Chương 2: Một người mềm mại đáng yêu, một người lanh lợi ổn trọng

Hai tỷ muội Khúc Thấm và Khúc Liễm ở cùng một viện, tên là Thu Uyển cư.

Đến gần Thu Uyển cư, có thể thấy hoa bích đào đang nở rực rỡ cả tiểu viện, nhụy trắng nổi bật trong sắc thắm của hoa, tạo thành một vẻ đẹp mỹ lệ.

Nhưng lúc này lại không ai có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp đó, mọi người đều vội vội vàng vàng tiến vào khuê phòng của Khúc Thấm ở Thu Uyển cư.

Vừa đến trước cửa phòng của Khúc Thấm, liền thấy Kiều ma ma bên người Khúc Thấm bưng một cái khai màu hồng khắc hoa lại đây, trên khay để một chén thuốc màu đen, nhìn thấy người đến, Kiều ma ma chạy nhanh đến hành lễ.

Khúc Đại phu nhân vội cắt ngang hành lễ của bà, vội hỏi:

"Nhị tiểu thư thế nào rồi?"

Mà Quý thị có chút nóng vội, kéo nữ nhi vào trong phòng.

Khúc Đại phu nhân chỉ có thể vừa đuổi theo vừa nghe Kiều ma ma bẩm báo. Nghe đến Khúc Thấm tỉnh, người cũng không mơ màng nói mê, liền thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó vài ngày, Khúc Thấm bị bệnh có chút hồ đồ, hàm răng cắn chặt, không thể đút cơm được. Vì vậy Khúc Liễm liền nghĩ biện pháp, sai người bón chút nước cơm cho Khúc Thấm, nếu không thì không bị bệnh chết thì cũng đói chết.

Hiện giờ Khúc Thấm tỉnh, Quý thị cũng không cần ngày đêm bái Phật, làm cho chỗ ở của Tam phòng cứ như gặp hỏa hoạn, Khúc Liễm cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần ngày đêm cực nhọc chăm sóc tỷ tỷ, mà Khúc Loan cũng có thể an tâm đi theo tiên sinh đọc sách. Quan trọng là, Quý thị cũng không cần suốt ngày lo sợ bất an, cho rằng Khúc Thầm bị đồ vật không sạch sẽ bám vào cho nên mới hay lẩm bẩm, dù là lúc ngủ vẫn luôn nhíu mày khó chịu, trong miệng cứ nhắc đến muội muội và lão phu nhân Lạc gia.

Mới vừa tiến vào nội thất liền thấy thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi đang ngồi trên giường. Bởi vì sinh bệnh mà sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vừa to lại đen, lúc mọi người thấy vậy không hiểu sao lại thấy có chút khó coi.

Khúc Thấm và Khúc Liễm là hai tỷ muội Tam phòng, nhưng có lẽ do không cùng mẫu thân nên lớn lên cũng không giống nhau. Nếu nói Khúc Liễm nhu lệ manh mai như hoa ngọc lan thì Khúc Thấm lại diễm lệ như mẫu đơn, hai tỷ muội một người nhu mì dịu dàng, một người lanh lợi ổn trọng.

"Thấm nhi, con thấy thế nào rồi? Có khá hơn chưa?"

Quý thị nhìn Khúc Thấm không những tỉnh mà còn có thể ngồi dậy, không hề hồ ngôn loạn ngữ nữa thì mắt lại rưng rưng, lần này là quá vui sướиɠ. Khúc Liễm cũng hướng thiếu nữ ngồi trên giường gọi một tiếng tỷ tỷ, đem nước nha hoàn rót bưng tơi cho nàng, săn sóc nói:

"Uống chút nước cho nhuận hầu."

Khúc Thấm không nhúc nhích, chỉ là nhìn mọi người trước giường, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "A Liễm....mẫu thân, Đại bá mẫu..."

Tiếng "mẫu thân" có chút phức tạp, phảng phất như trong đó hàm chứa rất nhiều ý tứ, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào bày tỏ hết được. Khúc Liễm không khỏi kỳ quái nhìn nàng một cái. Từ sau khi Khúc Thấm sinh bệnh, nương nàng đều thắp hương bái Phật, đều là nàng cùng nha hoàn chăm sóc tỷ tỷ cho nên lời Khúc Thâm nói khi hôn mê nàng cũng nghe thấy, chỉ vì đấy là nói mớ, hàm hồ không rõ lắm. Ngẫu nhiên nàng cũng gọi muội muội, lúc ấy Khúc Liễm liền nắm tay nàng trấn an thì mới an tĩnh lại. Nàng biết, so với mẫu thân thì Khúc Thấm càng nguyện ý chấp nhận thân muội muội này hơn, nhưng cũng không nghĩ địa vị của mình trong lòng tỷ tỷ lại quan trọng như vậy.

Mà Quý thị lại thập phần kích động, đánh bạo cầm tay tay Khúc Thấm, nghẹn ngào nói:

"Thấm nhi tỉnh là tốt, tỉnh là tốt rồi..."

Ngày trước, mỗi lần thấy Quý thị yếu đuối khóc sướt mướt như này thì Khúc Thấm đều sẽ không vui nhíu mày, rồi lạnh lùng nói một tiếng. Vậy mà lúc này, nàng chỉ im lặng, mãi đến khi nước mắt Quý thị rơi càng nhiều mới nói: " Con đã tốt rồi, mẫu thân ngài đừng khóc nữa."

Lời này của Khúc Thấm so với thánh chỉ còn hữu dụng hơn, Quý thị lập tức ngừng nước mắt, cao hứng mà gật đầu.

Khúc Liễm thấy vậy cũng chỉ thầm lắc đầu.

Khúc Đại phu nhân cũng cười nói: " Cảm ơn trời đất, Thấm nha đầu rốt cuộc cũng thanh tỉnh. Mẫu thân ngươi nói đúng, tỉnh lại là tốt rồi! Về sau cố gắng dưỡng thân mình, đừng không cẩn thận như vậy nữa. Nếu muốn ăn cái gì cứ việc mở miệng, xem ngươi này, đều gầy đi rồi, phải bồi bổ thật tốt mới được..."

Khúc Thấm nhìn về phía Khúc Đại phu nhân, ánh mắt hơi lóe. Chờ bà nói xong liền muốn đứng dậy cảm tạ, lại bị Khúc Đại phu nhân vội đè lại. Khúc Liễm cũng vội đi qua đỡ nàng lại không nghĩ Khúc Thấm lại bắt ngược lại tay mình, lực đạo cực lớn, làm nàng không khỏi kinh ngạc.

Nàng cảm thấy vị tỷ tỷ này của mình từ sau khi tỉnh lại có chút không giống trước. Đôi mắt Khúc Thấm gắt gao nhìn chằm chằm muội muội còn non nớt trước mặt, cánh môi khẽ run, nói không nên lời. Mọi người biết tình cảm tỷ muội của các nàng rất tốt nên cũng không để bụng, Khúc Đại phu nhân nói:

"Ngươi vừa mới tỉnh, hiện tại thân mình còn yếu, không cần chú ý quy củ, nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mẫu thân cùng đệ đệ muội muội ngươi lo lắng."

Quý thị không ngừng gật đầu. Khúc Đại phu nhân ngồi một lát, thấy Khúc Thấm đã thanh tỉnh liền dặn dò vài câu rồi rời đi, nàng muốn báo với lão phu nhân một tiếng, đỡ làm lão nhân gia lo lắng.

Quý thị cùng nữ nhi ở lại.

Quý thị thấy Kiều ma ma bưng dược tới, liền đưa tay tiếp nhận. Chỉ là vừa mới nhận liền nhớ tới kế nữ ngày thường không thích thân cận mình, liền đưa bát dược cho nữ nhi ngồi bên cạnh. Khúc Liễm tự nhiên mà nhận lấy, nói với Khúc Thấm: "Tỷ tỷ mau uống thuốc đi, uống thuốc mới mau khỏe lại."

Ánh mắt Khúc Thấm chuyển từ đôi mắt sưng đỏ của Quý thị sang muội muội, thấy trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy vẻ quan tâm, trong lúc nhất thời mũi đột nhiên xót, nhìn không được duỗi tay ôm lấy thân thể mảnh mai của muội muội mà khóc lên.

Chén thuốc trong tay Khúc Liễm rơi xuống mép giường, chén sứ Thanh Hoa vỡ ra, nước thuốc văng khắp nơi, không chỉ rơi đầy đất mà còn bắn lên người Khúc Liễm và Quý thị. Nhưng mà lúc này hai người không có để ý đến mà là bị hành động của Khúc Thấm dọa sợ.

Có lẽ bởi vì Quý thị là kế mẫu, lại thêm từ nhỏ Khúc Thấm cũng là người có chủ ý nên không thân cận với bà, thậm chí còn có chút xa cách. Nàng cũng là người thành thục, luôn tuân thủ theo quy củ lễ giáo nên chưa bao giờ khóc lớn như vậy trước mắt người khác, ngay đến việc khóc thút thít cũng không có khả năng. Mà hiện tại Khúc Thấm lại gào khóc như một đứa trẻ, làm cho các nàng thập phần khϊếp sợ.

Khúc Liễm có chút kinh ngạc.

Còn Quý thị cũng ngây ngốc, sau khi phản ứng lại thì nước mắt đua nhau rơi xuống, cũng ô ô khóc. Khúc Liễm bị mẫu thân cùng tỷ tỷ khóc đến ngốc luôn rồi. Chỉ là nhìn tỷ tỷ đang ôm mình khóc như một hài tử, lại nhìn tính tình mẫu thân không cách nào thay đổi, đành phải sai nha hoàn tiến lên dọn dẹp đống hỗn độn trên đất, lại một bên an ủi tỷ tỷ hiếm khi lộ vẻ yếu ớt này.

"Tỷ tỷ đừng khóc nữa, có cái gì ủy khuất chúng ta đi nói cho Đại bá mẫu biết, nàng nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta."

Từ sau khi phụ thân qua đời, Tam phòng bọn họ đều là dựa vào Đại phòng mà sống. Khúc Đại phu nhân làm người không tồi, nếu Tam phòng bọn họ mà có chuyện gì khó khăn thì cũng sẽ giúp đỡ một chút. Chính vì vậy, Tam phòng ngày trôi qua cũng không quá khó khăn, Khúc Thấm cùng Khúc Liễm cũng không khác tiểu thư khuê phòng bình thường.

Quý thị nghe xong liền lai nước mắt, phụ họa nói:

"Đúng vậy đúng vậy, Thấm nhi đừng khóc, có cái gì ủy khuất liền nói cùng nương, dù phải liều mạng nương cũng sẽ lấy lại công bằng cho con."

Khúc Thấm lại không nói gì, chỉ một mực ôm muội muội khóc, khóc đến nỗi trước mắt biến thành một màu đen, đến nỗi không thể khóc được nữa. Đây là lần đầu tiên nàng khóc thống khoái như vậy. Chính là làm sao nàng có thể không khóc cho được. Kiếp trước sống quá thống khổ, là nàng tin lầm người. Mãi đến cuối cùng mới phát hiện, người khắp nơi tìm một con đường sống cho nàng là muội muội khác mẫu này, mà người mẫu thân nàng luôn cho là yếu đuối vô năng Quý thị là khó có được cường ngạnh như vậy, can cảm đối đầu với những người khi dễ nàng. Bởi vì các nàng cho nên nàng mới nỗ lực sống, dù cuộc sống quá đau khổ.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn phụ sự mong đợi của họ, chưa được mấy năm liền đi.