Trung tâm trang trí nội thất.
Ngu Hàn Giang lại tới đây, quả nhiên nghe được có một vài thợ sửa chữa phàn nàn: “Hôm nay lúc đi nhập hàng, giá tiền vật liệu gỗ đã lên gấp đôi, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Gạch men, đồ làm bếp, đồ điện gia dụng đều tăng giá, thật đúng là kỳ quái!”
Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên đứng chống nạnh tranh luận cùng công ty trang trí: “Sao lại không trang hoàng nữa? Hôm qua tôi đã đưa tiền cọc cho các người rồi còn gì, hôm nay các người đột nhiên bội ước, ký hợp đồng rồi mà nói không làm là không làm? Luật pháp ném đi đâu rồi?”
Chàng trai trẻ tuổi bên cạnh bà thấp giọng nói: “Ông chủ, các người làm như vậy không thấy quá đáng sao? Hợp đồng đã ký rồi, tiền cọc cũng đã giao, đã nói là khởi công trong hôm nay, tôi vẫn đang chờ căn nhà này để kết hôn đấy.”
Người phụ nữ nói: “Đúng vậy! Ba tháng sau là hôn lễ của con trai tôi, nhà này mấy người nói không trang trí thì không trang trí, có tin tôi kiện mấy người không!?”
Ông chủ công ty trang trí nội thất cũng rất kiên định, đặt mạnh hợp đồng xuống bàn, nói: “Tất cả vật liệu đều tăng giá gấp đôi, tiền cọc của hai người còn không đủ để tôi mua cát và xi măng nữa! Tôi hủy hết đơn của khách hàng rồi, nếu các người muốn kiện thì cứ kiện, mai tôi về quê!”
Người phụ nữ nhào qua dùng sức nắm cổ áo đối phương: “Ông còn nói lý nữa?”
Một đám người lao vào đánh nhau túi bụi, trong công ty trang trí vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ “bịch bịch choang choang”.
Hôm nay trong trung tâm trang trí nội thất vô cùng hỗn loạn, vài ngày trước đã dự chi tiền cọc để mua đồ dùng, hôm nay lúc đến lấy hàng thì giá đã tăng gấp đôi, khách hàng đương nhiên không thể chấp nhận được, ông chỉ cũng không muốn bán giá gốc, đôi bên tranh luận không ngừng, lỗ tai Ngu Hàn Giang sắp bị tiếng nhao nhao làm cho điếc luôn rồi.
Cũng may lúc ấy hắn chọn nhà kho bí mật dưới lòng đất.
Lúc này ở kho hàng ngầm dưới lòng đất chỉ có mấy công ty đang bốc dỡ hàng hóa, Ngu Hàn Giang đi tìm mua loại khóa chất lượng tốt nhất gần đó, sau đó tới đổi khóa cho nhà kho – người khác có lẽ sẽ không nghĩ đến nhà kho trong khu trang trí nội thất, nhưng đề phòng chuyện bất ngờ, đổi một ổ khóa an toàn hơn. Hắn mua loại khóa phòng trộm rất chắc chắn, cực khó cạy mở, trực tiếp đập vỡ cũng phải tốn nửa ngày.
Sau khi đổi khóa, Ngu Hàn Giang mang khuôn mặt bình tĩnh rời khỏi nhà kho dưới lòng đất.
Hắn trực tiếp mặc [Áo choàng tàng hình], dùng ba mươi phút ẩn thân đi quanh trung tâm trang trí nội thất một vòng…
Cũng không phát hiện tung tích người khiêu chiến.
Thực ra cũng dễ hiểu, phần lớn người khiêu chiến sẽ đi siêu thị tích trữ đồ trước, có ai rảnh đâu mà đến trung tâm trang trí nhà cửa mua nội thất?
Sau khi điều tra xong, hắn dùng vài nét bút vẽ đại khái sơ đồ mặt phẳng của cả trung tâm, cho dù có người nửa đêm đến cướp kho hàng thì Ngu Hàn Giang cũng đã đánh dấu xong tất cả những con đường chạy trốn trên bản đồ.
Sau khi làm xong hết những chuyện này, hắn lại đi lòng vòng gần đó, phát hiện một công ty trang trí nhà bị phá rất thảm, đồ thủy tinh vỡ tan tành, bởi vì nhân viên náo loạn muốn tăng gấp đôi tiền công, ông chủ không chịu đưa, nhân viên muốn bãi công.
Có thể đoán được không đến mấy hôm nữa, các ngành nghề trong thế giới này đều sẽ xuất hiện hiện tượng bãi công hàng loạt.
Tiền lương kết toán theo ngày chính là một cái bẫy lớn mà người gác cửa Bích bố trí cho thế giới này!
***
Siêu thị.
Cảnh tượng hoành tráng trước mặt khiến cho Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách chấn động đến nổi không nói thành lời.
Siêu thị tối hôm qua vẫn còn ngay ngắn trật tự, sáng sớm hôm nay đã hoàn toàn biến thành một đống lộn xộn. Người đứng ở lối vào đông nghìn nghịt, gần như chen lấn xô đẩy đến mức ngực dán vào lưng nhau. Nơi xếp hàng tính tiền gần như không nhìn thấy điểm cuối, nhưng kệ hàng trước đây xếp đầy nước khoáng, mì ăn liền, sữa bò, chocolate… vậy mà đã trống không!
Khắp siêu thị đều là người, kệ hàng lại trống rỗng, giống như vừa trải qua một cơn lũ quét.
Thiệu Thanh Cách nhíu mày nói: “Người nhạy cảm và cẩn thận trong thế giới này cũng khá nhiều, xem ra vụ tăng giá gấp đôi sáng nay đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh đối với mọi người, vì vậy ai cũng chạy đến siêu thị mua đồ.”
Trước mắt giá mới tăng gấp đôi, ai có tiền gửi ngân hàng thì không phải lo, mọi người chỉ lo giá hàng sẽ tiếp tục tăng nên mới mua lô mua lốc như vậy.
Rất nhiều người mua gạo và mì, có bà già còn đẩy nguyên một xe thịt ba chỉ.
Hàng người xếp hàng chờ tính tiền càng lúc càng dài, những người buổi sáng dậy trễ giờ mới phản ứng lại được cũng bắt đầu chen vào siêu thị.
Vào nhiều ra ít, đám đông dần trở nên nôn nóng, đột nhiên có một tên nhóc ôm theo một thùng sữa bò, chưa thanh toán đã trực tiếp nhảy qua lan can chỗ tính tiền phi ra ngoài, nhanh chân bỏ chạy. Bảo vệ của siêu thị vội vàng xoay người đuổi theo tên kia, một đám người phía sau hô lớn:
“Có người cướp đồ!”
“Có thể nhanh hơn nữa được không?”
“Thu ngân đang làm gì đấy, nhanh tay lên, trong nhà còn bao việc đây này!”
Mấy em gái thu ngân đã bị hối thúc đến đầu đầy mồ hôi.
Thế giới này không có thanh toán bằng di động, mua gì cũng phải tính tay rồi trả tiền mặt, cô gái đứng quầy dùng vẻ mặt cầu khẩn nói: “Hết tiền lẻ trả lại rồi, mau gọi quản lý tới!”
Quản lý đi tới duy trì trật tự, nhưng người đến xếp hàng ngày càng nhiều, có một ông lão lên cơn đau tim ngã xuống đất, đám người lại trở nên hỗn loạn, vì không đủ tiền lẻ nên thu ngân cũng không có cách trả tiền thừa cho khách. Cuối cùng không biết là do ai dẫn đầu, đẩy giỏ hàng trực tiếp xông ra ngoài: “Mẹ nó còn muốn bọn tao trả tiền, vật tư tăng giá gấp đôi, cái siêu thị này muốn cướp tiền sao?”
Lại có mấy thanh niên trai tráng ôm hàng hóa bỏ chạy, không thèm thanh toán nữa.
Nhưng phần lớn người vẫn giữ lý trí trong ngày đầu tiên, vật giá mới tăng gấp đôi vẫn trong phạm vi chấp nhận được, tuy rất nhiều người tỏ ra nôn nóng nhưng vẫn cố chờ quản lý đi lấy tiền lẻ.
Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách nhìn nhau.
Ngày đầu tiên đã loạn thế này, quả thực không dám tưởng tượng những ngày sau đó.
Để tránh bị đám đông đang kích động làm liên lụy, hai người nhanh chóng rời khỏi siêu thị, trở về nhà trọ.
***
Lúc Ngu Hàn Giang về tới, Tiêu Lâu đang đứng trong nhà bếp nấu cơm.
Anh nấu hai gói mì sợi trong nồi, thả vào vài cọng rau xanh, thêm muối, dấm làm gia vị, còn thái thêm ít hành bỏ vào, thêm mấy quả trứng chần nước sôi, thành công cho ra lò ba bát “mì chua”.
Trên bàn cơm còn có củ cải muối, còn mở thêm một hộp cá, trong đĩa bày ít thịt khô, một bữa cơm trưa đơn giản đã hoàn thành.
Mì Tiêu Lâu nấu không sượng cũng không nát, rất vừa miệng, phối hợp với canh chua mát lạnh, rất kí©h thí©ɧ vị giác.
Bữa sáng Ngu Hàn Giang chỉ tùy tiện ăn ít bánh quy, lúc này nhìn thấy mì sợi nóng hổi, hắn như hổ đói nhanh chóng ăn xong một bát, uống hết nước canh đến nổi không còn chút cặn, nhìn về phía Tiêu Lâu, chờ mong hỏi: “Còn nữa không?”
Thiệu Thanh Cách vừa ăn mì vừa khen: “Tay nghề của thầy Tiêu thật tốt, tôi cũng muốn xin thêm bát nữa.”
Tiêu Lâu cười nói: “Tôi lại nấu thêm một nồi nữa, ăn cho no.”
Đối với Tiêu Lâu mà nói, đây là món mì đơn giản nhất. Mì chua rất tốt cho dạ dày, mà lại còn dễ làm, thơm ngon vừa miệng, ít nhất ngon hơn mì tôm đậm gia vị nhiều. Vì thế nên hôm qua lúc anh tích trữ hàng hóa đã tiện tay mua một thùng mì sợi, dự định nếu có bếp sẽ tự nấu ăn.
Ba người ăn cơm trưa xong, Tiêu Lâu lại mở một hộp hoa quả đóng hộp, đổ vào trong hộp cơm dùng một lần, đưa cho hai người mỗi người một cái thìa nhựa.
Thiệu Thanh Cách múc một muỗng nước trái cây bên trong hộp hoa quả đóng hộp, nhét vào miệng, thỏa mãn híp mắt lại, tâm trạng xuất hiện loại cảm giác khoái chí “Đi theo đại thần có thịt ăn” – nếu để hắn tự mình đi trữ hàng, hắn còn lâu mới nghĩ tới loại bảo bối như hoa quả đóng hộp này!
Ngu Hàn Giang ăn miếng hoa quả đóng hộp vừa ngọt vừa tươi mới, trong lòng cũng cảm khái.
Đem theo thầy Tiêu thì chuyện du lịch tại nhà không cần phải lo lắng nữa. Tiêu Lâu đúng là một người đàn ông chu đáo, dịu dàng lại thông minh, cô gái nào gả cho anh đúng là hạnh phúc… Ngu Hàn Giang vừa ăn trái cây vừa nghĩ lung tung.
Chi phí cho bữa trưa hôm nay còn chưa đến 40 nhân dân tệ, tương đương 4.000 kim tệ, nhưng ba người đều ăn rất thỏa mãn.
Buổi chiều, Ngu Hàn Giang tiếp tục ra ngoài điều tra, để Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách ở lại nhà trọ hưởng gió lạnh điều hòa.
Hắn đã quen chịu khổ rồi.
Lúc mặt trời lêи đỉиɦ, nóng nhất là 40 độ vẫn phải mai phục trong rừng cây mấy giờ liền để bắt một tên tội phạm gϊếŧ người, cả người từ trên xuống dưới đều là vết muỗi cắn, hắn cũng không lo ngại chút nào, thoa chút dầu cù là rồi tiếp tục truy vết. Nhưng thầy Tiêu tao nhã như vậy, vừa nhìn liền biết được gia cảnh sung túc, từ nhỏ chưa từng chịu khổ gì, dáng vẻ của Thiệu Thanh Cách nhìn qua càng không giống chịu được khổ.
Nhiệt độ bên ngoài đã vượt qua 40 độ, đưa theo bọn họ, ba người hành động ngược lại trở thành mục tiêu quá lớn, vì thế Ngu Hàn Giang dứt khoát hành động một mình, không đưa hai người theo. Tiêu Lâu không lay chuyển được hắn, đành phải ở lại nhà trọ chờ hắn trở về.
Mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, mặt đường sắp bị đốt tan chảy.
Lần này Ngu Hàn Giang ra ngoài chủ yếu là để điều tra động tĩnh của toàn bộ thành phố, xem xem nơi nào dễ dàng xảy ra vấn đề.
Tất cả dân bản địa ở thế giới này đều là người tự do, biến số rất lớn, người khiêu chiến lại nhiều, Ngu Hàn Giang lo rằng qua mấy ngày nữa sẽ xuất hiện sự kiện bạo loạn tập thể nghiêm trọng, ảnh hưởng đến bọn họ.
Một khi không thể ở lại nhà trọ được, hắn phải ngay lập tức đưa Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách chuyển chỗ.
Lưu lại cho mình một đường lui không hề thừa thãi.
Xung quanh công trường, các tòa nhà xây dở, đều là chỗ tốt.
Những nơi này có thể che gió chắn mưa, hắn đã mua túi ngủ, trải ra mặt đất là có thể qua đêm.
Ngu Hàn Giang tìm ông chủ nhà trọ mượn một chiếc xe đạp, đạp xe đến vùng ngoại ô thành phố. Đạp xe hơn nửa tiếng, hắn quả nhiên tìm được một công trường.
Đây là một tòa kiến trúc có ba tầng, không giống nhà ở dùng để bán mà giống cửa hàng hơn.
Cả ngôi nhà vừa mới dựng xong khung, vẫn còn chưa lắp cửa sổ, mặt ngoài cũng chưa quét sơn, vẫn giữ màu gạch đỏ ban đầu.
Bị ảnh hưởng bởi vật giá tăng gấp đôi, công trường đình công.
Lúc Ngu Hàn Giang đến, các công nhân chính đang tụ tập một chỗ, tức giận la hét muốn bãi công, ông chủ nói hết nước hết cái khuyên nhủ mọi người, nói mình sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp, giá hàng hóa nhất định sẽ giảm xuống, mọi người không nên gấp gáp…
Cảm xúc của công nhân hơi ổn định lại, công trường cũng bắt đầu làm việc lại như bình thường.
Nhưng Ngu Hàn Giang biết, loại ổn định này không thể duy trì lâu được, ngày mai giá cả sẽ còn tăng lên, tốc độ tăng của tiền lương khong thể đuổi theo sự tăng vọt điên cuồng của giá hàng hóa, không đến ba ngày nữa thì cái công trường này cũng sẽ bị bỏ hoang hoàn toàn thôi.
Ba tầng lầu, có rất nhiều phòng trống, mặc dù không có cửa sổ nhưng trong mật thất sinh tồn không thể yêu cầu quá cao được.
Ngu Hàn Giang xem nơi này như căn cứ dự bị, một khi nhà trọ không thể ở được nữa thì hắn sẽ mang Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách chuyển chỗ ở ngay lập tức.
Điều tra xong công trường, Ngu Hàn Giang lại đi lòng vòng – nơi này hoang tàn vắng vẻ, sau này có đổi vị trí cũng sẽ không có nguy hiểm gì lớn, hẳn là có thể sống được.
***
Tiêu Lâu lo lắng đợi trong nhà trọ.
Năm giờ chiều Ngu Hàn Giang mới về tới.
Sau khi nhìn thấy hắn, cuối cùng Tiêu Lâu cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, lại gần hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Ngu Hàn Giang cho anh một ánh mắt yên tâm: “Không có việc gì hết. Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, trên đường cũng không có ai đánh nhau, cướp giật hay trộm cắp, chỉ có công nhân đình công thôi, cảm xúc của người dân có chút nôn nóng nhưng vẫn chấp nhận được.”
Thiệu Thanh Cách thở dài: “Trước mắt điện và nước vẫn còn được cung cấp, đám người đi làm chỉ nằm nhà hưởng điều hòa, bếp còn tích đồ ăn chắc chắn sẽ không quá khó chịu. Ngày mai là chủ nhật, tình hình sẽ trở nên trầm trọng hơn, đến thứ hai rất có thể bãi công qui mô lớn sẽ xảy ra.”
Tiêu Lâu lo lắng nói: “Không biết chúng ta có thể ở đây thêm bao lâu.”
Ngu Hàn Giang nhẹ nhàng vỗ lên vai anh: “Đừng lo, tôi đã tìm được chỗ ở dự phòng rồi.”
Tiêu Lâu ngẩn người: “Cả buổi chiều anh ra ngoài là để tìm nơi ở dự phòng sao?”
Ngu Hàn Giang gật đầu: “Ở ngoại ô thành phố có một tòa nhà đang thi công, cao ba tầng, các công nhân đang làm loạn đòi bãi công, qua mấy ngày nữa thật sự bãi công, tòa nhà ấy sẽ bị bỏ hoang. Nếu như khu trung tâm không an toàn, chúng ta sẽ ngay lập tức chuyển đến đó.”
Tiêu Lâu: “…”
Trời đang nắng to, mặt Ngu Hàn Giang đầy mồ hôi, chạy ra ngoài cả một buổi chiều, hóa ra là để tìm đường lui cho bọn họ.
Đội trưởng Ngu đúng là đáng tin cậy. Tiêu Lâu vội vàng mở một chai nước khoáng đưa cho hắn: “Bên ngoài nóng như vậy, vất vả cho đội trưởng Ngu rồi, uống chút nước chút, nhanh chóng đi tắm rửa.” Nhìn thấy áo sơ mi ngắn tay của Ngu Hàn Giang đã bị mồ hôi thấm ướt, dính hết lên người, Tiêu Lâu nói thêm: “Lúc tắm thì thay bộ quần áo này ra luôn đi, lát nữa tôi giặt quần áo thì cũng giặt giúp anh luôn, toàn là mồ hôi, còn mặc nữa sẽ khó chịu lắm.”
Ngu Hàn Giang nói: “Cảm ơn.”
Thiệu Thanh Cách cười như không cười nhìn hai người bọn họ: “Tôi về khách sạn trước đây, hai người nói chuyện tiếp đi.”
Tiêu Lâu hỏi: “Tối nay anh có qua ăn cơm tối không?”
Thiệu Thanh Cách xua tay: “Không cần nấu phần của tôi, tối nay tôi ăn đồ dự trữ.”
Tiêu Lâu gật đầu: “Được rồi, anh phải cẩn thận đấy.”
Sau khi Thiệu Thanh Cách đi rồi, Ngu Hàn Giang mới cởϊ áσ vào phòng tắm tắm rửa.
Kết quả, Ngu Hàn Giang vừa mới tắm rửa xong, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Thiệu Thanh Cách đi rồi quay lại, sầm mặt nói: “Thùng đồ tôi giấu dưới gầm giường trong khách sạn đã bị trộm hết rồi.”
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang: “…”
Sao lại dễ bị trộm như vậy?!
Thiệu Thanh Cách đau đầu ấn ấn huyệt thái dương: “Mặt của tôi được mấy tên trộm ưa thích như vậy sao?”
Tiêu Lâu dở khóc dở cười: “Có lẽ là trên người anh có khí chất của người có tiền đấy?! Vậy nên vừa vào khách sạn đã bị để mắt tới rồi sao?”
Thiệu Thanh Cách cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhìn về phía Ngu Hàn Giang nói: “Đội trưởng Ngu, tôi cảm thấy ở trong khách sạn có người khiêu chiến muốn dùng phương thức khác qua cửa – trộm vật tư của người khiêu chiến khác. Lúc nãy ở sảnh khách sạn còn có hai cô gái khác khóc lóc nói mình bị mất hai thùng đồ, tôi nghi ngờ lần này ở trong nhóm người khiêu chiến có một kẻ trộm chuyên nghiệp.”
Vẻ mặt Ngu Hàn Giang lập tức trở nên nghiêm túc: “Bọn chúng vẫn chưa đến nhà trọ Sơn Thủy ăn trộm là do người khiêu chiến ở đây quá nhiều không thể hành động tùy tiện nên mới chọn ra tay với những người khiêu chiến lạc đàn trước?”
Thiệu Thanh Cách cảm thấy rât có khả năng: “Nếu không thì hai người trả phòng rồi sang chỗ của tôi ở đi. Chỗ của tôi đã bị trộm ghé thăm rồi, ngược lại sẽ càng an toàn hơn.”
Ngu Hàn Giang hỏi: “Phòng anh lớn cỡ nào? Đủ cho ba người chen chúc không?”
Thiệu Thanh Cách đáp: “Tôi đặt phòng tiêu chuẩn, có hai cái giường, diện tích rất lớn, có thể thay phiền nhau nghỉ ngơi dưới đất.”
Ngu Hàn Giang nhanh chóng đưa ra quyết định: “Để Tiêu Lâu sang ở với anh đi, tôi ở lại đây.” Trong mắt hắn hiện vẻ sắc bén: “Tôi muốn xem xem là ai dám cướp vật tư của người khác để qua cửa.”
Tiêu Lâu nói: “Tôi cũng ở lại.”
Thiệu Thanh Cách đau đầu nhìn bọn họ: “Hai người không sợ nguy hiểm sao?”
Tiêu Lâu mỉm cười: “Yên tâm, chúng tôi có cách chạy trốn.”
Một khi nhận thấy không ổn, anh còn có thể mở [Đào hoa nguyên ký] của [Đào Uyên Minh] để trốn trong nửa tiếng đồng hồ, huống hồ bên cạnh anh còn có đội trưởng Ngu là một cảnh sát có giá trị vũ lực vô cùng cao, hạ gục mấy tên trộm quả là chuyện thường đối với đội trưởng Ngu, Tiêu Lâu cũng không cần phải lo lắng vấn đề an toàn.
Cuối cùng hai người ở lại nhà trọ Sơn Thủy.
Nhưng tối hôm đó không có chuyện gì xảy ra hết, cũng không có tên trộm nào tới cửa.
Thời điểm hừng đông, khung lơ lửng trên đầu tất cả người khiêu chiến đồng loạt nhảy ra một thông báo:
[Do chịu ảnh hưởng bởi khủng hoảng tài chính, giá hàng hóa sẽ tăng gấp đôi so với hôm qua.]Đ* má!
Lúc đọc được thông báo, Ngu Hàn Giang suýt nữa chửi thề thành tiếng.
Giá hàng hóa trong mật thất 3 Bích thế mà lại tăng lên theo cấp số nhân?
Nói cách khác, giá hàng hóa mỗi ngày sẽ gấp đôi một lần, sau bảy ngày, giá hàng sẽ tăng thẳng lên thành 2 mũ 7 là 128 lần?
Một chai nước khoáng 200 kim tệ, đến ngày thứ bảy sẽ tăng lên thành 25.600 kim tệ. Một gói mì ăn liền giá 500 kim tệ, đến ngày cuối cùng sẽ đội giá lên thành 64.000 kim tệ? Các loại đồ ăn như hoa quả đóng hộp và chocolate sẽ biến thành vật phẩm xa xỉ không thể mua nổi.
Thế giới này điên rồi!
----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giá ban đầu của một chai nước khoáng trong ngày thứ nhất là 2 nhân dân tệ, ngày thứ hai thành 8 tệ, 16 tệ, 32, 64, 128 rồi thành 256 tệ, tăng lên theo cấp số nhân.
Một chai nước khoáng giá 256 tệ, vừa nghĩ đã thấy sợ.
Editor: Cho ai chưa biết thì tỉ giá quy đổi từ nhân dân tệ sang Việt Nam đồng ở năm 2024 rơi vào khoảng từ 3.300 đến 3.500. Một chai nước khoáng 256 tệ khoảng 844.800 đến 896.000 VND :(((