Chương 104

Editor: Chúc Ý

Beta: Hana

Lúc Khúc đại phu nhân tự mình đến đem chuyện Dư gia muốn từ hôn nói cho người tam phòng nghe, Quý thị súyt ngất mấy lần.

Tuy nhiên chỉ có Quý thị khó tiếp thu mà sắp ngất đi, mấy tỷ đệ Khúc gia rất là bình tĩnh.

Sắc mặt Khúc Loan tuy có chút khó coi, nhưng vẫn rất bình tĩnh, vì hôm qua khi người Dư gia đến Khúc gia giải thích nguyên nhân từ hôn, hắn cũng được đại bá gọi đến, ở trong thư phòng của đại bá chính tai nghe Dư Trường Hạo giải thích, thật ra cũng không có bao nhiêu tức giận.

Chỉ là tuổi hắn không tính là đại thiếu niên, nhưng cũng đã sớm đoán ra được nguyên nhân khiến cho mối hôn sự này từ lúc bắt đầu đã định sẵn là không có kết quả. Hắn tự do hơn những phụ nhân ở nội trạch một chút, có qua lại với các đệ tử trong tộc học của Lạc gia , mà Lạc Thừa Phong vẫn luôn đối với hắn vô cùng tốt, Kỷ Lẫm cũng âm thầm chiếu cố hắn, còn có Diệp Trường Thanh chỉ điểm, chắp vá lung tung, hắn rất nhanh có thể biết được hôn sự hai nhà Khúc Dư không thành là bị Bình Dương Hầu phủ liên lụy.

Lúc trước mối hôn sự này là do Bình Dương Hầu phủ thúc đẩy, bây giờ giải trừ cũng là vì Bình Dương Hầu phủ liên lụy, thật là thành cũng Lạc gia, bại cũng Lạc gia.

Trong lòng Khúc Loan có chút phức tạp.

Theo tuổi lớn dần, hắn hiểu ra rất nhiều đạo lý, mọi thứ trên đời này chẳng qua chỉ là cuộc tranh đua quyền lực mà thôi. Người sống ở trên đời này thì đều phải tuân theo quy tắc hành sự do người đời đặt ra, trên thế gian này, thế lực gia tộc, quan hệ thông gia đắc lực là điều không thể thiếu, cũng không hề giảm. Nhà ngoài ruột của đại tỷ là Bình Dương Hầu phủ, cho dù trong lòng có oán trách Bình Dương Hầu phủ, cảm thấy Bình Dương Hầu phủ hành sự không đúng, có tâm tránh xa thì cũng không thể không thừa nhận rằng: Bình Dương Hầu phủ có quan hệ với đại tỷ, chú định là không cách nào tách rời.

Chỉ cần nhắc đến tam phòng Khúc gia đại cô nương, mọi người đều biết nhà ngoại nàng là Bình Dương Hầu phủ.

Khúc Thấm và Khúc Liễm cũng rất bình tĩnh, so với Khúc gia, các nàng đã sớm biết tin tức, cũng biết mối hôn sự này sẽ không thành, cho nên khi nghe rất là bình tĩnh. Tỷ đệ ba người bình tĩnh khiến Khúc đại phu nhân nhìn mà không khỏi có chút kinh ngạc, cho rằng lúc trước Khúc Loan trở về đã từng nói người nhà.

Khúc Loan biết việc Dư gia từ hôn khi đi ngõ nhỏ Du Lâm, đó là vì hắn là nam nhân duy nhất của tam phòng, loại việc lớn như vậy đương nhiên cần phải mời hắn qua, khi biết được nguyên nhân Dư Trường Hạo từ hôn, trong lúc nhất thời Khúc Loan cũng khó có thể mở miệng, lo lắng đại tỷ đau lòng, liền không nói gì, tính toán đợi hai ngày nữa mới nói.

Nhưng không nghĩ đến ngày thứ hai, Đại bá mẫu liền tới cửa.

Tuy rằng Quý thị vì Dư gia từ hôn bị đả kích đến sắp ngất, nhưng chỉ là trước đó thôi, về sau bà vẫn rất bĩnh tĩnh mà chống đỡ, đầu tiên là dò hỏi nguyên nhân Dư gia từ hôn, vẻ mặt đó của bà giống như nếu Dư gia vô duyên vô cớ từ hôn thì sẽ lập tức đi liều mạng cùng Dư gia.

Khúc gia đại phu nhân nhìn đến ngơ ngẩn, bà vẫn luôn cho rằng Quý thị không có chính kiến, chỉ quanh quẩn ở tiểu phật đường, không nghĩ tới khi có việc liên quan đến hai nữ nhi thì lại giống như gà mẹ bảo vệ gà con, chỉ thiếu là chưa quát to xông đến thôi. Bà ngay lập tức uyển chuyển nói ra nguyên nhân Dư gia từ hôn, đều là phụ nhân có con cái, tuy rằng nói chuyện uyển chuyển, nhưng trong nháy mắt bà liền hiểu hết tất cả.

Nhanh chóng hiểu ra vấn đề còn có tỷ muội Khúc gia, hai người có hơi ngạc nhiên, không nghĩ ra Dư Trường Hạo sẽ lấy lý do như vậy để từ hôn, còn ôm hết vấn đề lên người mình, bắt đầu từ đó, một mình Dư Trường Hạo tự gánh vác áp lực, dẫu từ hôn cũng vì muốn tốt cho Khúc gia. Trưởng bối cha mẹ bình thường yêu quý con cái đương nhiên sẽ không đem cô nương nhà mình gả cho một nam nhân không thể hành phòng.

Khúc Liễm không thể không đoán, tự hỏi đây là Dư Trường Hạo lấy cớ hay là thân thể của hắn thực sư bị trọng thương. Nếu là hắn chỉ lấy cớ, không thể không nói, thiếu niên này vẫn rất chính trực, có trách nhiệm. Nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, thì mối hôn sự này không thể thành, nàng không khỏi thở dài trong lòng.

Quý thị ngồi một chỗ như khúc gỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào cho tốt. Đúng là nếu thân thể Dư Trường Hạo thật sự bị tổn hại, Dư gia từ hôn cũng là vì muốn tốt cho Khúc gia, miễn cho khuê nữ nhà mình gả qua đó trở thành quả phụ. Chỉ là lần từ hôn này, đối với thanh danh của Khúc Thấm mà nói vẫn có tổn hại, sau này mai mối cũng không dễ dàng.

Khúc đại phu nhân an ủi khuyên nhủ nói: “Tam đệ muội, ngươi cũng đừng quá đau lòng, Thấm Nhi nhà chúng ta phẩm chất tướng mạo như thế còn sợ sau này không tốt sao? Huống hồ nhà ngoại Thấm Nhi là Bình Dương Hầu phủ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn……”

Khuyên nhủ một đống lời, rốt cuộc Quý thị cũng tỉnh táo một chút, nắm tay Khúc đại phu nhân nói: “Đại tẩu, ngươi quen biết nhiều người hơn so với ta, hôn sự của Thấm Nhi còn nhờ ngươi giúp đỡ.” Bà cúi đầu lau nước mắt, lại nói: “Ta không có bản lĩnh, luôn sợ vì thế mà ảnh hưởng đến hôn sự của mấy đứa nhỏ, may mắn còn có bon người đại bá giúp đỡ.”

Khúc đại phu nhân đương nhiên đáp ứng, thầm nghĩ không cần tam phỏng mở miệng, chỉ cần bây giờ trượng phu của bà áy náy với tam phòng liền sẽ để chuyện đó ở trong lòng, ước gì tìm một gia đình so với Dư gia càng tốt, càng xứng hơn với Khúc Thấm.

Khi Khúc đại phu nhân đến cửa giải thích, thì bên này Bình Dương Hầu phủ cũng đang gặp mặt Dư gia.

Dư lão phu nhân cùng phu thê Dư Thượng Thư tự mình đưa Dư Trường Hạo đến Bình Dương Hầu phủ, ngoài việc coi trọng Bình Dương Hầu phủ, cũng tỏ rõ thái độ với Bình Dương Hầu phủ, nếu Bình Dương Hầu phủ lấy lý không tha cho người khác, muốn khi dễ người Dư gia, người Dư gia cũng không sợ.

Dư Thượng Thư không có hảo cảm với Bình Dương Hầu phủ, trong lòng hắn rõ ràng, nếu Bình Dương Hầu phủ không có làm việc không thỏa đáng, đối đầu, trêu chọc mấy vị Hoàng tử tâm cơ thâm trầm thì hôn sự hai nhà Khúc Dư sẽ trở thành như vậy sao? Cháu trai của bọn họ phải chịu tội cũng do Bình Dương Hầu phủ tạo thành.

Chờ Dư gia bày tỏ ý đồ đến, Lạc lão phu nhân là người đầu tiên không đáp ứng.

“Ngoại tôn nữ của ta có chỗ nào không tốt?” Lạc lão phu nhân tức giận đến nỗi môi cũng run rẩy, cho dù trong lòng bà đã có chuẩn bị, nhưng bà vẫn tức giận.

Dư gia yêu cầu Dư lão phu nhân cho nha hoàn hai bên lui xuống, lại một lần nữa nói ra lý do giống hôm qua khi họ ở Khúc gia từ hôn.

Thật lâu Lạc lão phu nhân không nói được gì.

Bà nghi ngờ đây chỉ là cái cớ mà Dư gia đưa ra thôi, Dư Trương Hạo đúng là mắc bệnh nặng, nhìn gầy đi một chút nhưng lại rắn chắc, hành động lại không khó khăn, thật sự không nghĩ ra được thân thể hắn nơi nào bị tổn hại. Lạc lão phu nhân hoài nghe Dư gia đã biết được sự việc một năm trước của Bình Dương Hầu phủ, sợ liên luỵ đến bản thân họ, cho nên muốn từ hôn, phân rõ giới hạn với Khúc gia và Bình Dương Hầu phủ.

Sự nghi ngờ này được Lạc lão phu nhân cùng đám người Lạc đại lão gia khẳng định trước cái nhìn mạnh mẽ đầy châm chọc của Dư Thượng Thư.

Lạc lão phu nhân vẫn cảm thấy mối hôn sự với Dư giả thật sự rất tốt, nếu có thể không từ hôn thì càng tốt hơn. Chỉ là bà còn nghĩ khuyên bảo một chút, lại không nghĩ đến Dư gia sẽ mạnh mẽ đến vậy, thậm chí còn bày ra dáng vẻ cho dù như thế nào cũng phải từ hôn, làm Lạc lão phu nhân không có cách nào chống lại.

Rốt cuộc thì Bình Dương Hầu phủ mới là nguyên nhân làm hại Dư Trường Hạo phải chịu tội, đem mối hôn sự này biến thành như vậy, trong lòng mọi người ai cũng rõ ràng, chỉ là không tìm thấy chứng cứ thôi, căn bản chỉ có thể ăn cái thiệt này.

Lạc đại lão gia đối với vòng giao tiếp văn thần không để ý, cho nên đối với sự mạnh mẽ của Dư Thượng Thư khó tránh khỏi có hơi bất mãn, chỉ là cho dù bất mãn đi nữa, thì thấy Dư gia vì từ hôn mà lý do thân mình bị tổn hại cũng nói ra, nếu còn muốn đem nữ ngoại tôn gả qua đó cũng không thể tránh khỏi nghi ngờ, hai nhà Khúc Lạc không thể để mất mặt vì chuyện này.

Chờ sau khi người Dư gia rời đi, Lạc lão phu nhân ngồi chỗ đó thật lâu không nói gì.

“Nương……” Lạc đại lão gia cẩn thận gọi một tiếng, sợ mẫu thân tức giận.

Lạc lão phu nhân đúng là oán trách mấy đứa con trai làm liên lụy ngoại tôn nữ, nhưng ngoại tôn nữ có thân thế nào thì cũng không thể thân bằng con cháu kế thừa gia tộc, bà tính muốn dành lấy công đạo vì ngoại tôn nữ, nhưng chẳng lẽ lại mặc kệ ích lợi của Lạc gia, mà đối đầu với mấy đứa con trai? Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, làm cho lòng Lạc lão phu nhân vô cùng khó chịu, cảm thấy thật có lỗi với nữ nhi đã chết của bà.

Cứ bị dày vò như vậy, rốt cuộc Lạc lão phu nhân cũng chịu không nổi nữa, liền đổ bệnh.

Khúc gia vội vàng đến thăm khi nhận được tin Lạc lão phu nhân sinh bệnh.

Quý thị không biết rõ nội tình bên trong, cho rằng Lạc lão phu nhân đổ bệnh là vì chuyện từ hôn của Khúc Thấm, trong lòng bà rất xúc động. Khúc Loan và Khúc Liễm lại không cho là đúng, chỉ có Khúc Thấm là thật sự khó chịu.

Sự việc đã đi đến bước này, nói cái gì cũng đều đã muộn, hơn nữa nàng cũng có tính toán riêng của mình, đối với những người khác của Lạc gia nàng có thể không để ý, nhưng cả hai kiếp của nàng, ngoại tổ mẫu đều vì nàng mà sinh bệnh rồi chết, trong lòng nàng vẫn rất là quan tâm.

Khúc Thấm lo lắng Lạc lão phu nhân sẽ sinh bệnh sớm đi giống đời trước, liền quyết định ở lại hầu bệnh Lạc lão phu nhân, để mẫu thân và đệ muội về nhà trước. Nhưng mà Khúc Liễm không yên tâm để tỷ tỷ ở lại Lạc gia, cũng tình nguyện ở lại cùng tỷ tỷ, hai người ở lại trong viện trước đó từng ở tại Lạc gia.

Biết Khúc Liễm đến, Lạc Anh vô cùng vui vẻ, nhân cơ hội đó đến tìm Khúc Liễm nói chuyện.

“Đừng lo lắng, với nhân phẩm của Thấm biểu tỷ, đương nhiên sẽ tìm được người tốt hơn. Hơn nữa lần này tổ phụ, tổ mẫu đều cảm thấy có lỗi với Thấm biểu tỷ, hai người đã lên tiếng yêu cầu cha mẹ ta cùng các thúc bá ra sức, nhất định phải tìm được người tốt hơn cho Thấm biểu tỷ.” Lạc Anh ríu rít kể sự việc xảy ra ở trong nhà trong đoạn thời gian này cho nàng nghe, cuối cùng nói: “Xem như Dư gia có lương tâm, họ từ hôn với Khúc gia nhưng lại nói với bên ngoài là Khúc gia từ hôn, như vậy đối với thanh danh của Thấm biểu tỷ cũng ít tổn hại hơn.”

Tuy nói từ hôn đối với hai bên đều có hại, nhưng mà không giống nhau, tự nhà gái đi từ hôn so với việc nhà trai đến từ hôn thì ảnh hưởng tương đối nhỏ. Lần này Dư gia tự mình đến cửa từ hôn, nhưng mà khi nói với bên ngoài thì là nhà gái từ hôn, nói rằng bát tự hai người không hợp nên lui lại hôn sự này, Khúc Dư hai nhà vẫn chưa vì vậy mà trở mặt.

Trong lòng Khúc Liễm thở dài, nói với Lạc Anh: “Đối với việc người nhà tỷ tìm đối tượng cho tỷ tỷ, muội không tin tưởng chút nào, sợ lại có khúc chiết, trừ phi……” Trừ phi Hoàng Đế đích thân tứ hôn, thì lúc đó mới không có ai dám gây sự.

“Trừ phi cái gì?” Lạc Anh nhìn nàng kỳ quái.

Khúc Liễm lắc đầu, không muốn nói ra những lời khó chịu đó, liền đổi đề tài: “Đúng rồi, hôn sự của tỷ đã định chưa?” Hồi đầu tháng ba, nàng nghe nói Lạc gia đang tìm đối tượng cho Lạc Anh, khi đó bởi vì Dư Trường Hạo xảy ra chuyện, Khúc Liễm căn bản không có thời gian để ý, cho nên cũng không biết được tình huống của Lạc Anh.

Nghe được lời này, Lạc Anh xoắn xuýt, dưới sự truy hỏi không ngừng của Khúc Liễm, rốt cuộc nàng cũng ngại ngùng mà tiết lộ đối tượng mình sẽ kết thân, thế mà lại là cháu trai nhà mẹ đẻ của Lạc đại phu nhân, cũng là biểu ca của Lạc Anh: Lưu Vũ, huynh trưởng ruột của Lưu Tinh.

Đôi mắt Khúc Liễm mở to hết cỡ, che miệng nói: “Không phải Tinh biểu muội luôn muốn gả cho Thất biểu ca sao? Hơn nữa tỷ nghĩ thế nào về Lưu biểu ca?” Nàng và Lạc Anh cũng coi như là quen biết đã lâu, cũng chưa từng thấy nàng với vị biểu ca phủ Thừa Ân Bá thân cận, người này chính là một bộ không tim không phổi, cho nên nàng khó tưởng tượng nổi sao nàng ấy lại có thể đột nhiên đồng ý.

“Nhưng nương ta không đồng ý, mà Thất ca ta cũng không đồng ý!” Lạc Anh hiển nhiên mà nói, “Dưa xanh hái không ngọt, Tinh biểu muội lại muốn gả cho Thất ca của ta, nương ta cũng sẽ không đồng ý. Ta biết ý của nương, bà muốn tìm cho Thất ca một thê tử có gia thế để hỗ trợ Thất ca ta sau này xuất sĩ làm quan, không cần liên hôn cùng phủ Thừa Ân Bá, cho nên Tinh biểu muội cùng Thất ca ta là không thể, nếu không cữu cữu cũng sẽ không đồng ý hôn sự của ta với Vũ biểu ca. Về phần Vũ biểu ca…..”

Nói đến đây, nàng che gương mặt phiếm hồng lại, đôi mắt lại sáng lấp lánh, nói với Khúc Liễm: “Muội biết không, hôn sự này là do chính Vũ biểu ca tự đề, trước kia ta cũng không chú ý đến y, nhà cữu cữu ta có nhiều biểu ca lắm, làm sao để ý hết được? Cho nên có một lần, thế mà y lại đến trước mặt ta, y nói vẫn luôn ái mộ ta, muốn lấy ta làm vợ, giây phút đó, ta thật sự ngây dại……”

Cưới nhi tức và gả nữ nhi là hai chuyện khác nhau, cưới nhi tức không chỉ là muốn chọn nhân phẩm tài mạo của đối phương, mà còn muốn chọn gia thế, một nhi tức có thể hỗ trợ cho tiền đồ của nhi tử, tương lai sau này nhi tử phân gia, còn có gia tộc nhà vợ giúp đỡ. Mà gả nữ nhi lại khác, đương nhiên phải xem đối phương có coi trọng cô nương nhà mình không, Lạc đại phu nhân gả nữ nhi không bắt bẻ nhiều như vậy, nhà mẹ đẻ của bà cũng đủ coi trọng nữ nhi, nhìn Lưu Vũ kia đối với nữ nhi cũng vô cùng để bụng, vậy liền đồng ý thôi.

Khúc Liễm nhìn bộ dáng rơi vào bể tình của nàng, tức khắc không còn gì để nói.

Thật ra Lạc Anh vẫn còn là cô nhóc trì độn, một hai người ta phải thổ lộ thì mới biết đối phương ái mộ nàng, mà sau khi biết, có thể là đã từng tiếp xúc, trước kia cũng có chút hảo cảm, Lưu Vũ đó lại chủ động tấn công, liền đem nàng bắt lấy.

Việc này cũng quá đơn giản ha?

Trong lòng Khúc Liễm hơi lo lắng, sợ cô nhóc này bị tình yêu làm cho hoa mắt, nhịn không được nói: “Chúc mừng tỷ! Nhưng mà tỷ cũng đừng chỉ một lòng lo yêu đương, còn phải quan sát nhiều nữa, rốt cuộc sau này tỷ không chỉ gả cho một người mà còn gả đến nhà y, ở cùng gia đình hắn.”

Lạc Anh không thèm để ý, “Từ nhỏ ta thường đến nhà của cữu cữu chơi, đối với nơi đó rất quen thuộc, gả qua đó chỉ như đổi chỗ ở thôi. Muội yên tâm, ta không phải đồ ngốc, sẽ bị người ta khi dễ sao?”

Khúc Liễm không còn gì để nói.

Tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, Khúc Liễm nhìn bề ngoài thì như một đoá tiểu bạch hoa nhưng bên trong lại rất cứng rắn, có thói quen dùng ác ý để phỏng đoán thế nhân, thẳng đến khi phát hiện đối phương thật lòng đối xử, nàng mới lấy nhiệt tình đáp lại. Mà tuy Lạc Anh có chút khôn vặt, thậm chí cũng có thể nhìn thấu một số việc, nhưng bản chất nàng vẫn thích làm việc tuỳ hứng, cảm thấy tốt là tốt, không tốt liền không tốt, dễ tin người.

Cho nên, tính cách của hai người các nàng đã được định sẵn nhìn nhận sự việc khác nhau, cũng chú định cách sống hai người khác nhau.

Đối với lo lắng của Khúc Liễm Lạc Anh hoàn toàn không có cảm giác, nàng ngại ngùng che mặt nói đến một hai điều về nàng và Vũ biểu ca, rồi lại bát quái đến hôn sự của Khúc Liễm, “Sang năm muội cũng đến tuổi cập kê, có phải sau khi cập kê muội liền phải xuất giá? Trấn Quốc Công phủ bên đó có tính toán gì không? Ai, nương muốn ta ở nhà thêm hai năm nữa, nhà cữu cữu có nhiều nhi tử, Vũ biểu ca cũng không cần vội vàng mà cưới vợ, chờ hai năm sau mới thành hôn.”

Sai khi Khúc Liễm nghe xong vô cùng hâm mộ, nàng do dự nói: “Muội cũng không biết, cái này đúng là phải xem ý tứ của Trấn Quốc Công phủ.”

Thời đại này, đa số các cô nương đều xuất giá sau khi cập kê, đương nhiên cũng có những nhà yêu thương cô nương nhà mình, hy vọng giữ cô nương nhà mình ở lại thêm một hai năm, cũng có người được giữ đến năm mười tám tuổi mới thành thân, chỉ cần hai nhà thương lượng tốt là được.

Khúc Liễm cảm thấy mười lăm tuổi thành thân, chính là làm hư thiếu niên thiếu nữ vị thành niên, nhưng đây chính là phong tục của thời đại này, dẫu mười lăm tuổi sinh con, đó cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Kỷ Lẫm, cho dù là nhân cách nào thì ánh mắt khi hắn nhìn nàng cũng chỉ hận không thể đem nàng ăn sạch, làm trong lòng nàng rất lo lắng.

Từ lần hai người cãi nhau lúc tết, khi Kỷ Lẫm trèo tường đến tìm nàng vào buổi tối, Khúc Liễm phát hiện hắn khác thường, có đôi khi ánh mắt của hắn đặc biệt khủng bố, làm trong lòng nàng có một loại dự cảm không tốt, sau đó nàng phát hiện muốn nói chyện tình yêu trong sáng là việc không dễ dàng.

Nam nhân và nữ nhân luôn hành động và suy nghĩ khác nhau.

Nàng thích cùng hắn đi dưới ánh mặt trời, nắm tay, ôm một cái liền thỏa mãn.

Nhưng hắn càng nguyện ý cưới nàng về nhà, như thế này, thế kia làm cho nàng sợ hãi.

Chỉ sợ, lấy tâm tư của Kỷ Lẫm, sau cập kê liền phải cưới nàng vào cửa thôi 囧

Chẳng lẽ trong quá trình trưởng thành từ thiếu niên thành nam nhân, nhất định phải thay đổi lớn vậy sao? Đem thiếu niên như ngọc tốt đẹp sạch sẽ duy trì dáng vẻ như lúc ban đầu không được sao?

*****

Từ khi qua Nguyên Tiêu, Kỷ Lẫm bị Hoàng Thượng xách vào Kim Ngô Vệ làm việc, việc này đối với con cháu xuất thân huân quý mà nói là một sự kiện vô cùng vinh hạnh, chứng minh có được sự chú ý và ân sủng của Hoàng Đế.

Vương công quý tộc trong Kinh và người đọc sách không giống nhau, đa số bọn họ là dựa vào sự ân sủng của vị Đế Vương trong cung kia, ân điển của Đế Vương có thể khiến một gia tộc phồn vinh ba đời, nhưng nếu bị Đế Vương ghét bỏ cũng sẽ khiến một gia tộc ngay tức khắc ngã vào vũng bùn. Cho nên, trong đám huân quý, đều muốn lộ mặt trước mặt Hoàng Đế, chỉ cần có thể làm cho Hoàng Đế nhớ kỹ, thì tiền đồ có thể vững vàng.

Làm Trấn Quốc Công thế tử, từ lúc Kỷ Lẫm mới sinh ra đã nhận được một chức quan ngũ phẩm, tuy rằng chỉ là chức quan nhàn rỗi, nhưng đó cũng đại biểu cho dự sủng ái của Đế Vương. Có lẽ sẽ có người không cho đó là đúng, cảm thấy Kỷ Lẫm có được như vậy là nhờ có bóng râm che chở của tổ tiên, đó là sự đền bù của Hoàng Đế mà thôi.

Lão Trấn Quốc Công chinh chiến cả đời, bảo vệ quốc gia, cuối cùng chết nơi sa trường, là một nhân vật anh hùng. Sau khi Lão Trấn Quốc Công chết, Hoàng Đế đương nhiên muốn bù đắp cho Trấn Quốc Công phủ, dưới đề nghị của Thục Nghi đại trưởng công chúa liền bù đắp cho Kỷ Lẫm.

Bắt đầu từ khi Kỷ Lẫm vừa được sinh ra, y nhiều người chú ý.

Hoàng Đế Thái Hậu trong cung đều nhớ thương hắn, chờ hắn đến lễ vấn tóc chi linh, Hoàng Đế liền gấp không chờ nổi mà xách hắn vào Kim Ngô Vệ, quả thực là làm người khác vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Sau khi vào Kim Ngô Vệ, Kỷ Lẫm chỉ mất một chút thời gian liền thích ứng với công việc, đồng thời nhanh chóng có quan hệ tốt với đồng liêu, tuy vẫn có người khinh thường hắn như cũ, nhưng hầu hết họ vẫn dùng thái độ thân thiện đối với hắn.

Sau bảy ngày trực trong cung, liền tới thời gian nghỉ ngơi của Kỷ Lẫm.

Sau khi hắn ra khỏi Hoàng Cung, nhìn vầng thái dương trên bầu trời, ánh mặt trời tản ra cái nóng chói chang của mùa hè, liền định về phủ trước.

Trở lại Trấn Quốc Công phủ, Kỷ Lẫm đi thỉnh an Thục Nghi trưởng đại công chúa trước, lại không nghĩ sẽ gặp mẫu thân ở chỗ của tổ mẫu, điều hiếm hoi là mẫu thân luôn vô cảm với hắn thế mà hiện tại lại ôn nhu dịu dàng cười với hắn.

Trong lòng Kỷ Lẫm thoáng nghi ngờ, đến khi thấy nha hoàn bên người mẫu thân, hắn liền rũ mi.