Chương 37: Khúc Liễm xấu hổ, sao lại nói đến của hồi môn của nàng rồi?

Ngày hôm sau, tỷ muội Khúc gia bồi Quý thị đến chùa Khô Đàm, đón một tượng Phật về cung phụng ở tiểu Phật đường.

Từ khi Quý thị đến kinh thành thì đã đem một gian phòng trong viện của mình thành một Phật đường nhỏ, để tiện cho bà lễ Phật. Quả nhiên, sau khi nghênh một tượng Phật về thì căn phòng đó của Quý thị ngày nào cũng tràn ngập mùi hương khói, dù tỷ muội Khúc gia đã quen nhưng vẫn có chút dở khóc dở cười.

Theo Quý thị nghênh một tượng Phật trở về thì cuộc sống của Tam phòng Khúc gia ở kinh thành cũng đi vào quỹ đạo.

Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Khúc Loan bắt đầu đến tộc học Lạc gia, Khúc Thấm thì ngày nào cũng mang Từ Sơn ra phố để điều tra thị trường, nhìn xem ở kinh thành kinh doanh gì thì sẽ tốt, còn Khúc Liễm thì ngoại trừ thêu thùa, luyện chữ hay dưỡng hoa cỏ thì cũng rất hứng thú đi theo Khúc Thấm phát tài.

Đáng tiếc, dù hai đời làm người nhưng Khúc Liễm vẫn là tiểu cô nương chưa trải đời, cuộc sống trôi qua cũng không phong phú nên chưa có nhiều kinh nghiệm, căn bản không giúp được gì.

Ngược lại là Khúc Thấm ở bên ngoài tìm hiểu vài ngày thì trong lòng đã có chủ ý, thấy muội muội muốn giúp nhưng không giúp được gì thì cũng không đành lòng để người muội ấy dính hơi tiền, liền đem nàng đuổi về viện.

Khúc Liễm gãi đầu, nàng không cho rằng thương nhân là hạ tiện, có thể kiếm tiền mới là tốt. Vì thế liền lấy vốn riêng của mình ra góp với Khúc Thấm, coi như tiền vốn, cũng là một phần tâm ý của nàng.

Bạc riêng vừa đưa đi, nàng liền biến thành kẻ nghèo rồi ==!

Làm sao Khúc Thấm có thể coi trọng hơn một ngàn lượng bạc của muội muội? Căn bản không cần muội ấy bỏ ra, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nhận lấy: “Đây coi như là tiền muội nhập cổ phần đi, đến lúc đó sẽ chia hoa hồng cho muội tích cóp của hồi môn.”

Khúc Liễm xấu hổ, sao lại nói đến của hồi môn của nàng rồi?

Thấy vẻ mặt muội muội thay đổi, Khúc Thấm cho rằng nàng tuổi nhỏ không hiểu, vì thể vừa đưa bạc cho Hồng Nhụy cất, vừa nói: “Nữ nhân chúng ta lập gia đình, không có nhiều sự lựa chọn như nam nhân, thậm chí không có nhiều cơ hội vì nhiều quy củ thế gian được đặt ra là trói buộc với nữ tử. Nữ nhân nếu muốn sống tốt, sống đến thẳng lưng thì trừ bỏ nhà ngoại, tiền tài cũng là vật không thể thiếu nhất, đặc biệt là của hồi môn, cực kỳ quan trọng.”

Sau đó nàng lại nói của hồi môn quan trọng thế nào linh linh, nói đến Khúc Liễm càng thêm xấu hổ, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Khúc Thấm tuy cân nhắc kiếm thêm thu nhập cho gia đình nhưng sẽ không tự ra mặt xử lí. Từ xưa sĩ nông công thương, người đời cho rằng thương nhân tiện nhất, vì kẻ sĩ mà nịnh nọt trơ trẽn nên Khúc Thấm sẽ không để lộ nhược điểm, nàng có thể giao cho Từ Sơn đi làm.

Khúc Thấm đưa cho Từ Sơn một khoản bạc, trừ bỏ làm tiền vốn buôn bán thì cũng để Từ Sơn mua chút điền trang, cửa hàng gì đó ở kinh thành. Số lượng mua được không nhiều lắm vì nhiều nơi không mua nổi, bởi vì đất kinh thành có hạn, điền trang tốt thì đều có chủ, cho dù bán cũng không tiện nghi, thậm chí có tiền cũng không mua được, mà cửa hàng ở đoạn đường tốt ở kinh thành cũng rất khó mua.

Nhưng cũng không quan trọng vì Khúc Thấm chỉ cần nói một tiếng với Lạc lão phu nhân là được. Lạc lão phu nhân cho rằng Khúc Thấm muốn thêm của hồi môn cho nên cũng không phản đối, thậm chí còn để quản sự ra mặt nói tốt với đối phương giúp Từ Sơn.

Quả nhiên, chỉ qua mấy ngày mà mọi chuyện đã được làm thỏa đáng.

Khi Từ Sơn cầm khế đất lại đây thì Khúc Thấm rất vừa lòng, để Hồng Nhụy thu vào rồi hỏi Từ Sơn về tình hình buôn bán, sau khi hỏi xong thì đề cập đến phụ tá trước kia của phụ thân –Diệp Trường Thanh, hỏi xem bao lâu nữa hắn sẽ vào kinh.

Từ Sơn áy náy nói: “Tiểu thư, chỉ sợ Diệp tiên sinh phải mất một khoảng thời gian nữa mới vào kinh được. Diệp tiên sinh cảm nhớ ơn tri ngộ của lão gia năm đó nên đã đáp ứng sẽ đến đây nhưng tiên sinh muốn xử lý xong việc nhà thì mới lên đường.”

“Vậy cần bao lâu?” Khúc Thấm vội hỏi.

“Tiểu nhân không biết, sợ không ít hơn một tháng đâu.”

Khúc Thấm nghe xong chỉ đành kiềm chế sự nóng vội của mình. Năm đó Diệp Trường Thanh có thể đạt được sự tín nhiệm của phụ thân thì chắc chắn có bản lĩnh, nếu hắn không nhớ tới ơn tri ngộ năm xưa thì căn bản sẽ không đồng ý vào kinh. Chờ hắn đến thì nàng sẽ để đệ đệ đi theo bên người hắn, về sau cũng tiện chỉ điểm đệ đệ cách hành xử.

Tới tháng năm, thời tiết ở kinh thành bắt đầu nóng lên.

Hai tỷ muội Khúc Thấm cũng thu thập hành lý để tới Lạc gia ở.

Hai người có sân viện riêng ở Lạc phủ, đây là vì Lạc lão phu nhân thương ngoại tôn nữ nên mới an bài như vậy, Khúc Liễm chỉ là được dính ánh sáng của tỷ tỷ thôi, coi như là vật tặng kèm.

Hai chị em đến Bình Dương Hầu phu thì đi thỉnh an Lạc lão phu nhân trước, đến đó phát hiện Lạc Đại phu nhân cùng Lạc Tứ phu nhân đều ở đây.

Lạc Tứ phu nhân vừa nhìn thấy tỷ muội hai người thì liền che miệng cười: “Có hai cháu gái xinh đẹp như này bồi, lão phu nhân thật có phúc khí, cũng không biết con có thể dính một chút phúc khí của ngài không, lão phu nhân phải đau con nhiều hơn nha.”

Lão phu nhân bị nàng ta nịnh tươi cười đầy mặt, chỉ vào nàng ta, nói: “Ngươi mở miệng cái gì cũng nói hết, nơi này của ta ngày nào ngươi mà chẳng tới? Trà ngon cũng chưa thiếu phần ngươi lần nào đâu.”

“Không có cách nào a, nếu một ngày con không gặp lão phu nhân thì trong lòng hoảng vô cùng, vì thế nên mỗi ngày đành lại đây cọ ăn cọ uống của ngài thôi.”

Lão phu nhận được dỗ ngọt đến cả người đều thoải mái, Khúc Thấm cùng Khúc Liễm ngồi một bên đoan trang mỉm cười, còn Lạc Đại phu nhân thì cười hơi miễn cưỡng, đôi mắt lại thỉnh thoảng nhìn tỷ muội Khúc gia khiến Khúc Liễm hơi rùng mình, không biết vị Đại cữu mẫu này có ý gì đây.

Nói chuyện một lúc, Lạc lão phu nhân nói với tỷ muội Khúc gia: “Thời gian không còn sớm nữa, Thấm nhi cùng Liễm nhi về nghỉ tạm đi, buổi tối lại đến đây dùng bữa.”

Khúc Thấm và Khúc Liễm vội đứng lên, đáp vâng, rồi lui xuống.

Chờ hai tỷ muội rời đi, Lạc lão phu nhân hỏi Lạc Đại phu nhân: “Bên Đại lão gia có ý tứ gì? Gần nhất có tin tức gì tốt?”

Lạc Đại phu nhân biết kiểu gì hôm nay lão phu nhân sẽ hỏi, trong lòng không khỏi phát khổ.

Kỳ thật lấy thế lực của Bình Dương Hầu phủ thì làm mai cho một vị biểu cô nương sẽ rất dễ dàng, cũng có nhiều lựa chọn. Nhưng vị biểu cô nương này không thể so với biểu cô nương khác, đây chính là đầu quả tim của lão phu nhân a, nếu chọn người xứng với Khúc Thấm thì sợ lão phu nhân không hài lòng, nếu chọn người gia thế quá tốt thì thân phận Khúc Thấm không đủ, người ta căn bản coi thường, vì thế tình hình liền khó xử.

Chuyện này khiến Lạc Đại phu nhân không khỏi có chút oán trách, rõ ràng Khúc Thấm là người tang phụ tang mẫu, tuy nói là danh môn vọng tộc ở Thường Châu nhưng thân phận cũng không cao, cố tình lão phu nhân sống ở kinh thành nên tầm mắt cao. Vương tôn quý tộc không thể, bọn họ đi đâu tìm người nguyện cưới Khúc Thấm bây giờ? Hôn nhân là hai nhà kết giao, ngươi nhìn trúng người ta nhưng người ta lại không nhất định sẽ thích ngươi, dù Bình Dương Hầu phủ có cường thế hơn nữa thì cũng không thể đắc tội với người đi?

Mấy ngày nay nàng đã đem tất cả công tử độ tuổi tương đương xem qua một lần, tìm được rất nhiều người hợp với Khúc Thấm, trong đó cũng có gia đình huân quý nhưng lão phu nhân không vừa lòng một ai, ngại đông ngại tây khiến phu thê bọn họ từ lòng đầy tự tin biến thành uể oải, cuối cùng nhận ra lão phu nhân căn bản là tuyển phu cho Khúc Thấm theo quy cách của đích nữ Hầu phủ!

Nghĩ đến đây, Lạc Đại phu nhân khinh miệt, dù hiện tại Khúc Tam lão gia còn tại thế thì chỉ sợ vẫn là tri phủ địa phương thôi, Khúc Thấm cũng là chỉ là con gái tri phủ, chẳng lẽ còn muốn làm Hoàng phi? Trong vòng huân quý, ít gia đình nào chọn tức phụ nhà quan văn, càng không ai lấy người tang phụ không giúp gì được cho mình làm chính thê.

Chỉ là, nếu lão phu nhân đã lên tiếng thì bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ đành tiếp tục tìm thôi.

“Nương, lão gia thương Thấm nhi nhất nên tất nhiên cũng nguyện ý vì Thấm nhi tìm môt hôn phu vừa lòng, nhưng vẫn còn đang xem xét.” Lạc Đại phu nhân hàm súc nói.

Lạc lão phu nhân nhíu mày, không vừa lòng với đáp án này.

Lúc này, đôi mắt Lạc Tứ phu nhân xoay chuyển, cười nói: “Nương, một thời gian nữa là đến sinh thần của ngài rồi, chúng ta mời một ít thông gia bằng hữu tới đây, đến lúc đó ngài để Thấm nhi bên người, không chừng các phu nhân vừa thấy khí độ của Thấm nhi sẽ thích ngay? Không phải con nói quá chứ Thấm nhi nhà chúng ta di truyền vẻ đẹp từ nương nàng, lại còn lớn lên bên người ngài thì kiểu gì sau hôm đấy người đến làm mai phải giẫm nát cửa mất, lúc đó ngài chọn muốn hoa mắt luôn.”

Câu vỗ mông ngựa này khiến Lạc lão phu nhân mặt mày hớn hở, không vui lúc trước nhanh chóng tan đi, vỗ tay Lạc Tứ phu nhân, nói: “Ngươi cái gì cũng nói được. Vốn năm nay ta không định tổ chức phô trương, chỉ mời bằng hữu thân thiết đến nhưng hiện tại chắc phải làm lớn thôi, chỉ mong lão tỷ muội đừng chê cười ta già rồi mà còn thích lăn lộn.”

“Làm sao sẽ? Nương đây là có phúc khí, chúng con làm nhi nữ hiếu thuận với ngài....”

Lạc Đại phu nhân ngồi ngồi đệ muội dỗ lão phu nhân vui vẻ thì thầm khinh thường.

Nàng còn không biết Hồng thị có ý gì sao? Bất quá là nhớ đồ tốt trong tay lão phu nhân thôi, chờ lão nhân gia trăm năm thì sẽ phân gia, đến lúc đó Đại phòng bọn họ sẽ kế thừa Hầu phủ, Tứ phòng sẽ trở thành dòng bên nên cũng không được chia nhiều tài sản, đều là chia theo quy củ thôi. Chính vì vậy nên bây giờ mới bám lấy lão phu nhân, muốn có nhiều chỗ tốt từ tay lão nhân gia.

Lão phu nhân quản gia cả đời, nếu nói trong tay không có đồ quý giá là không có khả năng, chỉ cần tùy tiện lấy một món cũng có thể khiến người đỏ mắt.

Đến buổi tối Lạc Đại lão gia trở về, Lạc Đại phu nhân liền nói với hắn về ngày sinh thần của lão phu nhân.

“Không phải nói sẽ làm nhỏ sao?” Lạc Đại lão gia kinh ngạc.

Lạc Đại phu nhân hầu hạ hắn thay quần áo, bĩu môi: “Còn không phải Tứ đệ muội sao, nhân cơ hội ở trước mặt lão phu nhân nói nên làm lớn, đến lúc đó cũng tìm đối tượng cho Thấm nha đầu, cũng không nhìn thân phận của Thấm nha đầu, không phải đích nữ của Hầu phủ chúng ta thì chỉ có người ta chọn nàng, nào đến lượt nàng chọn người ta?”

Lạc Đại lão gia nghe lời này cảm thấy có chút không thoải mái, nói: “Thấm nha đầu là nữ nhi của muội muội, từ nhỏ đã tang phụ mẫu, chúng ta làm trưởng bối cũng nên quan tâm con bé nhiều hơn, cũng để cho lão phu nhân an tâm. Nếu lão phu nhân đã nói thế thì nàng cứ làm như vậy đi.”

Lạc Đại phu nhân biết ngay hắn sẽ nói lời này, tuy rằng chiêu oán giận phản tác dụng, mình bị răn dạy nhưng mà cũng không dám tranh luận phản bác nữa, đành bĩu môi lải nhải vài câu.

Tỷ muội Khúc Thấm cũng không biết tính toán của Lạc lão phu nhân, dù biết thì cũng không thể làm gì.

Các nàng đang bận chiêu đãi tỷ muội Lạc gia.

Biết các nàng đến đây ở nên nhóm tỷ muội chưa xuất giá của Lạc gia liền đến đây ngồi uống trà nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt.

Lạc Anh cười hì hì, nói với Khúc Liễm: “Thật tốt quá, bắt đầu từ ngày mai muội với ta đến Trúc Tuyên trai đọc sách đi.”

Khúc Liễm đau khổ gật đầu, nàng biết mà, tới Lạc phủ không thể nhàn nhã tự tại như ở nhà mình, chỉ có thể để người ta tùy ý an bài.

“Lúc vui vẻ bọn ta đều đến đây.” Lạc Anh ghé vào tai nàng, thấp giọng nói: “Đúng rồi, ta nói cho muội nghe gần đây cha mẹ ta đang bận tìm đối tượng cho Thấm biểu tỷ, nhưng hình như tổ mẫu không hài lòng cho nên ta cũng không biết ai là phu quân tương lai của tỷ ấy.”

Ánh mắt Khúc Liễm hơi đổi, rất nhanh hiểu ra Lạc lão phu nhân mắt cao, muốn chọn những gì tốt nhất cho ngoại tôn nữ nên mới chưa thể định xuống. Tuy nói như vậy thực diệt uy phong của mình nhưng Khúc Liễm cũng biết tình huống nhà mình, sợ là môn đăng hộ đối thì Lạc lão phu nhân coi thường, mà người lọt vào tầm mắt bà thì coi thường bọn họ.

Nghĩ một như vậy lại có chút bực bội.

Khúc Liễm cảm thấy tỷ tỷ của mình ngàn tốt vạn tốt nhưng không chịu nổi quy tắc của niên đại này, hơn nữa cha bọn họ lại không còn.

Bất quá nàng vẫn dặn Lạc Anh, nếu có tình huống gì thì phải nói với nàng ngay lập tức.

Lạc Anh vỗ ngực đảm bảo, nàng là đích ấu nữ Đại phòng, lại còn là long phượng thai nên việc tìm hiểu tin tức dễ như trở bàn tay vì không ai sẽ đề phòng nàng.

Chờ nói xong việc này, Lạc Anh thừa dịp bọn tỷ muội đang vây quanh Khúc Thấm nói chuyện liền kéo Khúc Liễm vào phòng, sau đó để nha hoàn Thúy Bình đem một hộp gỗ đến, lại nhìn nàng cười không ngừng, cười đến mặt Khúc Liễm đen lại.

Hộp gỗ này không có vấn đề gì, nhưng nếu từ chỗ Lạc Anh lấy ra thì trong đầu Khúc Liễm liền rung lên hồi chuông cảnh báo, bởi vì từ nhỏ tới giờ chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, mỗi lần đều là thay một người đưa tới.

“Không phải muội thích luyện chữ sao? Ở đây có một quyển tập từ tiền triều, là Thất ca ta đã tìm riêng cho muội đấy, tặng muội.”

Khúc Liễm không có mở ra, mà đẩy về phía nàng ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Muội không thể nhận!”

“Vì sao?” Lạc Anh trừng mắt, có chút tức giận, “Đây là Thừa Phong vất vả tìm nửa năm mới được, vẫn luôn chờ muội vào kinh để tặng đấy.” Nàng cảm thấy mảnh tâm ý của ca ca mình bị Khúc Liễm giẫm đạp, như vậy thì dù có là tỷ muội tốt thì cũng muốn trở mặt.

Khúc Liễm không dao động: “Chính vì như vậy nên muội mới không thể nhận. Tỷ đừng quên chúng ta đều lớn rồi, không còn nhỏ nữa đâu.” Sau đó ngữ khí mềm nhũn, mang theo vẻ phiền muộn: “Tỷ cũng biết nếu không có tỷ của muội thì chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống gì cả, bà ngoại cùng mấy vị cữu mẫu đều nhìn mặt mũi của tỷ tỷ nên mới đón nhận muội, vậy nên muội không thể làm ra loại chuyện có lỗi với họ được, bằng không thì muội sẽ không tha thứ cho chính mình....tỷ hiểu không?”

Câu cuối cùng “tỷ hiểu không?” tràn ngập vẻ nhút nhát sợ sệt, đôi mắt ngập nước khiến Lạc Anh ngơ ngác, rõ ràng mình bị Khúc Liễm cự tuyệt làm cho tức giận nhưng vừa thấy bộ dạng sợ hãi này thì tức giận liền tiêu tan, biến mất không còn một mảnh.