Chương 105

Editor: Chúc Ý

Beta: Hana

Thấy tôn tử trở về, Thục Nghi đại trưởng công chúa vô cùng vui vẻ, kéo hắn hỏi han ân cần, hỏi hắn ở trong cung làm việc có mệt không, ăn được không, ngủ ngon không, tất cả không bỏ sót.

Trên mặt Kỷ Lẫm mang theo ấm áp mỉm cười, trả lời từng câu một, trong giọng nói nhẹ nhàng tao nhã có sự trong trẻo độc đáo của hắn, vô cùng dễ nghe, làm nha hoàn bên cạnh cũng không nhịn được mà nghe đến nhập thần.

Tổ tôn hai người cùng nhau trò chuyện hoà thuận vui vẻ, nha hoàn ma ma của Hàn Sơn Nhã Cư đứng thẳng một bên, cười rộ mà nhìn, chỉ có nha hoàn đi theo Trấn Quốc Công phu nhân đến thì có chút không thể thích ứng.

Vừa rồi khi thế tử chưa trở về, các nàng và phu nhân đến thỉnh an công chúa, nhưng sắc mặt công chúa vẫn luôn nhàn nhạt, đặc biệt là lúc nhìn người, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, xuyên thấu lòng người, sợ hãi không thôi, không dám nhìn thẳng, cho đến khi thế tử trở về, không nghĩ đến đột nhiên trở nên hòa ái như vậy, bộ dáng chủ động lôi kéo thế tử nói chuyện, giống như là một lão phụ nhân bình thường quan tâm tôn tử.

Trấn Quốc Công phu nhân ngồi ở một bên, nhìn thấy cảnh tổ tôn hai người ở chung, nét tươi cười trên mặt hơi phai nhạt một chút.

Chờ tổ tôn hai người nói chuyện xong, Trấn Quốc Công phu nhân mới nói: “Nương, Huyên Hoà vừa trở về, mấy ngày ở trong cung cũng đã mệt, hẳn nên để hắn trở về phòng nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa hắn còn có ba ngày nghỉ, ngày mai hắn lại đến nói chuyện cùng ngài.”

Thục Nghi đại trưởng công chúa đương nhiên đau lòng tôn tử, vội nói: “Nương cháu nói đúng, cháu về Huyên Phong Viện nghỉ ngơi đi, muộn một chút lại qua đây cùng ta dùng bữa tối.” Đánh giá khí sắc trên khuôn mặt của tôn tử, cảm thấy từ khi hắn tiến cung làm việc càng trông gầy ốm, nhất định là ăn không ngon, ngủ không tốt, còn phải làm việc, lại vô cùng đau lòng, nói: “Lại gầy rồi, phải bồi bổ cho tốt mới được.”

Kỷ Lẫm bật cười, ôn nhu nói: “Tổ mẫu, cháu đang tuổi phát phát triển, ăn so với lúc trước còn nhiều hơn, chỉ là ăn nhiều cao lên, lại nhìn không thấy thịt, cháu cũng không có cách nào.”

Thục Nghi đại trưởng công chúa bị hắn chọc cười, giận một tiếng: “Cháu cái đứa nhỏ này, lại chọc ta.”

Kỷ Lẫm cười không nói.

Chờ Thục Nghi đại trưởng công chúa lại thúc giục Kỷ Lẫm trở về phòng nghỉ ngơi, Trấn Quốc Công phu nhân nói: “Nương, lúc trước không phải đã nói tốt rồi sao, trong viện của Huyên Hoà ngoại trừ nha hoàn Cung Tâm thì cũng không còn nha hoàn nào cẩn thận hầu hạ, ta liền đưa Trà Thường qua đó, Trà Thường là đứa cẩn thận, có nàng ở đấy ta cũng yên tâm một chút.” Nụ cười khẽ nở trên gương mặt xinh đẹp, nói Thục Nghi đại trưởng công chúa nói: “Huyên Hoà là hài tử của ta, hiện giờ hắn đã lớn, trong phòng cũng không có một người tri kỷ, ta cảm thấy mình làm mẫu thân mà thất trách, thật có lỗi với đứa nhỏ này.”

Nói xong, Trấn Quốc Công phu nhân cho nha hoàn đứng bên cạnh bà người có khuôn mặt trái xoan, lớn lên yêu kiều đến hành lễ với nhi tử, nói: “Đây là Trà Thường. Trà Thường khấu đầu với thế tử đi, về sau nhớ hầu hạ thế tử gia cho tốt.”

Trà Thường quỳ xuống đất, ngượng ngùng e lệ mà khấu đầu với Kỷ Lẫm, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”

Tươi cười trên mặt Kỷ Lẫm biến mất, sắc mặt cũng phai nhạt, không thèm đưa mắt liếc nhìn nha hoàn đó, nói: “Ý tốt của mẫu thân nhi tử xin nhận, chỉ là bên kia nhi tử đã có Cung Tâm Lưu Tâm hầu hạ, chỉ có một mình nhi tử, cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy, vẫn là giữ nàng ta lại hầu hạ mẫu thân đi, miễn cho bên cạnh mẫu thân không có ai, đây là tội của nhi tử.”

Trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân có chút bực bội, tươi cười trên mặt cũng suýt không thể duy trì, nàng nỗ lực nở ra một nụ cười, nói: “Ngươi đứa nhỏ này, thường ngày rất thông minh, sao bây giờ lại trở nên ngốc vậy chứ? Cung Tâm và Lưu Tâm ngày càng lớn tuổi, về sau phải tìm người thích hợp rồi thả ra ngoài, sao có thể vẫn luôn hầu hạ ngươi? Hơn nữa, có công tử nhà nào mà không có nha hoàn hầu hạ bên người đâu chứ? Nếu ngươi thích Trà Thường, tương lai chờ Liễm nha đầu vào cửa, cũng có thể thu nàng.”

Trấn Quốc Công phu nhân sợ nhi tử lại từ chối, hoặc là đánh thái cực cùng bà, liền vội nói thẳng mọi chuyện, hơn nữa còn nói ra trước mặt Thục Nghi đại trưởng công chúa, chính là không nghĩ đến nhi tử lại lừa bà.

Trà Thường xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, cúi đầu quỳ ở chỗ đó, thế tử không cho nàng đứng dậy, nàng không dám đứng dậy. Hơn nữa, thế tử diện mạo tuấn mỹ, tương lai sẽ kế thừa Trấn Quốc Công phủ, nên chẳng nha hoàn nào trong phủ không có tâm tư, chỉ là Huyên Phong Viện so với Hàn Nhã Cư còn khó bước vào hơn, bà tử trông coi chủ viện vô cùng nghiêm khắc, ngoại trừ hạ nhân hầu hạ ở Huyên Phong viện, những người khác không thể tùy tiện bước vào, ngày thường càng không có cơ hội nhào vào trong lòng thế tử.

Nàng là nha hoàn hầu hạ xiêm y bên cạnh phu nhân, ngày thường Thế tử rất ít khi đến chính viện thỉnh an, cũng chỉ đến vào mùng một mười lăm mà thôi, cơ hội rất ít, nhưng mỗi lần nhìn thấy thế tử, nàng đều cảm giác được bọn tỷ muội xung quanh động tâm tư, mà nàng cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc, thế tử chưa bao giờ liếc mắt nhìn nha hoàn các nàng nhiều một chút, làm trong lòng các nàng thất vọng không nói nên lời.

Hai ngày trước, Bình Phong bên cạnh phu nhân đột nhiên gọi nàng đến, hơn nữa còn dò hỏi nàng có nguyện ý đến phòng thế tử hầu hạ hay không, nàng thật không thể tin được vận khí của chính mình tốt như thế.

Đương nhiên là nàng đồng ý, nhiều bọ tỷ muội khác cũng đồng ý, chỉ là bất hạnh không có cơ hội. Bây giờ cơ hội lại bày ra trước mặt nàng, sao lại không muốn? Chỉ là đang vui vẻ, khi tận mắt gặp thế tử, trong lòng nàng lại thấp thỏm, thế tử có đồng ý không? Hắn sẽ tiếp nhận nàng sao?

Lúc này nghe được phu nhân nói chuyện cùng thế tử, trong lòng nàng thật xấu hổ, nhưng cũng có chút chờ mong, hy vọng thế tử có thể đồng ý, như vậy nàng có thể trở thành đại nha hoàn hầu hạ bên người thế tử, không chừng còn có thể vào cửa trước thế tử phu nhân, trở thành nữ nhân đầu tiên của thế tử, có ý nghĩa đặc biệt.

Trong phòng còn có Ô ma ma, Minh Châu hầu hạ bên cạnh, Minh Châu nghe Trấn Quốc Công phu nhân đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, cũng có chút đỏ mặt, hận không thể ngay lập tức lấy lý do lui ra ngoài.

Nhưng công chúa không lên tiếng, nàng đành phải đứng chỗ đó, tận lực làm cho mọi người không chú ý đến mình. Nhưng mà lúc này nàng cũng có chút tò mò nhìn thoáng qua thế tử đang ngồi chỗ đó, thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt, nhìn cũng không nhìn không liếc mắt đến Trà Thường đang quỳ trên đất, trong lòng liền biết thế tử không thích.

Ngày thường thế tử là một người ôn nhu, khách khí có lễ, khi nhìn thấy hạ nhân nha hoàn thì chưa bao giờ đùa giỡn khinh thường các nàng chỉ vì các nàng là nha hoàn, lộ ra một loại ôn nhu lạnh lùng. Thế tử ôn nhu như vậy, nhưng lại đối với Trà Thương đang quỳ nơi đó không thèm nhìn đến liếc mắt một cái, vậy là biết ý của y là gì rồi. Hơn nữa, nha hoàn đang hầu hạ ở Hàn Sơn Nhã Cư đều biết thế tử đối với Khúc cô nương chưa cưới qua cửa là loại vừa gặp đã yêu, sợ rằng sẽ không nghĩ đến việc thu người vào phòng trước khi Khúc cô nương được cưới vào cửa đâu.

“Mẫu thân, không cần!” Giọng nói của Kỷ Lẫm trở nên lạnh lẽo, ánh mắt ấm áp cũng dần biến mất, trở nên sâu thẳm, vẫn từ chối như cũ: “Người hầu hạ bên người ta đã đủ rồi, cũng không cần thêm người nào nữa!”

“Huyên Hoà!” Trấn Quốc Công phu nhân có chút chật vật, không nghĩ đến hắn thế mà lại làm bà mất hết thể diện trước mặt đám hạ nhân, nhi tử lại không cho bà một chút mặt mũi nào.

Gương mặt hồng nhuận của Trà Thường cũng trở nên tái nhợt, thân thể có chút lung lay sắp ngã, ngẩng đầu nhìn Kỷ Lẫm, bộ dáng đau lòng muốn chết.

Nàng có cái cằm đầy đặn, da trắng như tuyết, một đôi mắt to đen láy giống như hồ nước mùa thu, khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan khả ái, lúc nàng khẽ ngước mặt lên, làm cho người khác nhìn có chút đau lòng, nhịn không được sinh ra ý thương tiếc, hận không thể dốc hết tâm can ra an ủi. Ngay cả Minh Châu nhìn cũng có chút không đành lòng, cũng chỉ có chút không đành lòng thế thôi, mà càng nhìn càng thấy bộ dáng này của Trà Thường có chút quen mắt……..

Đang nghĩ ngợi Trà Thường có nét giống ai, đột nhiên lại thấy thiếu niên đang ngồi đó bất ngờ đứng lên nhấc chân đạp qua.

Lực đạp vô cùng mạnh, thân thể Trà Thường mạnh mẽ đυ.ng vào bàn trà bên cạnh Trấn Quốc Công phu nhân, chung trà trên bàn trà rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thuý. Mà Trà Thường té ngã trên đất, không phát ra một tiếng, thân thể cuộn tròn nằm đó, bộ dáng dường như rất khó chịu.

Sự việc biến chuyển, làm người trong phòng hoảng sợ, đặc biệt là Trấn Quốc Công phu nhân, Trà Thường trực tiếp đυ.ng vào bàn trà bên cạnh bà, sau đó ngã xuống bên chân bà làm bà sợ đến mức trừng lớn đôi mắt, không dám thở mạnh, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn người đứng ở trước mặt, nhi tử đột nhiên giống như Tu La hung ác khủng bố nham hiểm.

“Huyên Hoà!” Thục Nghi đại trưởng công chúa bật thốt hét lên.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt nheo lại, một lại thần sắc yêu dị khuếch tán từ giữa mày của hắn, làm gì còn bộ dáng ôn nhuận như ngọc vừa rồi nữa chứ?

Nhìn thấy đôi mắt đó trở nên yêu dị nham hiểm hung ác, Thục Nghi đại trưởng công chúa tim đập mạnh, nhanh chóng đứng lên, đi qua giữ chặt hắn lại, nhẹ nhàng nói: “Huyên Hoà, cháu vừa mới trở về, nhất định là mệt rồi, đi về nghỉ ngơi một lát đi, chờ cháu nghỉ ngơi tốt rồi, lại qua đây cùng tổ mẫu, được không?”

Kỷ Lẫm lạnh lùng nhìn bà, môi mỏng nhếch lên, cười như không cười nói: “Cháu vẫn tốt, chỉ là cháu không thích nha hoàn này, lại đi học dáng vẻ khiến người khác nhìn liền thấy ghê tởm.”

Thục Nghi đại trưởng công chúa miễn cưỡng cười một cái, bà tất nhiên là nhìn ra được dụng ý của con dâu.

Trong vương công quý tộc các công tử tới 13-14 tuổi cũng giống như vậy, sẽ được an bài người hầu hạ trong phòng. Cách làm này thứ nhất là muốn các công tử hiểu biết thêm về chuyện đời, thứ hai là đề phòng hắn tò mò chuyện nam nữ, sẽ dẫn đến bị người khác lừa gạt ở bên ngoài, đi đến những nơi không sạch sẽ, đam mê kỹ nữ có thủ đoạn, làm ra việc mang tai tiếng gièm pha.

Đây là hiện tượng xảy ra trong các thế gia, Trấn Quốc Công phủ cũng thế, nhưng bởi vì tình huống đặc biệt của tôn tử nên bà cũng không đưa ai vào trong phòng của hắn, đối với việc này, Thục Nghi đại trưởng công chúa cũng mắt nhắm mắt mở, không có ép buộc sắp xếp ở Huyên Phong Viện. Cho đến khi tôn tử được 15 tuổi, liền để con dâu tự ra tay, đáng tiếc lúc ấy đưa nha hoàn đến Huyên Phong Viện chưa được một khắc, người liền bị ném ra khỏi tường viện.

Đúng là ném qua khỏi tường viện, những nha hoàn nũng nịu đó, rơi xuống mặt mũi bầm dập không nói, còn bị quăng ngã gãy xương cốt, vô cùng đáng thương. Thủ đoạn như vậy đủ ác độc, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, lúc ấy làm Trấn Quốc Công phu nhân tức giận không nhẹ, không nghĩ đến hắn sẽ có phản ứng như vậy.

Có ví dụ lần đó, Trấn Quốc Công phu nhân cũng không tặng người lại đây nữa, nhưng không hiểu sao mới cách có một năm, lại nổi lên tâm tư này lần nữa. Khuôn mặt của Trà Thường có vài phần giống Khúc Liễm, các nàng đều biết Huyên Hoà đối với Khúc gia cô nương rất đặc biệt, sợ hắn lại giống như lần trước, đem người trực tiếp ném qua tường viện, thế nên bà liền chọn một người giống Khúc Liễm, để hắn xem ở phân thượng Khúc Liễm mà giữ nàng ta lại.

Lại không nghĩ rằng, hắn liền đổi sắc mặt, còn đem người đá cho bị thương, thật sự là….

Thục Nghi đại trưởng công chúa không biết phải nói thể nào, thấy lúc này tôn tử thay đổi tính cách, lo lắng hắn lại làm ra chuyện tàn nhẫn gì đó, vội nhẹ nhàng dỗ hắn về.

Chờ Kỷ Lẫm đi khỏi, Thục Nghi đại trưởng công chúa vội cho người đỡ Trà Thường xuống, tìm đại phụ cho nàng ta.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu Thục Nghi đại trưởng công chúa cùng Ôn ma ma, Minh Châu hai người ở lại hầu hạ, Ô ma ma bình tĩnh bước đến đổi trà nóng cho Thục Nghi đại trưởng công chúa, Minh Châu tay chân lạnh ngắt đứng ở nơi đó, hoảng sợ trong mắt còn chưa biến mất

Trước kia nàng cũng loáng thoáng biết được thế tử có đôi khi không bình thường, nhưng ngày thường thế tử vô cùng hiền lành, dường như tất cả lời khen ngợi trên thế gian này đều dành cho hắn, làm người khác tán thưởng từ tận đáy lòng, cho nên liền xem nhẹ loại cảm giác đó. Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng biết được bí mật này, cả người lại phát lạnh, thậm chí bắt đầu nghi ngờ, có thể hay không mình cũng sẽ mất mạng.

Thục Nghi đại trưởng công chúa phất tay, Ô ma ma thức thời lôi kéo Minh Châu đi ra ngoài.

Chờ hai người đó vừa đi, Trấn Quốc Công thẫn thờ ngồi đó rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Thục Nghi đại trưởng công chúa, tức giận nói: “Nương, người xem hắn, trong mắt hắn còn có mẫu thân này hay không?”

Thục Nghi đại trưởng công chúa nhíu mày, nhịn không được nói chuyện dùm tôn tử: “Ngươi đừng đi khıêυ khí©h tính nhẫn nại của hắn thì Huyên Hoà vẫn còn con trai ngoan của ngươi.”

Trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân suy sụp, dường như không thở nổi. Nàng ta nghiến răng, bình ổn cảm xúc phẫn nộ, cúi đầu che giấu vẻ chán ghét trong mắt, nhỏ giọng nói: “Tính tình hắn càng ngày càng lớn, động một chút liền trở mặt, hắn không sợ người khác biết được bí mật của hắn sao? Hắn…….”

“Được rồi, sự việc hôm nay nói đến đây thôi.” Thục Nghi đại trưởng công chúa không kiên nhẫn mà phất tay nói: “Nếu Huyên Hoà không thích, vậy thì quên đi.”

Còn làm gì được nữa chứ?

Trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân càng thêm không thoải mái, chỉ cần nghĩ đến hai nhân cách của nhi tử, một cổ chán ghét liền lan tràn trong lòng. Tên yêu nghiệt đó, lúc trước sinh hắn ra, sao không bóp chết hắn cho rồi!

Lòng nàng quặn thắt dữ dội, nhưng lại thấy rõ ràng bà bà không muốn mình nói thêm nữa, đành phải đem lời muốn nói nuốt lại, đứng dậy bỏ đi.

Minh Châu mơ màng hồ đồ được Ô ma ma kéo ra ngời, chờ khi đến phòng trà nhỏ, liền nghe được Ô ma ma nói: “Chuyện vừa rồi, ngươi nhớ rõ không được nói gì hết, cũng không cần nói với người khác.”

Minh Châu run lập cập, hoảng sợ nhìn Ô ma ma, nhìn sắc mặt nghiêm khắc của Ô ma ma, nàng cảm giác được trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, cả người đều có chút choáng váng khó chịu, nàng gật đầu một cách khó khăn, lẩm bẩm: “Ta sẽ không nói cho người khác, sẽ không nói cho người khác……”

Ô ma ma chậm rãi an ủi: “Thế tử là người tốt, ngươi lo lắng cái gì chứ?

Minh Châu sửng sốt, chậm rãi nhìn bà.