dùng vị trí Trắc phi để lôi kéo người? Bình Dương Hầu phủ trong vòng huân quý cũng có địa vị cao, Lạc lão thái gia năm đó lập nhiều chiến công hiển hách nên cũng được Hoàng Thượng kính trọng, chỉ cần Lạc lão thái gia còn sống một ngày thì Lạc phủ sẽ không suy.

Cho nên, nếu Đại hoàng tử muốn mượn sức Bình Dương Hầu phủ thì cũng không kỳ quái.

Nghĩ đến đây, Khúc Liễm lại có chút lo lắng.

Trắc phi dù có chữ phi nhưng vẫn chỉ là thϊếp, cả đời đều thấp hơn người ta một cái đầu. Tỷ tỷ nàng đời trước đã quá khổ rồ, đời này làm sao có thể đi làm thϊếp cho người được? Cứ cho là Đại hoàng tử có khả năng sẽ kế thừa vị trí kia nhưng hiện tại Hoàng Thượng vẫn còn khỏe mạnh, còn không biết sau này sẽ có chuyện gì đâu, chuyện tương lai làm sao chắc chắn được?

Khúc Liễm sợ có vài người nhìn trúng thân phận của Đại hoàng tử mà động tâm với vị trí Trắc phi.

Nàng suy xét đến người Lạc phủ, cảm thấy với tâm thái của bọn họ, nếu thật sự nhớ thương vị trí Trắc phi của Đại hoàng tử thì sẽ đưa Lạc Cận đi, như vậy tương đối an toàn. Nhưng không đảm bảo có người muốn đấy tỷ tỷ ra.

Lập tức, Khúc Liễm cảm tạ Lạc Anh, sau khi tiễn nàng ấy thì nhanh chóng đi tìm tỷ tỷ.

Khúc Thấm vẫn còn ở chỗ Lạc lão phu nhân chưa về nên dù Khúc Liễm sốt ruột thì cũng không có cách, đành làm mình bình tĩnh lại.

Sau giờ Ngọ, Khúc Liễm đang ngủ gà ngủ gật thì nha hoàn vào báo tỷ tỷ đã trở lại bèn nhanh chóng sai nha hoàn hầu hạ mình rửa mặt chải đầu, lại dùng nước hất lên mặt để thanh tỉnh lại, sau đó đi tìm Khúc Thấm.

Khúc Thấm thấy muội muội gương mặt đỏ bừng tiến vào, trên má còn ít dấu vết, bật cười: “Muội lại ngủ trưa ở đâu vậy? Trên mặt đều hằn rồi này, nếu để người khác thấy thì còn không chê cười sao?”

Khúc Liễm vội dùng tay che mặt, ngây ngô cười, “Muội cũng chỉ dựa vào đầu giường chợp mắt chút thôi. Tỷ tỷ, muội có chuyện muốn nói với tỷ.”

“Có chuyện gì?” Khúc Thấm để nha hoàn hầu hạ thay quần áo, không để ý nói.

Khúc Liễm nhìn nàng, không tiếp lời.

Khúc Thấm thấy thế thì không nói gì, vẫn thong thả ung dung chỉnh trang bản thân, sau đó dắt muội muội đến bên của sổ, chờ nha hoàn dâng trà bánh lên thì để bọn họ ra ngoài chờ, nói: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, không vội. Một đời người có rất nhiều chuyện phải trải qua, nếu chuyện gì cũng quýnh lên thì sẽ rối loạn hết cả, để hạ nhân thấy thì không biết sẽ nghĩ gì đâu.”

Khúc Liễm nghe xong thì cảm thấy bất đắc dĩ, tỷ tỷ lúc nào cũng không quên dạy dỗ nàng, quả thực đem nàng thành tiểu hài từ mà bồi dưỡng.

Cố tình nàng lại không cự tuyệt được, chỉ phải nhu thuận đáp vâng, cho thấy đã nhớ kỹ, rồi mới nói: “Tỷ, hôm nay A Anh nói với muội hai ngày nữa Kha biểu tỷ sẽ về.” Tiếp đó đem chuyện Lạc Anh nói kể hết cho tỷ tỷ nghe.

Khúc Thấm nghe xong thì kinh ngạc nhìn muội muội một cái, không ngờ muội muội có thể khiến Lạc Anh –đích nữ đại phòng Bình Dương Hầu phủ làm mật thám cho mình, thật là khiến người ta không có gì để nói. Bình Dương Hầu phủ đại phòng sau này sẽ thừa tước, còn có tin tức nơi nào so với đại phòng nhanh và nhiều nhất? Có Lạc Anh thần báo bên tai thì nàng còn sầu không khống chế được hướng đi của Bình Dương Lạc phủ sao?

Khúc Thấm nhịn không được mà bật cười, vì sao đời trước nàng không biết muội muội mình lợi hại như này?

“Việc này tỷ biết rồi, muội đừng vội, tỷ đã có tính toán.” Khúc Thấm ôn nhu trấn an.

Khúc Liễm chớp mắt, sau đó nhớ tới vị tỷ tỷ này của mình trọng sinh, sợ là đã tính tốt rồi.

Nàng đây là lo lắng uổng công sao?