Chương 30: Canh hai - Mỹ thiếu niên đa nhân cách này khiến người hold không nổi!

Kỷ Lẫm vừa bước vào liền lơ đãng quét mắt nhìn khắp phòng, sau đó tầm mắt liền dừng lại ở bức bình phong bách điểu rồi nhanh chóng dời đi.

Khúc Liễm ngồi ở phía sau bình phong dựng thẳng lỗ tai để nghe trộm, tuy không nhìn được bên ngoài nhưng mà vẫn cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Lẫm nhìn về phía này. Trong lòng nghĩ, lấy sự thông minh của hắn thì thế nào cũng phát hiện bản thân mình trốn ở đây, chỉ là không vạch trần thôi.

Mỹ thiếu niên gì đó, thật sự là làm người ta hold không được. Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, Khúc Liễm cũng không ngoại lệ. Nhưng mà nghĩ tới thiếu niên này vẫn còn một bộ mặt tà ác nữa thì làm thế nào cũng không thể sinh ra ý muốn gì cả. Khi biết tương lai hắn cùng với mình có lẽ có quan hệ gì đó thì càng thêm lo lắng.

Khi nàng còn đang thất thần thì chợt nghe thấy mẫu thân cùng Kỷ Lẫm nói đến chuyện cập bến. Thế tử Ninh Vương cùng Thế tử Trấn Quốc Công hồi kinh, tuy nói sẽ không quá long trọng nhưng mà phô trương cũng không kém, người trong nhà chắc chắn sẽ phái quản sự tới đón, kiểu gì cũng phải làm rầm rộ, vạn phần khiến người chú ý.

So sánh với Khúc gia chỉ có phụ nữ và trẻ em vào kinh, tuy cũng có người tới đón nhưng mà với sự suy yếu đơn bạc của Tam phòng Khúc gia thì cũng chỉ làm đủ quy cách thôi.

Kỷ Lẫm tiếp tục tới xoát mức độ yêu thích của người Khúc gia.

Chờ sau khi nghe hắn an bài, dù Quý thị cùng Khúc Loan cảm thấy quá làm phiền hắn như vậy thì cũng không tốt nên nụ cười trên mặt càng thêm nhu hòa, thật lòng, ấn tượng đối với hắn càng ngày càng tốt.

Khúc Liễm chỉ có thể ngồi nghệt mặt, cảm thấy thật không ngờ thiếu niên này cũng đi thu mua lòng người.

"Đa tạ Kỷ công tử, dọc đường chúng tôi đã làm phiền cậu rất nhiều khiến lòng ta cũng bất an, vậy nên khi cập bến chúng tôi cũng không cần người của cậu phải hộ tống nữa đâu."

Quý thị uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của Kỷ Lẫm, " Trước khi chúng tôi xuất phát thì đã báo với người ở kinh thành một tiếng rồi, chắc hẳn sẽ có người tới đón nên không dám quấy rầy Kỷ công tử thêm nữa."

Kỷ Lẫm nghe vậy cũng không ép buộc, chỉ cười nói: "Như vậy cũng được, đợi sau khi mọi người thu xếp ổn định thì cháu sẽ tới bái phỏng. Mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ cho người tới tìm cháu, chắc chắn cháu sẽ làm hết sức mình."

Thấy Quý thị còn muốn từ chối, Kỷ Lẫm vội cản "Bá mẫu đừng có khách khí như vậy, cháu và A Loan rất hợp nhau, vừa gặp mà ngỡ đã quen từ lâu, trong lòng cực kỳ quý mến. Cháu coi đệ ấy như đệ đệ của mình vậy, nếu mọi người lại từ chối nữa thì coi cháu là người xa lạ rồi."

Liền tính không xa lạ, nhưng Khúc gia bọn họ cũng đâu có quan hệ thân thiết gì với phủ Trấn Quốc Công.

Khúc Liễm nghĩ thầm.

Càng hiểu biết về quy tắc của thời đại này thì Khúc Liễm càng lí trí, sẽ không có những mộng tưởng hão huyền phi thực tế. Cho nên, nàng mới không có cách nào hiểu được tại sao sau này mình lại có quan hệ với Kỷ Lẫm, thậm chí còn hoài nghi có lẽ tỷ tỷ đã nhầm, trừ phi sau này nhân sinh có bước ngoặt gì đó.

Khi nàng còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Kỷ Lẫm đã đứng dậy cáo từ, chờ sau khi đệ đệ tiễn Kỷ Lẫm trở về thì nàng mới phục hồi tinh thần, đứng dậy đi ra bình phong.

Khúc Loan thấy Nhị tỷ đi ra từ bình phong, ban đầu là sửng sốt, nhưng sau đó cũng hiểu ra nên trong lòng lại thở dài một hơi.

Khúc Liễm tai thính mắt tinh nên tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt của đệ đệ.

Xem đi, ngay cả đệ đệ cũng không xem trọng nàng cùng Kỷ Lẫm, vậy sau này hẳn là nàng có thể vạch rõ giới hạn với hắn đi? Việc tỷ tỷ trọng sinh đã chứng tỏ chuyện tương lai không phải không thể thay đổi. Cho nên dù tỷ tỷ có cảm thấy Kỷ Lẫm tốt, nhưng nàng mới là người trong cuộc, có thể có lựa chọn của chính mình.

Vừa lúc Khúc Thấm cũng tới đây, thấy đệ đệ muội muội đều ở liền hướng bọn họ cười một cái, nói với Quý thị: “Nương, một chút nữa là thuyền cập bến rồi, nửa tháng trước con đã cho người đưa tin đến ngõ Song Trà, nói cho bọn họ thời gian chúng ta đến nên đến lúc đó sẽ có người tới đón chúng ta. Nhà ở ngõ Song Trà cũng đã được thu thập tốt rồi, chờ chúng ta đến kinh thành thì có thể trực tiếp vào ở.”

Nghe được lời Khúc Thấm nói, trên mặt Quý thị cùng Khúc Loan đều hiện lên ý cười nhàn nhạt, hiển nhiên Khúc Thấm an bài cực kỳ thỏa đáng.

Khúc Liễm nghe xong cũng thở phào, nàng chỉ sợ nếu người đến đón bọn họ mà không biết thời gian thì kiểu gì cũng cần đến sự hỗ trợ của Kỷ Lẫm, mà như thế thì càng dây dưa nhiều hơn, về sau mà muốn dứt ra cũng không dễ. Có một số việc, có thể tự làm thì tốt nhất đừng đi nhờ vả người khác, như vậy thì mới có thể ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều vui.

Người một nhà ngồi nói chuyện một lúc, rồi từng người về phòng của mình.

***

Biết sắp lên bờ nên các nha hoàn bà tử cũng bắt đầu sắp xếp hành lý, hòm xiểng, trên thuyền là cảnh bận rộn, vội vàng.

Thuyền cuối cùng cũng cập bến, Khúc Liễm nhìn qua song cửa sổ có thể thấy chỗ bến đò cực kỳ phồn hoa nhộn nhịp, khách qua đường nối liền không dứt, trên mặt sông thì vô số con thuyền bỏ neo ở đó, thậm chí thương thuyền cùng khách thuyền cũng đều xếp hàng để cập bờ, chen chen chúc chúc, tạo thành cảnh tượng phồn hoa, tràn ngập hơi thở phố phường.

Thuyền của bọn họ tất nhiên không cần phải xếp hàng.

Ngoại trừ có chỗ chuyên dùng để thuyền quan đậu thì quản sự của Ninh Vương phủ cũng có chuẩn bị nên các con thuyền khác chỉ có thể sôi nổi nhường đường, thuyền của Khúc gia đi theo cũng được thơm lây, không cần chờ lâu liền được cập bến.

Khúc Liễm cùng mẫu thân và tỷ tỷ ngồi trong khoang thuyền chờ hạ nhân tiếp các nàng lên bờ.

Khúc Loan thì đứng ở đầu thuyền, Từ Sơn đứng ở bên người hắn đang nhỏ giọng mà báo cáo cái gì đó. Ánh mắt hắn nhìn về phía bến đò, chỉ thấy những cái đầu đen bóng của hạ nhân đang quỳ cung nghênh Chu Lang cùng Kỷ Lẫm hồi kinh, xe ngựa của bọn họ đều rất nổi bật, được trang trí bằng những món đồ quý giá, thanh thế cực lớn dẫn đến sự chú ý của không ít người. So sánh với bên này thì Khúc gia chỉ có vài người tới đón, tuy Khúc Loan không nhận ra vị quản sự dẫn đầu nhưng cũng may có Từ Sơn bên cạnh giúp đỡ chỉ điểm nên cũng có thể bình tĩnh nói chuyện.

Đột nhiên, ánh mắt Khúc Loan hơi đổi.

“Thiếu gia, người Lạc phủ cũng tới.” Từ Sơn nhỏ giọng nhắc nhở.

Khúc Loan gật gật đầu, Lạc phủ có thể phái người đến đúng lúc như vậy thì hẳn là đã tính toán hết rồi, chắc đã để người ở đây đợi. Không thể không nói, Lạc phủ có thể coi trọng một biểu tiểu thư như vậy chỉ sợ là bởi vì Lạc lão phu nhân, Lạc lão phu nhân còn yêu quý coi trọng Khúc Thấm một ngày thì Lạc phủ không dám coi thường.

Quản sự Khúc gia cùng người Lạc phủ vội mang người tới thỉnh an Khúc Loan, sau đó ma ma Khúc gia cùng ma ma Lạc phủ tiến vào khoang thuyền thỉnh an Quý thị cùng hai vị tiểu thư.

Quý thị lúc này đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách tiếp đón ma ma đến thỉnh an, hai nữ nhi ngồi bên cạnh, một người đoan trang hiền thục, một người xinh đẹp mỹ miều khiến cho đám ma ma nhìn đến ngây người, vội cúi đầu thỉnh an các vị chủ tử, sợ mình không cẩn thận, thất thố khiến chủ tử tức giận.

Mà ánh mắt của ma ma Lạc phủ phái tới cũng lập tức dừng trên người hai vị tiểu thư, càng nhìn càng thấy kinh hãi. Khúc Liễm thì không cần phải nói, nàng tuổi nhỏ cho nên dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng chỉ là tiểu nha đầu, căn bản không có ý nhị của nữ nhân, xem qua liền thôi. Nhưng ngược lại Khúc Thấm, chỉ có một năm không gặp mà tựa hồ đã thay đổi rất nhiều, không chỉ đoan trang hơn, mà cái khí chất toàn thân kia còn muốn xuất sắc hơn hai vị tiểu thư Lạc gia lớn lên bên người lão phu nhân.

Tuy trong lòng khϊếp sợ là thế nhưng trên mặt lại không hiện chút nào, cười khanh khách mà thỉnh an Quý thị cùng Khúc Thấm, sau đó nói với Khúc Thấm: “Lão phu nhân lúc nào cũng nhắc tới tiểu thư đấy, từ khi ngài ấy biết tiểu thư vào kinh thì người không biết có bao nhiêu cao hứng đâu, mỗi ngày đều phái người đến đây để xem xem tiểu thư đã tới chưa cho nên hôm nay bọn nô tỳ mới có thể tới thỉnh an tiểu thư kịp lúc như vậy.”

Trên mặt Khúc Thấm lộ ra nét vui mừng lẫn cảm động, dùng khăn tay lau nước mắt, nức nở nói: “Ta cũng cực kỳ nhớ ngoại tổ mẫu, để bà lo lắng ta ta thực bất hiếu. Ma ma trở về báo lại với người một tiếng, đợi ngày mai ta sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thì sẽ cùng nương và muội muội tới thỉnh an lão nhân gia.”

“Vậy là quá tốt rồi.....”

Ma ma kia lại nịnh hót thêm vài câu rồi im lặng, đến ma ma Khúc gia báo cáo với Quý thị: “Biết thái thái cùng thiếu gia và hai vị tiểu thư vào kinh nên Mã quản sự đã để bọn nô tỳ quét dọn, thu thập một lần rồi, có một vài nơi còn cần tu sửa qua để thái thái cùng thiếu gia và hai vị tiểu thư vào kinh có thể yên tâm mà ở......”

Chờ nghe xong hạ nhân báo cáo, Quý thị cảm thấy thực vừa lòng.

Rất nhanh liền có hạ nhân đem cỗ kiệu tới, ba mẹ con liền ngồi vào kiệu nhỏ để lên bờ, sau đó lại ngồi lên xe ngựa để về nhà. Ngoài cái này thì Mã quản sự còn mướn một cái xe ngựa nữa để chở hành lý, người tới tuy không nhiều nhưng đều nhanh nhẹn nên Khúc Thấm cực vừa lòng.

Hài lòng xong, Khúc Thấm liền liếc mắt nhìn hạ nhân Lạc phủ.

***

Sau khi lên xe ngựa thì Khúc Liễm hơi hơi vén chiếc rèm màu xanh ngọc lên, liền thấy đệ đệ đang ở bến tàu nói lời cáo từ với Chu Lang cùng Kỷ Lẫm.

Kỷ Lẫm đứng ở bến đò, tà áo nhẹ nhẹ phất phơ trong gió, khiến cả người hắn đều toát lên vẻ thanh nhã, ngọc thụ lâm phong, ý cười luôn giữ bên miệng, ánh mắt ôn nhuận như ngọc, một bộ rất nghiêm túc lắng nghe nam hài mười tuổi đối diện nói chuyện.

Bên cạnh hắn, Chu Lang mặc bộ áo gấm tường vân màu xanh cũng đang mỉm cười, không hề có một tia không kiên nhẫn nào, ngẫu nhiên còn cao hứng vỗ vỗ bả vai gầy của Khúc Loan.

Quản sự Lạc gia tới đón Khúc Thấm là người có đôi mắt tinh tường sắc bén, làm sao có thể không nhận ra thân phận của hai thiếu niên kia chứ? Nhưng mà khi nhìn thấy người đang nói chuyện với bọn họ thì cực kỳ khϊếp sợ.

Thế tử Ninh Vương, Thế tử Trấn Quốc Công, hai vị này đều là miếng bánh ngọt thơm ngon trong đám huân quý, không ai là không biết bọn họ, nằm mơ cũng muốn cùng hai người này có kết giao. Cả hai đều là thiên chi kiêu tử nên ở kinh thành này không biết có bao nhiêu con cháu tôn thất quý tộc muốn nhấc lên quan hệ với hai người đó, nhưng mà cực ít người thành công, rất ít người có thể lọt vào mắt xanh của hai vị này.

Thế mà hiện giờ, hai vị thiên chi kiêu tử đó lại còn tươi cười vui vẻ nói chuyện với một kẻ con cháu thế gia nghèo túng tới từ một phủ nhỏ? Điều này không làm người kinh hãi sao được.

Khúc Loan này cũng chỉ là thiếu niên mười tuổi, có tài có đức gì mà được hai người này xem trọng? Như thế xem ra, Tam phòng Khúc gia leo lên được phủ Ninh Vương cùng phủ Trấn Quốc Công? Nếu Khúc Loan luôn giữ được mối quan hệ tốt với hai người này thì tương lai sợ là không thể lường trước được, việc này phải về báo cáo với Hầu gia mới được.

Hạ nhân Lạc gia nhìn đến khϊếp sợ, nhưng người làm của Khúc gia thì lại âm thầm hân hoan vui vẻ, nhưng sau đó bọn họ cũng cảm thấy thiếu gia nhà mình còn quá nhỏ tuổi, không phải người đáng tin cậy gì, khẳng định không thể làm nên đại sự nên đều âm thầm thu liễm tâm tư.

Khúc Liễm đảo mắt nhìn qua người hầu Lạc phủ, lại nhìn về phía đệ đệ, trong lòng nhịn không được trào phúng một phen.

Này thật là...Hiểu lầm lớn a. Bất quá nếu người Lạc phủ cho rằng Tam phòng bọn họ có thể được hai vị Thế tử kia coi trọng thì chắc chắn trong lòng sẽ có điều kiêng kị, nếu muốn tùy tiện sắp xếp hôn sự cho tỷ tỷ thì cũng phải suy xét cẩn thận.

Nghĩ đến đây, Khúc Liễm lại thấy cao hứng, âm thầm cho đệ đệ một ánh mắt tán thưởng.

Đang lúc nàng thầm vui vẻ thì đột nhiên Kỷ Lẫm nhìn về phía này, ánh mắt tựa hồ ẩn chứa điều gì đó. Rõ ràng với khoảng cách xa như vậy thì hắn sẽ không thể nhìn rõ mình mới đúng, nhưng mà khi bị hắn nhìn thì trong lòng lại nảy lên, vội đem rèm buông xuống, không dám xem nữa.

Khúc Loan từ biệt hai người Kỷ Lẫm, lúc xoay người còn liếc nhìn hạ nhân Lạc phủ một cái, sau đó thong thả ung dung lên xe ngựa trong ánh mắt cung kính của người hầu Khúc gia.

Mà bên kia, sau khi lên xe ngựa thì Chu Lang tấm tắc mà nói với Kỷ Lẫm: “Ta không biết tâm địa của ngươi tốt từ bao giờ đấy, thế nhưng lại nguyện ý làm bàn đạp cho một tiểu tử mới quen biết chưa lâu.”

Giọng nói Kỷ Lẫm ấm áp, ôn hòa: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngươi so đo nhiều như vậy làm gì?”

Tất nhiên Chu Lang không tin lý do của hắn, nếu chỉ đơn giản như vậy thì hắn không phải Kỷ Huyên Hòa rồi. Nhưng mà nghĩ tới dung mạo của hai vị tiểu thư Khúc gia, lại có một Bình Dương Hầu phủ cường thế, thở dài. Chính vì lí do đó nên vừa rồi thấy hành động của Kỷ Lẫm thì hắn mới có thể hạ mình đứng đó, để bọn người đó hiểu lầm.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, Kỷ Lẫm dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện nữa.

***

Hẻm Song Trà ở phía tây kinh thành, từ bến đò đến hẻm Song Trà chỉ mất nửa canh giờ mà thôi.

Khi tới nơi thì sắc trời đã chạng vạng.

Bọn hạ nhân ở ngõ Song Trà đã đứng ở cửa nghênh đón, số người cũng không có nhiều nhưng mà chỉ có bốn vị chủ tử nên cũng đủ.

Chờ đám người Quý thị xuống xe, được đón vào nhà thì hạ nhân đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ rửa mặt, nước ấm cùng trà bánh, hết thảy đều rất gọn gàng, ngăn nắp, làm người cực kỳ thư thái.

Quý thị lúc này mới cảm thấy thoải mái, ngồi thuyền hơn hai mươi ngày, đến khi rời thuyền thì vẫn cảm thấy bước chân phù phiếm, thẳng đến khi về đến nhà thì mới có cảm giác chân thực, được về với ngôi nhà của mình, không còn dập dềnh như ở trên thuyền nữa.

Trong sự hầu hạ của nha hoàn, ma ma thì mọi người rửa mặt thay quần áo, sau đó người một nhà cùng nhau dùng bữa tối.

Bữa tối qua đi, bốn người lại cùng nhau thương lượng chuyện ngày mai.

“Con đã hỏi Mã quản sự rồi, ngày mai Đại bá vẫn chưa được nghỉ hưu mộc, ban ngày sợ là không có thời gian rảnh. Không bằng chúng ta đi Lạc gia thỉnh an ngoại tổ mẫu trước, chờ buổi chiều ba tỷ đệ bọn con sẽ đến thỉnh an Đại bá sau.”

Vì hai nhi tử còn phải đọc sách nên đại đa số thời gian Khúc Đại phu nhân đều ở phủ Thường Châu, còn Khúc Đại lão gia một mình ở kinh thành này, nội trạch ngoài một ma ma quản sự thì không có nữ chủ nhân cho nên Quý thị cũng không tiện tới cửa, nhưng mà ba tiểu bối thì vẫn có thể.

Quý thị gật đầu, sắp xếp như vậy là cực kỳ ổn thỏa, mặc kệ nói thế nào thì Lạc gia cũng là nhà ngoại của Khúc Thấm nên đi thỉnh an trước thì cũng nên làm.

Sau đó lại thương nghị xem nên tặng Lạc phủ lễ vật gì, trừ bỏ đặc sản ở Thường Châu thì vẫn phải chuẩn bị nhiều một chút cho Lạc lão phu nhân, cảm tạ lão nhân gia đã chiếu cố đến Khúc Thấm. Đặc biệt, lần này vào kinh cũng là vì hôn sự của Khúc Thấm nên lấy lòng Lạc lão phu nhân là không sai.

“Chỗ Lạc Đại lão gia cùng Đại phu nhân có nên tặng thêm không?” Quý thị hơi do dự, muốn lấy lòng Lạc lão phu nhân, nhưng Lạc Đại lão gia sau này sẽ thừa tước nên tất nhiên cũng phải lấy lòng.

Khúc Thấm nhàn nhạt nói: “Không cần đâu ạ, đều là thân thích nên chỉ cần có tâm ý là được, mẫu thân như vậy người ta lại nói mình khách khí, xa lạ.”

Quý thị từ trước giờ rất tin phục lời của trưởng nữ, vì vậy nghe xong liền bỏ ý định này, căn bản không cần suy nghĩ thêm.

Khúc Loan cùng Khúc Liễm lén liếc nhìn tỷ tỷ một cái.

Khúc Liễm cảm thấy, sợ là đời trước Đại phòng Lạc phủ cùng tỷ tỷ có khúc mắc gì đó nên tỷ tỷ không thích bọn họ, khi nhắc đến những người đó thì vẻ mặt lãnh đạm, kính lễ cũng lười thêm, chỉ tỉ mỉ chuẩn bị cho Lạc lão phu nhân.

Nghĩ đến đây, Khúc Liễm cũng có vài phần cẩn thận với việc ngày mai đi Lạc phủ.