Chương 1: Tiểu cô nương

Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở khắp phủ Thường Châu.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ tùy ý cũng có thể thấy những bông hoa nở ríu rít, vừa hồng vừa trắng, nở đến diễm lệ rực rỡ, thật là cảnh đẹp khó gặp. Mỗi năm lúc hoa đào nở là lúc hấp dẫn không biết bao nhiêu văn nhân thi sĩ đến phủ Thường Châu chỉ để thưởng thức cảnh đẹp phong tình này. Khúc gia là danh môn vọng tộc hàng đầu phủ Thường Châu.

Tổ trạch Khúc phủ ở trong hẻm Bình An, đầu ngõ trồng hai cây bích đào. Khi mùa xuân đến, hoa nở khắp cành, lúc gió xuân thổi qua khiến những cánh hoa màu đỏ thắm theo gió rơi xuống, trong ngõ nhỏ đều là cánh hoa đào, càng thêm vài phần vui vẻ.

Bên ngoài là cảnh xuân tươi đẹp khó gặp, nhưng Tam phòng Khúc gia trong hẻm Bình An lại vô cùng căng thẳng. Các nha hoàn bà tử cũng hầu hạ cẩn thận hơn, ai cũng thu liễm ánh mắt, không dám nhìn loạn, làm việc so với thường ngày đều nhanh nhẹn hơn vài phần.

Thiếu nữ ước chừng mười tuổi mặc một bộ bối tử màu trắng thêu hoa văn cành trúc màu xanh biếc mang theo nha hoàn Bích Xuân đi qua khoảng sân nở đầy hoa đào, tà váy khảm châu báu cùng với hoa văn bên mép váy nhẹ nhàng lướt qua, phảng phất như một nét cắt duyên dáng yêu kiều, phá vỡ mảng trời màu hồng đào, khiến Khúc gia Đại phu nhân đang từ hành lang gấp khúc Đông viện đi tới phải kinh diễm. Cũng không biết là kinh diễm với vẻ đẹp thanh lệ của hoa đào hay là với phong thái kiều diễm của người nọ giữa sắc hồng mùa xuân.

" Liễm nha đầu."

Thiếu nữ đang đi trong viện tử nghe có người gọi liền ngoảnh đầu lại nhìn. Khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, đôi mắt trong trẻo như nước, đuôi mắt hơi nhếch lên trông càng thêm xinh đẹp lại có phần ướŧ áŧ. Da thịt trắng nõn như ngọc, thần sắc có chút nghiêm túc, môi hồng mím lại nhưng ngũ quan tinh tế, dáng người nhỏ nhắn mềm mại như liễu khiến nàng nhìn qua có chút yếu ớt chọc người thương tiếc.

Khúc gia là vọng tộc ở Thường Châu, ở ngõ hẻm Bình An dòng chính có bốn phòng, bốn phòng có năm vị tiểu thư đều là được nuông chiều từ bé mà lớn lên, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, trong đó Tam phòng Tứ tiểu thư Khúc Liễm là xuất sắc nhất. Nàng không chỉ kế thừa mỹ mạo của mẫu thân Quý thị mà thậm chí còn có phần xuất sắc hơn, giống như Ngọc nữ bên cạnh Quan Âm. Tuổi nàng còn nhỏ mà đã có phong thái mỹ mạo bậc này thì khó tưởng tượng lớn lên sẽ khuynh thành đến mức nào.

Khúc Đại phu nhân rất thích những hài tử xinh đẹp, nhìn thấy hoa đào tung bay trong gió xuân bên cạnh Khúc Liễm càng thêm lệ sắc, không khỏi vui vẻ đi tới.

Khúc Liễm thấy Đại phu nhân tới liền mang theo nha hoàn tiến lên hành lễ, "Thỉnh an Đại bá mẫu."

Khúc Đại phu nhân tiến lên đỡ lấy nàng, cười nói: "Mấy ngày không gặp ngươi lại gầy đi rồi, chẳng lẽ bệnh tình của Thấm nha đầu vẫn chưa khỏi sao?"

Khúc Liễm thấp giọng nói, "Vâng, tỷ tỷ vẫn luôn mơ mơ màng màng, khi ngủ khi tỉnh, con cũng rất lo lắng."

Tiểu cô nương chừng mười tuổi, thanh âm mềm mại, một đôi mắt to tròn lấp lánh nước, phảng phất như chỉ cần lớn tiếng liền dọa đến nàng, làm người không khỏi yêu thương, mềm mỏng hơn vài phần.

Khúc Đại phu nhân sờ sờ mặt nàng, thấy nàng có chút tiều tụy liền biết là chăm sóc tỷ tỷ bị bệnh, liền dịu dàng nói: " không cần lo lắng, tiểu Thấm là đứa có phúc khí, mẫu thân ngươi lại thành tâm lễ Phật như vậy nên Phật Tổ chắc chắn sẽ phù hộ nàng."

Trước đó vài ngày, tiểu thư Tam phòng Khúc Thấm đi chèo thuyền cùng nhóm đường tỷ muội nhưng lại không may rơi xuống nước. Tuy kịp thời cứu được nàng nhưng do bị nhiễm lạnh nên tối hôm đó sốt cao không ngừng. Vốn nghĩ rằng uống vài chén thuốc là hạ sốt được rồi, nhưng sốt cao thì hạ mà người vẫn cứ mơ màng không tỉnh, miệng nói mê sảng, lại thêm sốt nhẹ không dứt khiến cho trên dưới Khúc gia đều thực lo lắng.

Bây giờ Khúc Thấm không nói mê sảng nữa, nhưng mà người vẫn mơ màng, lúc tỉnh lúc mê, vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp. Điều này khiến cho Khúc Tam phu nhân Quý thị sợ hãi, mỗi ngày nàng đều đi tiểu Phật đường thắp hương bái Phật, thành kính cầu mong Phật Tổ phù hộ cho Khúc Thấm mau hết bệnh.

Đối với Quý thị, Khúc Đại phu nhân không biết nên nói thế nào. Quý thị không phải là nguyên phối của Khúc Tam lão gia, mà là vợ kế. Nguyên phối của Khúc Tam lão gia là tiểu thư Lạc gia phủ Bình Dương Hầu ở kinh thành, lúc sinh Khúc Thấm do khó sinh mà chết. Sau khi Khúc Tam lão gia thủ tiết một năm, lại thấy Khúc Thấm không có ai chăm sóc, mà Lạc gia lại cường thế liền tục huyền cưới Quý thị.

Quý thị là tiểu thư quan lại thế gia xuống dốc ở phủ Thường Châu. Khúc Tam gia chọn nàng vì biết tính nàng dịu dàng nhu hòa, chắc chắn sẽ đối xử tốt với nữ nhi vợ trước lưu lại. Mà sau khi Quý thị gả đến đích xác đối xử với Khúc Thấm tốt không còn gì để nói, cho dù sau khi sinh nữ nhi Khúc Liễm và nhi tử Khúc Loan thì cũng không thiên vị ai cả.

Nhưng cũng vì tính tình quá mức nhu thuận này của nàng, mỗi khi gặp chuyện liền không có chủ kiến, chỉ biết khóc. Đặc biệt là tám năm trước, sau khi Khúc Tam lão gia qua đời, nàng càng thêm không có chủ trương gì, chỉ nghĩ chăm sóc cho ba nhi nữ sống qua ngày.

Mà hiện giờ Khúc Thấm sinh bệnh, Quý thị không phải mỗi ngày khóc thì chính là thắp hương bái Phật, làm cho toàn bộ Tam phòng tràn ngập mùi hương, trông giống như chùa miếu, khiến người ta thở dài không thôi.

Hôm nay Khúc Đại phu nhân đến đây cũng là để xem Quý thị như thế nào, nếu Thấm nha đầu còn chưa khỏi bệnh chắc nàng ta khóc đến bệnh mất.

Khúc Liễm đối với lời của Đại phu nhân cũng không tỏ ý gì, chỉ lễ phép cảm ơn, hỏi: "Đại bá mẫu tới tìm mẫu thân cháu sao?"

"Đúng vậy, nghe nói bệnh tình của tiểu Thấm cứ kéo dài không dứt, ta có chút lo lắng cho nương ngươi..." Dừng một chút lại nói: " Thuận tiện cũng đến xem tiểu Thấm như thế nào rồi, buổi sáng lão phu nhân cũng nhắc đến nhiều lần."

Dù Khúc đại phu nhân chưa nói hết nhưng Khúc Liễm cũng nghe hiểu ý bà, mẫu thân nhà mình tính tình như thế nào nàng rất rõ ràng, vì vậy cũng không cảm thấy mất mặt. Bất quá cũng cảm tạ Đại phu nhân rồi cùng bà đi đến Đào An cư, nơi ở của Quý Thị.

Rất nhanh liền tới nơi.

Bởi vì Quý thị ở góa nên Đào An cư không trồng nhiều hoa tươi, ngoại trừ vài cây đào thì chỉ có những khóm hoa bình thường mọc quanh năm bốn mùa, nhìn thanh tĩnh yên lặng.

Chỉ là mùi khói hương bên tây sương phòng Đào An cư trông giống như nhiễm hỏa hoạn, đánh vỡ sự tĩnh lặng nơi này.

Khúc Đại phu nhân nhíu mày, xa xa đã có thể ngửi thấy mùi hương, hơn nữa mùi lại rất nồng, khiến người ta có chút khó chịu, từ đấy cũng có thể biết được tiểu Phật đường đốt nhiều hương như thế nào.

Tần ma ma hầu hạ bên người Quý thị thấy Đại phu nhân đến liền vội ra nghênh đón, hành lễ xong liền cười nói, "Đại phu nhân và Tứ tiểu thư là đến thăm phu nhân sao? Phu nhân đang ở tiểu Phật đường, thỉnh ngài chờ một chút."

Nói xong liền cho Khúc Liễm một ánh mắt rồi vội đi tiểu Phật đường thông báo.

Nha hoàn rũ mắt, cúi đầu, dâng trà bánh xong liền lui xuống, ra ngoài cửa đứng cùng nha hoàn bà tử khác.

Khúc Đại phu nhân đã sớm thành thói quen với cách làm của Quý thị nên cũng không để bụng, ngược lại liếc nhìn Khúc Liễm một cái. Khúc Liễm tự mình bưng trà cho bà, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt. Chỉ là phần lạnh nhạt này có chút tương tự vẻ nhu mỹ của Quý thị, làm người ta chỉ cảm thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, giống như một con thỏ nhỏ.

Quý thị rất mau liền lại đây.

Bà mặc một kiện áo ngoài màu nâu, trên tóc chỉ cài một cây trâm bạc hình hoa đinh hương, cả người thoạt nhìn vô cùng đơn giản, không có một trang sức dư thừa nào, rất phù hợp với thân phận ở góa hiện tại nhưng lại không thể che giấu vẻ đẹp thiên sinh lệ chất của mình. Phần đơn giản nhẹ nhàng này càng làm nổi bật nét nhu mỹ của bà, hơn nữa hốc mắt ửng đỏ, rưng rưng nước kia, quả thực là tiểu phụ nhân mảnh mai yếu đuối.

Khúc Đại phu nhân có chút không tiếp thu được, đặc biệt là Quý thị vừa thấy nàng liền lôi lôi kéo kéo, dùng đôi mắt ươn ướt chực khóc mà nhìn nàng khiến nàng đột nhiên cảm thấy may mắn tính tình Khúc Liễm thanh lãnh, không giống Quý thị, bằng không thì tương lai không biết có bao nhiêu người đau lòng muốn chết.

"Đại tẩu, làm phiền tẩu lại đây rồi, muội không có việc gì, chỉ là Thấm nhi nàng..." Nức nở một tiếng, đôi mắt lại phủ thêm một tầng sương.

Khúc Đại phu nhân sợ nàng lại khóc, vội nói: "Hôm nay ta lại đây là có việc muốn cùng đệ muội nói, là chuyện tốt."

Thấy Quý thị hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua, Khúc Đại phu nhân cũng có chút không chịu nổi, tiếp tục nói: "Lần này Thấm nhi bị bệnh vẫn luôn kéo dài không tốt, ta cảm thấy có thể là thuốc của Lưu đại phu không hiệu quả, vừa rồi ta ở chỗ lão phu nhân, cũng cùng lão nhân gia ngài nói việc của Thấm nha đầu. Hôm qua Trần tri phủ phu nhân qua đời, nghe nói Trì lão thái gia về hưu trở về quê, liền cùng lão phu nhân thương lượng, không bằng thỉnh Trì lão thái gia đến xem bệnh cho Thấm nhi một lần."

Trì gia là y học thế gia nổi danh ở Thường Châu, Trì lão thái gia này còn là ngự y trong cung, hiện giờ tuổi lớn liền cáo lão về quê, trước đó vài ngày mới trở lại phủ Thường Châu. Trì lão thái gia không phải người thích phô trương, khi trở về cũng là im lặng, vì vậy tin tức ông quay về cũng không nhiều người biết.

Quý thị cũng từng nghe nói qua Trì lão thái gia, không khỏi vui mừng khôn xiết, hai tay chắp vào nhau cảm tạ Phật Tổ, sau đó lại đối Khúc Đại phu nhân cùng lão phu nhân một trận cảm kích.

"Muội phải đi cảm ơn lão phu nhân... Ai nha, Liễm nhi, còn không mau lại đây cảm ơn Đại bá mẫu ngươi, một lát nữa chúng ta cũng phải đi thỉnh an lão phu nhân, cảm tạ lão nhân gia đã nhọc lòng vì tỷ tỷ ngươi..."

Quý thị lại bắt đầu nói liên miên. Khúc Liễm thấy mẫu thân đột nhiên có tinh thần mười phần, không chút hoang mang tiến lên đỡ lấy bà, " Vâng, xác thật phải cảm ơn Đại bá mẫu cùng lão phu nhân."

Nói xong, nàng lại hướng Đại phu nhân hành lễ. Quý thị cười khanh khách mà nhìn, lại nói:

"Lần trước lão phu nhân đưa ta trà còn một ít, Liễm nhi mau đi pha cho Đại bá mẫu con nếm thử ."

Khúc Liễm nhìn thoámg qua Đại bá mẫu vẫn đang tươi cười như bình thường, dạ một tiếng liền đi pha trà.

Đợi nữ nhi đi rồi, Quý thị lại lôi kéo Đại phu nhân, nói: "Lúc trước đại phu nói chỉ cần Thấm nhi hạ sốt thì sẽ không có vấn đề gì, chính là không biết thế nào con bé lại nói mê, lại không nhận ra ai..."

Khúc Tam phu nhân một đôi mắt hồng, hiển nhiên thực thương tâm, "Có lúc muội còn nghĩ rằng có phải mình chưa đủ thành tâm hay không, muốn ngày mai lên Tế Minh Tự cầu phúc cho Thấm nhi."

Khúc Đại phu nhân mày giật giật, thần sắc đột nhiên nghiêm túc lên, nhưng thấy bộ dạng bất an lo sợ của Quý thị, lại nhịn không quát lớn, nhẹ nhàng nói "Đệ muội đừng vội, có lẽ bệnh của Thấm nhi có chút lạ, để Trì lão thái gia xem thì sẽ tốt lên thôi."

Quý thị rụt rụt bả vai, tuy rằng thần sắc Đại phu nhân ôn hòa, nhưng nàng trời sinh đã là người mẫn cảm, trực giác cảm thấy giọng điệu của Đại tẩu có chút tức giận, sợ mình nói thêm gì nữa lại chọc giận Khúc Đại phu nhân.

Đúng lúc này, Khúc Liễm bưng trà tiến vào.

Khúc Đại phu nhân lại lần nữa lộ ra khuôn mặt cười, đối Quý thị nói: " Được rồi, ta đi thăm Thấm nhi."

Quý thị cũng vội đứng lên.

Lại không nghĩ tới nha hoàn hầu hạ bên cạnh Khúc Thấm vội vàng chạy tới, khuôn mặt kích động, bẩm báo: " Phu nhân, Tứ cô nương, tiểu thư đã tỉnh rồi!"

Quý thị vừa nghe, nước mắt lại chực rơi xuống. Đây là vui đến phát khóc. Khúc Liễm vội đỡ mẫu thân, hướng Khúc Đại phu nhân nói, "Đại bá mẫu chúng ta mau đi xem tỷ tỷ thôi."

Đại phu nhân cười gật đầu, liếc mắt một cái liền hiểu rõ, hành động của Khúc Liễm kịp ngăn Quý thị khóc, hài lòng gật đầu.

Quả nhiên, tính tình Khúc Liễm không hề giống mẫu thân nàng, thật sự là quá tốt.