Chương 29: Canh 1- Tâm ý của Kỷ Lẫm

Khi Kỷ Lẫm nhìn thấy Khúc Liễm xác thực rất vui sướиɠ. Loại vui vẻ vô hình này còn toát ra bên ngoài, khiến hơi thở trên người hắn càng thêm ấm áp, phảng phất qua tâm khiến trái tim nhè nhẹ gợn sóng.

Chỉ cần nhìn thôi là đã thấy tâm tình thoải mái rồi, không thể khơi dậy một chút ác cảm nào.

Khúc Liễm cũng không ngoại lệ.

Tuy biết rõ hôm qua Kỷ Lẫm giống như biến thành một người khác, thủ đoạn tàn nhẫn, là một đại ma đầu, nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu niên như rực rỡ như ánh mặt trời này, lại còn nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời thuần túy thì vẫn khiến nàng đầu hàng, không có nổi một xíu chán ghét.

“Liễm muội muội, muội đang muốn đi đến chỗ bá mẫu sao?” Kỷ Lẫm bước tới, đứng cách nàng khoảng năm bước chân, ôn hòa hỏi, thần sắc sung sướиɠ, thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Một Kỷ Lẫm không có tính huy hϊếp như vậy khiến Khúc Lẫm không còn cảm nhận được loại áp lực vô hình mà hắn mang đến tối hôm qua nữa. Nhưng càng là như vậy thì nàng càng kinh ngạc, trực giác cảm thấy người này không thích hợp.

Nàng chậm rãi nói: “Đúng vậy, Kỷ công tử là tới tìm Loan đệ sao?”

Kỷ Lẫm cười gật đầu, “Vừa nãy có người tới báo những tên thủy tặc hôm qua bị bắt đã được đưa đến quan phủ xử trí, mà quan phủ cũng đã tra xét được vài thứ nên hôm nay ta đến nói cho mọi người một tiếng.” Sau đó nhìn Khúc Liễm, thanh âm càng thêm ấm áp, “Chắc việc hôm qua đã khiến Liễm muội muội sợ hãi rồi, nếu lúc ấy ta có làm chuyện gì thất lễ thì mong muội bỏ qua cho. Vì để biểu đạt lòng xin lỗi của mình nên ta đã sai Cung Tâm đưa cho muội bí hương của An Tức Hương, do đại sư mới điều chế năm nay, có tác dụng an thần tĩnh tâm, mong Liễm muội muội chớ ghét bỏ.”

Lời này nói đến thập phần đứng đắn thanh bạch, khiến hành động vô lễ lúc trước của hắn dễ dàng hóa hư không. Bỗng nhiên nàng cảm thấy thiếu niên này nếu là muốn làm cho người khác vui vẻ thì dễ như trở bàn tay. Chỉ là, một khía cạnh khác của hắn hôm qua đã phơi bày trước mặt nàng rồi, tuy không biết hắn làm thế nào mà có thể thay đổi nhanh như vậy. Hiện giờ tuy hắn vẫn ấp áp ôn hòa nhưng mà trong lòng nàng vẫn thấp thỏm hoài nghi.

Chỉ là hoài nghi trong lòng mà thôi, rốt cuộc thì bọn họ mới quen biết chưa được bao lâu, cũng không có thân quen đến mức có thể dò hỏi chuyện của nhau nên Khúc Liễm cũng chỉ có thể để chuyện này trong lòng mà từ từ suy ngẫm. Sau khi cảm tạ hộp hương liệu của Kỷ Lẫm liền vội cáo từ rời đi.

Kỷ Lẫm nhìn theo bóng dáng Khúc Liễm rời đi, không kìm được cong môi cười cười. Haizz, đang tiếc việc hôn sự hiện giờ không thể công khai, nên hắn cũng không thể làm ra hành vi thất lễ, chỉ có thể khắc chế bản thân, không dám nhìn theo bóng nàng nữa. Vừa thu tầm mắt thì liền thấy Khúc Loan tự mình ra đón.

“Kỷ đại ca, sao ca lại tới đây?” Khúc Loan cười hỏi, rồi vội mời hắn vào phòng khách trong thuyền.

Kỷ Lẫm mỉm cười: “Tất nhiên là vì chuyện hôm qua mà đến rồi, tối hôm qua hẳn đã dọa mọi người rồi. Chúng ta đã điều tra thân phận của bọn thủy tặc đó rồi, hiện giờ tới đây là để nói với mọi người một tiếng, để mọi người còn có tính toán.”

Khúc Loan cực kì cảm kích, “Tối hôm qua Kỷ đại ca đi vội quá nên bọn đệ vẫn chưa thể cảm tạ huynh đâu. Nếu không có huynh tới hỗ trợ đánh bọn thủy tặc, để bọn chúng vào khoang thuyền thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

Hắn xưa nay rất kính nể Kỷ Lẫm, không chỉ bởi khí chất của Kỷ Lẫm hơn người, học thức uyên thâm, mà càng là vì Kỷ Lẫm người này quá xuất sắc, khiến người khác không thể nảy sinh một chút ghen ghét nào với hắn, ngược lại thêm khát vọng muốn cùng hắn tương giao. Mỗi khi cùng hắn nói chuyện là bản thân mình như được mở ra một cánh cửa tri thức mới, mà với người từ nhỏ đến lớn đều không được trưởng bối chỉ điểm như Khúc Loan thì đây là cơ hôi thập phần đáng quý. Hắn cảm giác được Kỷ Lẫm là cố ý muốn chỉ điểm cho hắn, những kiễn thức đó là điều mà mấy năm qua hắn chưa từng biết đến, nên trong lòng mới càng thêm cảm kích Kỷ Lẫm.

Trừ bỏ nguyên nhân này thì bản thân Kỷ Lẫm cũng thực ưu tú, gia thế lẫn tài hoa đều không thiếu, hơn nữa dù là con cháu nhà huân quý ở kinh thành nhưng mà cũng không nhiễm thói xấu nào. Nếu không phải có giao tình với cha hắn thì với tuổi tác hiện tại của mình, Tam phòng Khúc gia hắn còn chưa chống đỡ được huống chi là làm Kỷ Lẫm lo lắng chỉ điểm cho.

Mà việc tối hôm qua cũng khiến hắn có cái nhìn mới về Kỷ lẫm, càng làm cho hắn hiểu được thủ đoạn cùng năng lực của huynh ấy. Vốn Khúc Loan nghĩ Kỷ Lẫm tính tình ôn hòa, trên người tràn ngập hơi thở của một thư sinh nhưng lại không ngờ tới thời điểm mấu chốt, vô luận là mưu trí hay vũ lực thì đều khiến người khác không thể xem nhẹ.

Cho nên, Khúc Loan đối với Kỷ Lẫm là cực kỳ cảm kích, trong đó lại còn có sự kính trọng, đã coi Kỷ Lẫm như huynh trưởng của mình mà đối đãi.

Kỷ Lẫm thấy ánh mắt sùng bái của Khúc Loan, khóe môi hơi hơi gợn lên.

***

Vội vội vàng vàng mà quay về khoang phòng của mình, Khúc Liễm đột nhiên nhớ tới lúc nãy mình nói dối Kỷ Lẫm rằng mình muốn đi đến chỗ mẫu thân. Nhưng là mình còn chưa đi đã vội bỏ chạy rồi, đó chẳng phải nói rõ trong lòng mình có quỷ sao?

Khúc Liễm bực bôi, lại lấy móng tay cào cào bàn.

Lúc này, nàng càng uể oải nằm dựa vào giường mỹ nhân.

Bích Xuân thấy thế, tuy không biết tại sao cô nương nhà mình trông uể oải, không có tinh thần như vậy nhưng lại liên tưởng đến chuyện vừa rồi, trong lòng cảm thấy Khúc Liễm phản ứng quá lớn, không khỏi khuyên nhủ: “Cô nương, vị Kỷ công tử kia quả thực cũng là người hiểu lí lẽ, việc trước kia.... Chắc là có hiểu lầm gì đó chăng?”

Khúc Liễm không mở miệng.

Bích Xuân thấy vậy liền hiểu nàng muốn yên lặng nên cũng không nói nữa.

Khúc Thấm vừa tiến vào, lại thấy muội muội đang làm tổ trên giường mỹ nhân thì mặt đầy hắc tuyến.

Liếc mắt nhìn Bích Xuân đứng bên cạnh, nhìn đến nỗi Bích Xuân trong lòng run sợ, lắc đầu không ngừng tỏ vẻ thân thể cô nương không sao, chỉ là tâm tình không tốt thôi.

Mỗi khi tâm tình Khúc Liễm không tốt thì nàng liền thích thu mình trong một góc nào đó, tư thế nằm giống như một đứa trẻ chưa cai sữa.

Từ nhỏ đến lớn, thói quen này đã khiến Khúc Thấm chê cười không biết bao nhiêu lần, nhưng là cũng không có chịu sửa. Cuối cùng thấy bộ dáng này của nàng cũng rất đáng yêu nên cũng mặc kệ, để nàng muốn làm gì thì làm.

Lại nhớ tới chuyện vừa được nghe, trong lòng Khúc Thấm liền sáng tỏ, đi tới bên cạnh muội muội ngồi xuống, cười vỗ vỗ cái người đang nằm cong thành con tôm kia.

Khúc Liễm thấy là tỷ tỷ đến, vội duỗi tay chân ngồi dậy: “Tỷ tỷ sao lại đến đây? Đã xong việc rồi sao ạ?”

Tỷ tỷ này của nàng bởi vì tuổi lớn nhất, mẫu thân lại yếu đuối không quản lí được nên tất cả mọi việc từ nhỏ đến lớn đều do tỷ ấy xử lý, các nha hoàn bà tử có chuyện gì cũng đều đến bẩm báo với tỷ ấy. Trước kia, Khúc Liễm còn phụ giúp một phen, nhưng sau khi biết Khúc Thấm trọng sinh thì nàng lại bận ở một bên quan sát tìm tòi một trận, sau lại cảm thấy Khúc Thấm xử sự khéo đưa đẩy hơn, hành động càng thêm ổn trọng kín đáo hơn trước không biết bao nhiêu lần nên cũng yên tâm để mọi chuyện cho tỷ tỷ quản.

Vì thế, so với Khúc Liễm ngày ngày luyện thêu hoặc bồi mẫu thân để gϊếŧ thời gian thì Khúc Thấm tương đối bận rộn, hơn nữa chuyện tối qua lại càng khiến Khúc Thấm vội hơn, nàng còn tưởng tỷ ấy hôm nay sẽ không có thời gian mà lại đây đâu.

“Ừ, mọi chuyện xong hết rồi.” Khúc Thấm nói, rồi phân phó Bích Xuân đi phòng bếp bảo người làm chút điểm tâm mà Khúc Liễm thích ăn lại đây.

Chờ Bích Xuân đi khỏi, Khúc Thấm cười nói: “ Tỷ nghe nói Kỷ công tử sai Cung Tâm tới tặng cho muội bí hương của An Tức Hương.”

Khúc Liễm nhìn tỷ tỷ, trong lòng liền hiểu ra, nếu không phải tỷ ấy ngầm đồng ý thì Cung Tâm kia căn bản không thể đem đồ vật đến đây tặng – Có một tỷ tỷ trọng sinh luôn muốn hố bạn thì phải làm sao đây??? ⊙﹏⊙

“Nếu hắn đã tặng thì muội cứ nhận lấy đi, quanh minh chính đại tặng cũng không được coi là lén lút trao nhận.” Huống chi, Kỷ Lẫm tặng đồ cho vị hôn thê của hắn thì vốn là hợp tình hợp lý mà, cũng không hề quá đáng chút nào.

Cho nên, Khúc Thấm không cảm thấy việc này có gì không ổn, đặc biệt, Kỷ Lẫm lại là người tự có chừng mực. Đời trước nàng chưa từng thấy Kỷ Lẫm làm chuyện gì không đáng tin cậy cho nên đối với hắn Khúc Thấm cực yên tâm. Ngược lại, người nàng không yên tâm chính là muội muội ngốc nghếch này, may mắn đời trước có Kỷ Lẫm che chở bảo vệ nên nàng ra đi cũng an lòng.

Khúc Liễm lại không biết tỷ tỷ đánh giá rất cao Kỷ Lẫm, đang hận không thể đóng gói người để đem tặng ngay lập tức, mà nói: “Muội nghe nói hượng liệu kia có thể an thần tĩnh tâm nên đã để Bích Xuân đem đến cho tỷ tỷ cùng với mẫu thân, cả nhà chúng ta đều dùng.” Có thứ tốt cũng không quên người nhà.

“Không cần.” Khúc Thấm cười cự tuyệt, “Hương liệu của An Tức Hương rất khó có được, một năm chế tạo cũng có hạn nên muội cứ giữ mà dùng đi.” Hơn nữa đây là đồ mà Kỷ Lẫm tặng cho muội muội, nàng càng không thể nhận được, nếu không thì còn ra thể thống gì nữa.

Khúc Liễm thấy nàng không chịu thì đành từ bỏ, chỉ là tâm tình có chút uể oải.

Hai tỷ muội vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm về việc Kỷ Lẫm vừa mới tới đây, chắc hẳn là chuyện đêm qua đã có kết quả nên tới nói một tiếng cho bọn họ biết. Khúc Thấm còn suy đoán, việc thủy tặc tấn công ngày hôm qua không hề đơn giản như bề ngoài, chỉ là không biết bọn chúng tới vì ai. Cũng may có Kỷ Lẫm sớm phòng bị nên mới không có thương vong lớn, người trên thuyền bọn họ chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, đến ngày thứ hai thì nên làm gì liền làm cái đó, cuộc sống trở lại quỹ đạo vốn có.

Qua một lát, quả nhiên Quý thị cho người đến kêu các nàng qua chỗ bà.

Chờ mọi người đến đủ, Khúc Loan liền đem lời mà Kỷ Lẫm truyền đạt lại. Đối với hai vị tỷ tỷ, hắn không hề kiêng dè vì các nàng chỉ là cô nương gia chưa lấy chồng mà trong nhà có việc gì cũng đề thương lượng cùng hai tỷ tỷ.

Chuyện tối hôm qua kỳ thật cũng đơn giản, chỉ là đương gia đương nhiệm của Tào Bang xảy ra chuyện cho nên nội bộ Tào Bang không được ổn định, các Đường chủ âm thầm tranh quyền đoạt thế, thủ đoạn chồng chất. Trên làm dưới theo nên không tránh khỏi có sơ sót, lại vừa đúng dịp bọn họ đi qua Ô trấn nên chịu liên lụy thôi.

Quý thị cùng hai tỷ muội Khúc Liễm không hay ra cửa nên khi nghe đến Tào Bang liền mờ mịt.

Còn Khúc Loan được đọc sách trong tộc, ngày thường cũng hay thảo luận sự tình bên ngoài nên cũng mơ hồ biết một chút, lại thêm Kỷ Lẫm hôm nay nói ra tiền căn hậu quả nên hắn đối với Tào Bang luôn ẩn trong bóng đêm hiểu biết rõ hơn. Thấy mẫu thân cùng các tỷ tỷ khó hiểu liền đem sự tồn tại của Tào Bang nói đơn giản một lần, để cho các nàng cũng biết một chút thì mới có thể lý giải việc này.

Kỷ Lẫm giải thích hợp tình hợp lý đến nỗi không tìm thấy chút sơ hở nào.

Khúc Thấm cùng Khúc Liễm cũng không tìm ra điều gì khác lạ nên chỉ có thể chấp nhận cách nói này. Chỉ là qua chuyện này cũng khiến các nàng kinh hãi, xem ra cái tổ chức giang hồ này không được triều đình chấp thuận, tuy nói bọn họ không quá cường đại nhưng mà cũng không thể xem nhẹ.

Biết được nguyên nhân mọi việc, Quý thị liền chắp tay trước ngực niệm phật, sau đó lại bày tỏ sự cảm kích đối với Kỷ Lẫm, còn nói với ba người con: “Lần này ít nhiều cũng có Kỷ công tử cùng Chu công tử nên chúng ta cũng phải bày tỏ một phen. Loan nhi, con đi chuẩn bị lễ vật, đi đến thuyền bên cạnh cảm tạ bọn họ.”

Khúc Loan lập tức đứng lên, cung kính đáp ‘vâng’.

***

Sau khi tiễn Khúc Loan đến tặng lễ, ánh mắt Chu Lang nhìn chằm chằm vào người đối diện, có chút rối rắm....

“Nhìn cái gì?” Kỷ Lẫm buồn cười hỏi.

Chu Lang nhớ tới hôm qua mình vừa bị tên này đè cho nửa quỳ trên đất, cỗ uất nghẹn làm thế nào cũng không áp xuống được, không khỏi châm chọc nói: “Đúng là bị người ta bán còn quay lại cảm kích!”

“Ngươi là đang nói A Loan ngốc sao?” Kỷ Lẫm cười nhẹ nhàng hỏi.

“Phi!” Chu Lang nhảy dựng lên, cơ hồ là rít gào nói: “Ta nói chính là ngươi! Loan đệ vốn không ngốc chút nào, chính là đem so sánh với con sói đội lốt người, nội tâm hiểm ác như ngươi thì không ngốc cũng thành ngốc! Ngươi đừng có được tiện nghi lại còn khoe mẽ, nguyên bản chính là do ngươi mà bọn họ mới bị liên lụy. Nhưng cố tình người Khúc gia lại không hay biết gì, lại còn đến đây cảm tạ ngươi nữa, sợ là về sau, vô luận ngươi làm chuyện gì thì bọn họ cũng đều tin tưởng....”

Kỷ Lẫm khẽ mỉm cười, đối với lời lên án của hắn cũng không đau không ngứa, vẫn cúi đầu uống trà như thường. Chỉ là khi nhớ tới thiếu nữ chạy trối chết thì khóe miệng liền cười rộ lên.

Nụ cười này, càng thêm phong tư xuất chúng, ấm áp rực rỡ.

Chu Lang cảm thấy mắt mình muốn mù luôn rồi.

Cuối cùng cũng đành chịu thua tên mặt dày này.

Vì thế cũng không rối rắm chuyện này nữa, mà hỏi: “Còn có bốn ngày nữa là đến kinh thành rồi mà ta vẫn luôn không hiểu, người tại sao lại ở Thường Châu chờ Tam phòng Khúc gia để cùng vào kinh? Tuy nói Kỷ bá phụ cùng Khúc Tam lão gia đã qua đời là bạn cũ nhưng mà ta không nghe nói cha ngươi còn lui tới cùng người Khúc gia, chuyện bạn cũ gì đó còn cần xem xét thực hư. Mà cho dù bá phụ cùng Khúc Tam lão gia có giao tình thật thì cũng đâu có quan hệ gì với ngươi? Ngươi đường đường là Thế tử Trấn Quốc Công, hà tất lại chịu thiệt như thế?”

Chu Lang đã sớm hoài nghi, Khúc Tam lão gia đã qua đời tám năm trước, người duy nhất có thể chống đỡ Tam phòng cũng chỉ có Khúc Loan, năm nay mới mười tuổi. Thân phận này mà đặt ở kinh thành thì không đáng nhắc tới.... Đương nhiên, Khúc Loan còn có Đại bá là Đô Sát Viện ngự sử, nhưng tuy thế thì thế lực của Khúc gia ở kinh thành cũng không có gì nổi bật, ít nhất thì hiện tại không đủ để khiến nhóm triều thần, huân quý chú ý đến.

Nhưng thật ra, quan hệ thông gia với Khúc gia....

“Về sau ngươi sẽ biết thôi.” Kỷ Lẫm nói.

Vừa nghe lời nói cho có lệ này, Chu Lang liền tức giận, tay ngứa muốn đấm hắn một trận—đáng tiếc, hắn đánh không lại một tên thư sinh như Kỷ Huyên Hòa =.=!

“Ngươi lại nói cho có đi, đợi đến khi ta biết, nếu chuyện đó mà không đủ kinh ngạc thì ngươi cũng đừng mong lần sau có việc tìm ta hỗ trợ!” Chu Lang tức quá hóa cười nói.

Kỷ Lẫm lại cười cười: “Đừng có nói như vậy, nếu ngươi thật sự có ý với vị Tam tiểu thư Chúc gia kia thì không chừng lại muốn ta giúp đỡ đấy!”

Chu lang ngay lập tức im lặng, nghĩ đến tính tình của mẫu phi nhà mình, không chừng đến lúc đó lại đi cầu Kỷ lẫm hỗ trợ thật.

Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể thở dài.

Mọi người đều không dễ dàng gì.

***

Có thể là đã trải qua một hồi kinh hách nên những ngày kế tiếp đều xuôi theo dòng nước mà đi.

Khúc Liễm cảm thấy mình chịu kinh sợ thật lớn rồi, nên cũng tận lực mà ở trongg phòng, nếu không có chuyện gì thì tuyệt đối không ra ngoài một bước. Đi thỉnh an Quý thị thì cũng cố gắng tránh mặt Kỷ Lẫm.

Cho nên, liên tiếp ba ngày nàng đều không gặp Kỷ Lẫm, điều này khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chỉ còn hơn hai canh giờ nữa liền tới kinh thành.

Lúc này, Khúc Liễm đang ngồi cùng Quý thị ở đầu thuyền, nghe báo Kỷ Lẫm cùng đệ đệ đến liền muốn đứng dậy rời đi.

“Nương, con tránh đi một chút.”

Quý thị chần chờ, rồi gật đầu đồng ý.

Tuy nàng cực thích đứa nhỏ Kỷ Lẫm này nhưng mà thân phận khác biệt rất lớn, nàng không muốn nữ nhi sau này cũng giống mình, trèo cao Kỷ gia để rồi lúc nào cũng phải sống e dè cẩn thận, chỉ sợ làm sai một chút thì sẽ liên lụy đến con cái, còn không bằng tìm cho nữ nhi một vị hôn phu gia thế tương đương. Kỷ Lẫm tuy rằng có tư tâm nhưng mà hai người thân phận cách nhau quá xa, nàng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ tác thành cho hai đứa nhỏ.

Mấy ngày qua, Quý thị cũng biết mỗi lần Kỷ Lẫm đến mà gặp tiểu nữ nhi thì ánh mắt sẽ sáng rực lên, bộ dạng vui sướиɠ đó chỉ cần người có tâm liền phát hiện ra, hơn nữa Kỷ Lẫm cũng hoàn toàn không che giấu gì cả, hảo cảm đối với tiểu nữ nhi cứ thể hiện hết ra bên ngoài. Nhưng vì hắn chưa làm ra hành động thất lễ nào, cử chỉ lời nói cũng cực kỳ thỏa đáng cho nên dù nhận ra thì cũng không nói cái gì cả.

Chỉ cần nghĩ đến thân phận của Kỷ Lẫm, làm mẫu thân thì sao Quý thị có thể không động tâm? Nhưng mà sau đó thì nàng đã suy nghĩ rất kỹ, không muốn cuộc sống sau này của tiểu nữ nhi trôi qua khó khăn bởi nàng biết, lấy thân phận cũng như gia thế của Kỷ Lẫm thì không đến lượt một cô nương sớm chịu tang phụ.

Cho nên, Quý thị đối với hành vi tránh né Kỷ Lẫm của tiểu nữ nhi cũng là ngầm đồng ý.