Chương 43

Khúc Liễm đột nhiên đứng lên khiến Lạc Anh đang mải ngắm cảnh phải quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.

“Làm sao vậy?”

Khúc Liễm nói với nàng ấy: “Nương với đệ đệ của muội tới nên muội muốn đi tiếp đón họ, tỷ biết tính của nương muội mà, bà không quen thuộc nơi này nên muội phải đi nhìn một chút.”

Sau khi nghe xong, Lạc Anh liền không hứng thú, phất tay: “Vậy muội đi đi, sau khi sắp xếp cho nương muội xong thì phải tới đây ngay nhé, nếu không ta ở một mình chỗ này rất nhàm chán.”

Khúc Liễm cười cười: “Nếu tỷ nhàm chán thì có thể đi đình thủy tạ bên kia, ở đó khá nhiều người, hẳn Lâm biểu tỷ cùng Tịch tiểu thư cũng đều ở đó.”

Lạc Anh lập tức ghét bỏ nói: “Ta đây tình nguyện ngồi một mình đợi.”

Khúc Liễm biết tính tình của nàng ấy nên cũng không khuyên, nàng mang Bích Xuân ra khỏi Thanh Phong viện.

Vừa ra khỏi viện này thì Khúc Liễm liền bị người cản lại.

“Liễm biểu muội!” Lạc Thừa Phong tươi cười, khuôn mặt tuấn tú, trong giọng nói không che giấu được sự vui mừng, “Muội định đi đâu vậy?”

“Thất biểu ca.” Khúc Liễm khách khí thi lễ với hắn rồi không dấu vết lui một bước, thấy hắn nhìn chằm chằm mình thì thầm nhíu mày: “Muội đang muốn đi đình thủy tạ bên kia tìm các vị biểu tỷ.”

“Ta đi với muội.” Lạc Thừa Phong buột miệng thốt ra.

Khúc Kiễm nhíu mày, uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, chỉ có vài bước chân là tới thôi nên làm sao dám phiền Thất biểu ca.”

“Không phiền không phiền, dù sao ta cũng phải đi qua đó mà.” Lạc Thừa Phong nóng nảy nói.

Khúc Liễm dần mất kiên nhẫn, hít một hơi thật sâu, nói: “Thất biểu ca, xin lỗi, đột nhiên muội nhớ ra mình còn có chuyện khác.....A, đúng rồi, lúc nãy hình như muội thấy biểu muội Lưu gia đang đi tìm huynh.”

Sắc mặt Lạc Thừa Phong khẽ biến, xấu hổ cười cười: “Muội nói là Tinh biểu muội sao? Hình như ta không có thấy....”

“Lúc nãy muội gặp muội ấy ở gần đây, nàng còn hỏi muội có thấy huynh không. Không nghĩ tới huynh ở chỗ này, nếu nàng nhìn thấy huynh nhất định sẽ rất vui vẻ, để muội cho người đi báo với muội ấy một tiếng, đỡ để nàng vì tìm huynh mà đi khắp nơi.” Nói xong liền giả bộ phân phó Bích Xuân đi gọi Lưu Tinh đến đây.

Lúc này Lạc Thừa Phong thực sự nóng nảy, Lưu Tinh này chính là biểu muội nhà cữu cữu, từ nhỏ đã thích bám đuôi hắn, rất dính người, Lạc Thừa Phong cảm thấy nàng ta là kẻ phiền toái. Dính người cũng không quan trọng mà quan trọng là tính tình nàng ta còn được nuông chiều bá đạo hơn muội muội nhiều, lúc nào cũng muốn người khác phải nghe mình, mỗi lần bị nàng ta quấn lên là hắn không được làm chuyện khác không nói, còn không cho phép các cô nương tới gần hắn một bước, nếu không nàng ta sẽ phát giận.

“Liễm biểu muội không cần tìm nàng đâu, ta đột nhiên nhớ mình còn có chuyện, đợi chút nữa ta đến tìm muội nhé.” Nói xong, Lạc Thừa Phong nhanh chóng chạy đi.

Rốt cuộc cũng đem Lạc Thừa Phong hù chạy, Khúc Liễm nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục đến Gia Thiện đường.

Bích Xuân đi theo nàng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư lại hù thất thiếu gia, nếu thiếu gia biết ngài hù hắn thì sẽ không cao hứng đâu.” Hầu hạ Khúc Liễm lâu như vậy rồi nên Bích Xuân còn không biết đức hạnh của tiểu thư nhà mình sao? Ngày thường là tiểu cô nương văn nhã an tĩnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện làm người thương tiếc nhưng có đôi khi lại cực thích hù dọa người khác, lời nói dối cứ nhẹ nhàng tuôn ra.

Nàng rất lo nếu ngày nào đó tiểu thư hù người mà người ta lại phát hiện thì sao? Chuyện này sẽ ảnh huỏng lớn đến thanh danh của cô nương chưa xuất giá.

Khúc Liễm bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn để thất biểu ca đi cùng chúng ta sao?”

Bích Xuân vẻ mặt đau khổ: “Tất nhiên là không ạ.”

“Vậy thì xoắn xuýt cái gì.” Khúc Liễm tỏ vẻ không quan tâm.

Bích Xuân không còn lời gì để nói.

Hai người đi qua hành lang liền tới rừng trúc nhỏ, qua rừng trúc chính là Gia Thiện đường.

Bên cạnh rừng trúc có một cây hòe già, thân của nó rất lớn, hai người không ôm không xuể, cũng không biết nó đã sống bao nhiêu năm mà cành lá tươi tốt, xum xuê, tạo thành một bóng râm che mát cực lớn.

Khúc Liễm vừa đi qua cây hòe già thì liền bị người gọi lại.

“Liễm muội muội.”

Khúc Liễm hoảng sợ quay đầu, liền thấy thiếu niên đang đứng cạnh cây hòe, cười khanh khách nhìn mình.

Ánh mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, cơn gió nhè nhè thổi qua khiến tán lá đung đưa, thiếu niên đứng dưới tàng cây tốt đẹp không tì vết, đôi con ngươi đen như mặc ngọc, thâm thúy nhìn nàng, khi cười đôi mắt ấy như ngàn vì sao lấp lánh, mỹ lệ cực kỳ.

Trong lòng Khúc Liễm buông lỏng, không biết vì sao nàng nhìn thiếu niên vô hại như vậy lại nhẹ nhàng thở ra, trực giác cảm thấy hắn lúc này không nguy hiểm. Rõ ràng bị hắn dọa hai lần nhưng chỉ cần đối mặt với khuôn mặt này thì nàng lại không tức giận nổi.

Nàng có thể tinh tế nhận ra có vài lần cảm xúc của hắn biến đổi làm hai, một người vô hại một người nguy hiểm.

Này giống như một người đa nhân cách.

Hiện tại, thiếu niên kia là vô hại.

“Kỷ công tử.” Khúc Liễm lui về sau một bước, lễ phép phúc thân thi lễ, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Bích Xuân cũng hoảng sợ, phòng bị nhìn hắn, chỉ sợ thiếu niên này lại giống lần ở Chúc gia, kéo cô nương nhà mình đi tới núi giả.

Kỷ Lẫm nở nụ cười ấm áp, thậm chí cười rộ lên còn có chút tính trẻ con, vui sướиɠ nói: “Tất nhiên là đợi muội rồi.” Thấy nàng không nói chuyện, đôi mắt yên lặng nhìn qua, trên mặt hồng hồng, nột nột nói: “Ta vừa thấy bá mẫu với Loan đệ đến thỉnh an Lạc lão phu nhân nên liền biết chắc chắn muội sẽ tới.”

Khúc Liễm nghệt mặt, hắn thành thật như vậy khiến nàng không biết trả lời thế nào cho tốt.

Nàng gật đầu, nói: “Ta đã biết, nếu Kỷ công tử không có việc gì thì ta xin phép đi trước.”

“Khoan đã.” Kỷ Lẫm gọi nàng lại, “Liễm muội muội, mấy ngày nữa ta cùng tổ mẫu sẽ đến quý phủ bái phỏng.”

Khúc Liễm hoảng sợ, “Có ý gì?”

Kỷ Lẫm chỉ cười không nói, yên lặng ngắm nhìn nàng đến mức da mặt căng lên, đột nhiên thấy bên kia rừng trúc có người đi tới thì càng bực.

“Liễm biểu muội!”

Là Lạc Thừa Phong đuổi theo.

Đầu Khúc Liễm đau đến mức muốn quay đầu chạy trốn, nhưng thấy người đi cùng Lạc Thừa Phong thì ngây ngẩn.

Ngoại trừ Lạc Thừa Phong thì còn có Lạc Thừa Tự, huynh đệ này đang đi cùng khách nhân, vị khách kia mặc áo gấm ngũ long mừng thọ màu đỏ tím, thoạt nhìn mười sáu, mười bảy tuỏi, ngũ quan đĩnh đạc, khí chất cao quý, trên mặt còn mang vẻ kiêu ngạo.

Thiếu niên đó nhìn thấy Kỷ Lẫm thì kinh ngạc, vẻ kiêu ngạp hơi giảm xuống, hỏi: “Huyên Hòa, sao ngươi lại ở đây?” Sau đó tầm mắt chuyển đến Khúc Liễm, ánh mắt lóe lên tia kinh diễm nhưng cũng nhanh chóng thu liễm.

Ở trong mắt hắn, tiểu cô nương đang đứng chung một chỗ với Kỷ Lẫm lớn lên xinh đẹp tinh xảo nhưng cũng chỉ là tiểu nha đầu chưa phát dục thôi, phải chờ mấy năm nữa thành thiếu nữ thì mới nở rộ vẻ đẹp mỹ lệ thuộc về riêng nàng.

“Tạm điện hạ.” Kỷ Lẫm tiến lên hành lễ, tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Tam điện hạ tới chúc thọ Lạc lão phu nhân sao? Tổ mẫu của ta cũng đang ở Gia Thiện đuòng bồi lão phu nhân nói chuyện.”

Tuy không có giải thích nhưng Tam hoàng tử cùng huynh đệ Lạc gia đều không truy cứu, chỉ có Lạc Thừa Phong cứ mãi nhìn Khúc Liễm, lại nhìn Kỷ Lẫm, cau mày, ánh mắt nhìn Kỷ Lẫm có địch ý. Mà Lạc Thừa Tự nhìn hai người Khúc Liễm cũng suy tư, chỉ cần thấy loại ánh nhìn này là biết hắn hiểu lầm.

Khúc Liễm nghe thấy Kỷ Lẫm gọi thiếu niên kia thì hoảng sợ, vội hành lễ.

Tuy đã nghe Lạc Anh nói Tam hoàng tử có thể sẽ tới nhưng khi nhìn thấy người thật xuất hiện thì vẫn dọa nàng. Tam hoàng tử là do Chung Quý phi sở sinh, ở trong cung rất được sủng ái. Mà Chung Quý phi xuất thân từ Anh Quốc Công phủ, mẫu thân Anh Quốc Công phu nhân chính là muội muội ruột của Lạc lão phu nhân nên cũng xem như cô tổ mẫu của đám người Lạc Anh. Cho nên hôm nay Lão phu nhân sinh thần thì Tam hoàng tử phụng mệnh Chung Quý phi đến chúc thọ Lạc lão phu nhân.

Khúc Liễm không ngờ Tam hoàng tử tới mà giản lược nghi thức đến vậy, cũng không thông báo cho mọi người mà từ huynh đệ Lạc gia bồi lại đây, này giống bộ dáng gì? Nhưng lúc này nàng chỉ là tiểu cô nương chưa xuất giá nên chỉ có thể yên lặng đứng một bên, tốt nhất không cần để mọi người chú ý đến mình.

Nhưng Khúc Liễm muốn ẩn thân thì Tam hoàng tử lại không buông tha nàng, cảm thấy hứng thú nói: “Cô nương này là ai? Nhìn rất lạ mặt.”

Lạc Thừa Tự vội nói: “Đây là chất nữ của Đô Sát Viện tả Ngự sử Khúc Đại nhân, cũng là biểu muội của chúng ta.”

Tam hoàng tử nghe xong thì nhìn Kỷ Lẫm đang cụp mi rũ mắt đứng cạnh Khúc Liễm, thâm ý cười nói: “Huyên Hòa quen Khúc cô nương sao?”

Kỷ Lẫm không chút hoang mang nói: “Đúng vậy, gia phụ cùng phụ thân Khúc cô nương là bạn cũ nên cũng coi như quen biết.”

Sau khi nghe xong, Tam hoàng tử liền hết hứng thú, nói với Lạc Thừa Tự: “Được rồi, chúng ta đi vào thôi.” Rồi quay sang Kỷ Lẫm: “Huyên Hòa cũng cùng vào đi, chúng ta cũng một khoảng thời gian không gặp nên tí nữa phải cùng nhau uống trà đàm đạo một chút mới được.”

Kỷ Lẫm cười đáp ứng.

Khúc Liễm nhìn nhóm người này, bây giờ nàng đi cũng không được, ở lại cũng không xong, vị trí thực xấu hổ. Mà lúc này, Thượng ma ma cũng đi tới, thấy nhóm người thì lắp bắp kinh hãi, vội đến thỉnh an.

Mọi người đều biết Thượng ma ma, Tam hoàng tử cũng cho bà mặt mũi, nói: “Nghe nói hôm nay cô tổ mẫu cũng tới, đã lâu không gặp lão nhân gia nên bổn điện hạ nhớ vô cùng.” Nói xong liền nhanh chóng đi về phía trước.

Kỷ Lẫm nhìn Khúc Liễm: “Ta đi trước nhé.”

Khúc Liễm: “........”

Lạc Thừa Phong chầm chậm đuổi theo Tam hoàng tử, qυყ đầυ lại nhìn Khúc Liễm đang đứng bên cây hòe già, nghe thấy lời Kỷ Lẫm nói thì mặt đen lại.

Lạc Thừa Tự có tư tâm mà bồi Tam hoàng tử, phát hiện đệ đệ lại còn quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường thì tức giận nghiêm khắc nhìn đến khi đệ đệ gục đầu xuống đuổi theo bọn họ mới thôi.

Thượng ma ma dẫn bốn người vào Gia Thiện đường, Khúc Liễm nhìn theo bóng dáng bọn họ, đứng một lát rồi nói với Bích Xuân: “Ngươi đi hỏi thăm một chút xem tỷ tỷ của ta, còn có nương với đệ đệ hiện tại như thế nào. Bao lâu nữa thì ra ngoài?”

Bích Xuân nhanh chóng trở lại.

Nghe nàng báo tỷ tỷ, mẫu thân cùng đệ đệ vẫn ở Gia Thiện đường chưa ra thì Khúc Liễm nôn nóng. Chỉ là đến chúc thọ Lạc lão phu nhân thì mất bao lâu? Nương nàng cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, đệ đệ tuổi còn nhỏ nên Lạc lão phu nhân sẽ không lưu hai người ở lại lâu như vậy chứ? Đáng lẽ lúc này họ nên đi ra rồi.

Cho nên, có khả năng xảy ra chuyện gì đó.

Khúc Liễm cứ đi đi lại lại chỗ cây hòe già, nàng rất muốn vào Gia Thiện đường nhìn một cái nhưng nghĩ đến Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đang ở đó thì lại nhụt chí.

Lúc Khúc Liễm chờ đợi mòn mỏi thì đoàn người Tam hoàng tử đã tới thính đường ở chính phòng Gia Thiện đường.

Khi bọn họ tiến vào không ngờ khách nhân khác cũng ở đây. Trong đó một còn có một thiếu nữ khí chất trầm ổn, đẹp như hoa mẫu đơn khiến Tam hoàng tử phải nhìn nhiều lần nhưng chỉ thấy nàng hơi cúi đầu xuống, rũ mắt, che đi đôi mắt trong trẻo xinh đẹp.

Trừ cái này ra thì bọn họ còn cảm thấy không khí trong này có vẻ không thích hợp. Một phu nhân dung mạo mềm mại yếu đuối đang mê mang ngồi một chỗ, mà những lão phu nhân huân quý thì vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là ý cười đầy mặt.

Tam hoàng tử cười tiến lên chào hỏi mấy vị lão phu nhân, trừ bỏ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì không ai dám nhận lễ của hắn, đều cuống quýt đứng dậy đáp lễ.

Sau khi ngồi xuống, Tam hoàng tử hướng Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói: “Nếu không phải mẫu phi để ta tới một chuyến thì ta còn không biết cô tổ mẫu ngài tới đâu. Hoàng tổ mẫu thường xuyên nhắc đến ngài, nói muốn cùng ngài trò chuyện nhưng ngài mãi không tiến cung làm lão nhân gia lúc nào cũng nhớ mong.”

Thục Nghi đại trưởng công chúa cười nói: “Ta biết, lần này ngươi hồi cung nói cho Hoàng tổ mẫu ngươi một tiếng rằng ngày khác rảnh ta sẽ mang cháu dâu tiến cung gặp nàng.”

“Cháu dâu?” Tam hoàng tử há hốc mồm, lặp lại giống con vẹt.

Tin tức này tới quá đột ngột.

Ánh mắt của vài lão phu nhân cũng lóe lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vui mừng vì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.

Hôm nay Thục Nghi đại Trưởng Công chúa kiên nhẫn lạ thường, chỉ vào tôn tử nhà mình, nói: “Còn không phải từ Huyên Hòa thì ta cũng không biết cha hắn năm xưa đã định mối hôn sự cho hắn, hôm nay ta đã gặp tiểu cô nương kia rồi, trong lòng cực kỳ yêu thích.”

Tam hoàng tử giật mình, vị cô tổ mẫu này ngay cả Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng cũng đều kính trọng nên tính tình của bà hắn có hiểu đôi chút. Nếu bà đã nói vậy thì đó chính là sự thật. Hơn nữa hắn không nghe nói Kỷ Huyên Hòa đã đính hôn, như vậy chẳng lẽ Trấn Quốc Công định cho hắn khi còn nhỏ? Nhưng việc này chưa bao giờ nghe qua mà.

“Thì ra còn có chuyện như vậy?” Tam hoàng tử nhìn Kỷ Lẫm, cười cười: “Không biết là cô nương nhà ai mà có phúc khí này, không phải ta nói quá chứ phụ hoàng cũng thường khen biểu đệ lớn lên tuấn tú như vậy không biết đã đánh cắp bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.” Hắn có thể nhìn ra Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đang vui vẻ cho nên thuận tiện nịnh đôi câu.

Lạc lão phu nhân nghe xong sắc mặt hơi đổi, trong lòng có chút thất vọng.

Hôm nay hành động của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa mang theo sự cường thế nhưng cũng cho Khúc gia đủ mặt mũi, việc hôn nhân này không thành cũng phải thành, trong lòng bà tiếc nuối Khúc Liễm không phải cô nương Lạc gia bọn họ nên đánh mất cơ hội tốt.

Nhưng không sao, Khúc Liễm lớn lên bên người mình, tuy mình không quan tâm tiểu cô nương này nhưng ngoại tôn nữ Khúc Thấm thập phần yêu quý đệ muội cùng kế mẫu, như vậy Lạc gia cũng không tổn thất gì.