Chương 45: Khủng Hoảng Tài Chính (5) – Thị Trường Chứng Khoán Rung Chuyển

Sáng sớm Thiệu Thanh Cách rời giường trông thấy thông báo này, trong lòng lập tức vang lên tiếng còi báo động. Hắn tốt nghiệp đại học chuyên ngành Tài chính chính quy, sau khi tốt nghiệp thì thành lập một công ty quản lý lăn lộn trên thị trường chứng khoán, bởi vậy, hắn biết rất rõ việc giá cổ phiếu rớt xuống 50% nghĩa là gì.

Hắn chạy vào nhà vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, tùy tiện ăn chút gì đó cho bữa sáng, sau đó bỏ một ít đồ ăn trong thùng vào trong ba lô du lịch, vật tư còn lại thì giấu xuống dưới gầm giường.

8:30, Thiệu Thanh Cách đến địa điểm đã hẹn trước, tụ họp với Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu.

Hai người cũng đeo ba lô du lịch. Ba lô mà Ngu Hàn Giang chọn đều là loại thích màu đen có đệm vai, thích hợp để di chuyển, bên trong có thể chứa nước, chocolate và bánh bích quy đủ cho bảy ngày, hai vai đeo ba lô đi trên đường, cư dân bản địa sẽ nghĩ bọn họ là du khách từ nơi khác đến.

Tác chiến di động, đây là sách lược của Ngu Hàn Giang.

Dù vật tư bị cướp, bọn họ cũng có thể dựa vào đồ vật trong ba lô mà sống sót được.

Ngu Hàn Giang hạ giọng nói: “Vừa rồi chúng tôi đi qua phố đi bộ, dân bản địa vẫn chưa đến mức thiếu thốn đồ ăn sáng trong mấy quán ăn bình dân, mọi người cũng không quá kích động, chỉ nghĩ là đang điều chỉnh giá tạm thời.”

Trong một nhà háng bán thức ăn sáng, một người trẻ tuổi lớn tiếng phàn nàn: “Ông chủ có ý gì? Mỗi ngày tôi đều ăn sáng ở chỗ của ông, trước kia một bát sữa đậu nành và một l*иg bánh bao hấp chỉ cần 800 kim tệ, hôm nay đã tăng lên 1.600, đây là đang cướp tiền?”

Ông chủ cười rạng rỡ: “Tôi cũng không muốn thế đâu, nhưng các cửa hàng lân cận đều tăng giá, sáng nay tôi đi siêu thị nhập hàng, bột mì, gạo, rau củ… giá tiền đều tăng lên gấp đôi, thật sự rất kỳ quái!”

Người trẻ tuổi hùng hổ ném tiền xuống, xách túi lên rời đi.

Bên cạnh còn có hai bà lão khe khẽ bàn luận: “Buổi sáng tôi đi chợ mua thức ăn, trước kia một cân thịt ba chỉ chỉ có 2.500 kim tệ, bây giờ đã tăng lên 5.000, có phải lại có nơi nào xảy ra dịch lợn rồi không?”

Người còn lại nói: “Hoa quả còn đắt hơn, một quả táo 2.000 kim tệ! May mà trước đó mấy ngày tôi mới mua một thùng, ôi, nếu không thật sự không đủ tiền mua hoa quả.”

Những lời bàn tán tương tự vẫn còn rất nhiều.

Vào giờ ăn sáng, dân chúng đều phàn nàn oán giận với việc vật giá tăng quá đột ngột, nhưng phần lớn đều cho rằng hai ngày nữa giá cả sẽ trở lại bình thường. Có vài người cẩn thận thì bắt đầu đi siêu thị tích trữ đồ, sợ rằng ngày mai giá lại tăng.

Hôm nay là thứ bảy, phần lớn các công ty đều không làm việc.

Theo lý thuyết, vào lúc cuối tuần trên đường sẽ không có quá nhiều xe cộ, nhưng hôm nay lại khác. Tám giờ rưỡi sáng, ba người cùng nhau đi tới, phát hiện đường lớn của thành phố đã bị xe cá nhân chen chúc đến mức chật cứng, tắc đến mức không đi nổi. Tất cả đều đang chạy về hướng siêu thị ở quảng trường trung tâm.

Tiêu Lâu nhìn đoàn xe rồng rắn xếp thành hàng dài: “Xem ra dân bản địa cũng đã nhận ra mọi chuyện không ổn, vội vàng đi siêu thị mua đồ tích trữ, vật tư trong siêu thị rồi sẽ cung không đủ cầu nhanh thôi.”

Thiệu Thanh Cách đột nhiên nói: “Tôi phải đi một chuyến đến trung tâm giao dịch cổ phiếu.”

Ngu Hàn Giang quay đầu hỏi hắn: “Anh còn muốn đầu tư cổ phiếu nữa sao?”

Thiệu Thanh Cách giải thích: “Lúc vừa đi vào mật thất, nhìn thấy thông báo thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ vào 8 giờ sáng, nhưng cụ thể mã cổ phiếu nào sẽ trượt giá thì tôi không biết được, vì vậy hôm qua tôi đều kiếm tiền theo cách mua vào bán ra trong ngày để đảm bảo chúng ta có đủ tiền mặt mua vật tư.” Hắn liếc mắt nhìn quanh, nói nhỏ: “Rất có thể tôi đã nghĩ sai rồi, thị trường chứng khoán không đóng băng trong nháy mắt, một số cổ phiếu vẫn còn đang ổn định – ví dụ như cổ phiếu liên quan đến bất động sản.”

Tiêu Lâu phản ứng rất nhanh: “Đúng là đi dọc đường không thấy ai nói về giá nhà.”

Thiệu Thanh Cách nói: “Mật thất này là mật thất liên kết giữa Bích và Nhép, nhất định là hai người gác cửa Bích, Nhép đang thao túng từ phía sau – bọn họ hẳn sẽ tiến hành theo phương pháp chất lượng, từ từ phá hủy hệ thống kinh tế của thành phố này. Lạm phát chỉ là bước đầu tiên thôi, giá nhà sụt giảm sẽ là bước thứ hai.”

Tiêu Lâu tích cóp tiền ở thế giới hiện thực mãi mới mua được nhà chợt cảm thấy đồng cảm.

Nếu như chỉ là những đồ vậy sinh hoạt như đồ ăn, rau củ tạm thời tăng giá, trong tay mọi người đều có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, còn có thể kham nổi, hơn nữa trong thành phố này ai cũng có nhà để ở, dù ngày ngày ăn mì đi nữa thì việc vượt qua khủng hoảng tài chính cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng giá nhà ở ảnh hưởng rất lớn đến sinh mệnh của rất nhiều người, dù giá nhà ở thành phố nhỏ này cũng không quá cao, một căn nhà mấy chục vạn nhân dân tệ, đổi thành kim tệ cũng phải mấy chục triệu. Một khi giá nhà đất đóng băng, đồng nghĩa với việc tích góp nửa đời của mình trong nháy mắt trở nên vô giá trị.

Mọi người sẽ khủng hoảng, sẽ phẫn nộ, sẽ cáu gắt, từ đó càng dẫn đến nhiều vấn đề xã hội nghiêm trọng như xí nghiệp đình công, nếu như dịch vụ cung ứng điện, nước và giao thông vận tải cũng xảy ra vấn đề, toàn bộ thành phố sẽ lâm vào tê liệt.

Tiêu Lâu chỉ cảm thấy lưng rét lạnh: ““Tại sao tự nhiên 3 Bích lại biến thành mật thất liên kết với kinh tế?”

Thiệu Thanh Cách cau mày nói: “Có lẽ là do 3 Nhép tương đối dễ thở, không trực tiếp đào thải người chơi như 2 Nhép, vậy nên nhiệm vụ đào thải ở cửa thứ ba sẽ đặt vào mật thất sinh tồn Bích này.”

Bốn người gác cửa quen biết nhau, Tiêu Lâu chợt nhớ tới câu nói kia – Cảm ơn Át Nhép đã hữu nghị tài trợ.

Xem ra, mật thất này là được đặc biệt tạo ra sau khi Át Bích và Át Nhép đã cùng nhau thương lượng, dùng để đào thải một lượng lớn người khiêu chiến.

Ngu Hàn Giang lập tức cảnh giác nói: “Chúng ta chia ra hai đường, tôi đi trung tâm trang trí nội thất kiểm tra một chút, đống vật tư kia không thể xảy ra vấn đề gì được, thầy Tiêu và ngài Thiệu cùng tới thị trường chứng khoán điều tra, tiện đường kiểm tra tình trạng của siêu thị.”

Ngu Hàn Giang dừng một chút, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Lâu: “Nếu như gặp phải cướp bóc, hai người phải nhớ kĩ, vật tư trong ba lô có thể đưa cho người khác, bảo vệ tốt bản thân mới là điều cần thiết.” Hắn ghé vào tai Tiêu Lâu dặn dò: “Trước đó vừa rút được thẻ bài bảo mệnh kia, cậu nhớ phải mặc vào, đề phòng tình huống bất ngờ.”

Tiêu Lâu mỉm cười: “Không cần lo lắng cho tôi, bây giờ mới là ngày đầu tiên, người trực tiếp ra đường cướp bóc không nhiều. Tôi và ngài Thiệu hành động cùng nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau… Ngược lại là anh đó, mọi sự phải cẩn thận.”

Ngu Hàn Giang gật đầu một cái, ánh mắt trầm ổn: “Yên tâm, giữa trưa tụ họp lại tại nhà trọ.”

Ba người lập tức chia nhau ra hành động.

***

Thị trường chứng khoán.

Hôm nay trong sảnh giao dịch đông nghẹt người, Thiệu Thanh Cách và Tiêu Lâu đi vào sảnh lớn, ngẩng đầu nhìn qua tình hình cổ phiếu sau khi bắt đầu phiên giao dịch.

Cổ phiếu sụt giảm trong ngày đầu tiên đều là thực phẩm, dược phẩm và vật dùng thường ngày, đồ dệt may, quần áo, và những thứ như đồ điện gia dụng, cảm xúc của người mua những cổ phiếu này rất kích động, không ít người chửi bậy trong sảnh chính, còn có một vài người vẻ mặt mệt mỏi, nhìn chằm chằm đường cong trượt xuống của cổ phiếu mà ngẩn người.

Đúng lúc này, từ cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh: “A! Có người nhảy lầu!”

Một đám người lập tức chạy tới, chỉ nhìn thấy trên mái nhà của trung tâm giao dịch cổ phiếu, có hai người trẻ tuổi kéo căng một tấm biểu ngữ rất lớn, trên đó là dòng chữ đỏ [Trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tôi đây!!!], một hàng chấm than đỏ lòe loẹt nhìn mà rợn người.

Phía dưới có người báo cảnh sát, chẳng mấy chốc xe cảnh sát đã tới.

Cảnh sát hành động rất nhanh, chỉ trong ba phút đã bơm căng đệm hơi trên mặt đất.

Trong tiếng hô kinh hãi của mọi người, hai thanh niên cầm tấm biểu ngữ nhảy xuống…

Một tiếng “bịch” thật lớn vang lên, hai người rơi vào đệm hơi, mặc dù tính mạng không đáng ngại, nhưng âm thanh ấy giống như búa tạ nện thẳng vào trong lòng tất cả những người chơi cổ phiếu.

Sự kiện nhảy lấy khiến bầu không khí trong sảnh giao dịch càng thêm áp lực, trên mặt mọi người đều thấp thỏm lo âu, có người đau đớn khóc lớn, có người mắng chửi thô tục, còn có người chắp tay trước ngực cầu nguyện: “Ngày mai nhất định phải tăng lại đấy, toàn bộ tiền trong nhà tôi đều đổ hết vào chứng khoán rồi…”

Tiêu Lâu nhìn khung cảnh hỗn loạn này chỉ thấy da đầu tê dại.

Anh nhớ kĩ đã từng có một năm thị trường chứng khoán sụt giảm, trên mạng còn có người nói đùa, sân thượng rất nhanh sẽ không còn chỗ đứng nữa, dân chơi cổ phiếu muốn nhảy lầu còn phải xếp hàng. Đầu tư có rủi ro nhất định, người đặt cược hết tiền tài trong nhà vào chứng khoán, gặp phải tình huống như thế này thật sự sẽ đánh mất hết niềm tin để sống. Hôm nay, hai người nhảy lầu đã được cứu, nhưng ngày mai, ngày sau thì sao? Có phải sẽ càng ngày càng có nhiều người chơi cổ phiếu lựa chọn tự sát bằng con đường này?

Tiêu Lâu không đầu tư cổ phiếu, nhưng anh có thể hiểu được tâm trạng của những người này.

Thấy Thiệu Thanh Cách ngẩng đầu nhìn cổ phiếu, Tiêu Lâu nhẹ giọng hỏi: “Cổ phiếu bất động sản mà anh nói thế nào rồi?”

Thiệu Thanh Cách nói: “Xem như ổn định, chúng ta nhanh chóng tìm một cái máy tính, tôi phải tranh thủ thời gian.”

Máy vi tính ở đại sảnh đều đầy ắp người, căn bản không tìm thấy máy tính có thể dùng, hai người đành phải rời khỏi trung tâm cổ phiếu, đến tiệm net gần đó tìm máy tính. Bình thường lên mạng một giờ mất 200 tới 500 kim tệ, hôm nay đã tăng lên thành 800 kim tệ.

Trong tay Tiêu Lâu vừa hay vẫn còn tiền lẻ lúc đi mua đồ ở siêu thị, hỏi Thiệu Thanh Cách: “Cần mấy giờ?”

Thiệu Thanh Cách nói: “Một giờ là đủ rồi.”

Bọn họ tìm máy tính không có ai dùng, Thiệu Thanh Cách mở trang web cổ phiếu ra, đăng nhập vào tài khoản, Tiêu Lâu ngồi bên cạnh nhịn, Thiệu Thanh Cách vừa thao tác vừa nhẹ giọng giải thích cho anh: “Thầy Tiêu đã từng nghe đến bán khống cổ phiếu chưa?”

Tiêu Lâu lắc đầu: “Từ trước đến nay tôi chưa hề đầu tư cổ phiếu.”

Thiệu Thanh Cách nói: “Anh xem đi, bất động sản Thiên Hoành, bất động sản Vinh Quang, tập đoàn bất động sản Phòng Khoa… so sánh với những cổ phiếu sụt giảm như thực phẩm, đồ dùng hàng ngày, quần áo thì có vẻ tương đối ổn định, nhưng đây chỉ là biểu hiện ảo mà thôi. Theo suy đoán của tôi, Át Nhép sẽ từng bước một phá hủy hệ thống kinh tế của thành phố, đầu tiên là lạm phát, mới đầu mọi người còn có thể ôm tâm lý may mắn, dù sao giá nhà vẫn ổn.”

Tiêu Lâu hiểu ra: “Cho nên, cổ phiếu liên quan đến bất động sản phải hai ngày nữa mới bắt đầu sụt giảm? Khiến cho những người ôm tâm lý may mắn hoàn toàn sụp đổ, không nhìn thấy bất kỳ hy vọng gì?”

Thiệu Thanh Cách nghiêm túc gật đầu: “Từng bước một phá hủy phòng tuyến trong lòng người, chờ đến khi mọi người hoàn toàn tuyệt vọng, bạo loạn thật sự mới chính thức bắt đầu.”

Dù sao mật thất này yêu cầu người khiêu chiến sinh tồn trong bảy ngày, hôm nay mới là ngày đầu tiên.

Rất nhiều dân bản địa nghĩ rằng giá hàng ngày mai sẽ trở lại bình thường, nhưng lại không biết rằng… Đây chỉ mới là bắt đầu.

Tiêu Lâu thở dài, hỏi: “Anh định làm gì?”

Thiệu Thanh Cách gõ phím với tốc độ cực nhanh, vay mượn một lượng lớn cổ phiếu bất động sản, vừa nhanh chóng bán tháo vừa giải thích cho Tiêu Lâu: “Bán khống cổ phiếu nghĩa là trong tình huống đoán được một loại cổ phiếu nào đó sẽ sụt giảm, thông qua bên trung gian, dùng cách thức “vay mượn” để có được một lượng lớn cổ phiếu, bán ra theo giá trị trường, chờ đến khi giá cổ phiếu xuống thấp lại mua vào, trả lại số cổ phiếu đã vay.”

Để cho Tiêu Lâu dễ hiểu, hắn còn chỉ ra ví dụ: “Ví dụ như cổ phiếu của “bất động sản Thiên Hoành” này, bây giờ giá thị trường là 80 kim tệ một cổ, tôi sẽ vay bên trung gian một nghìn cổ, kỳ hạn là ba ngày, bán ra theo giá hiện hành, thu được 80.000 kim tệ; chờ sau này khi cổ phiếu này giảm một nửa, tôi lại dùng giá thị trường là 40 kim tệ mua về một nghìn cổ trả nợ, chỉ mất có 40.000 kim tệ - lúc này chênh lệch giá sẽ là lợi nhuận của tôi.”

Đây đúng là tay không bắt sói.

Tiêu Lâu chưa từng nghe qua thuật ngữ chuyên ngành như bán khống cổ phiếu, nhưng Thiệu Thanh Cách giải thích giúp anh nhanh chóng hiểu rõ – nghĩa là thông qua phương pháp vay mượn, bán đi cổ phiếu đã mượn với giá cao, chờ đến khi cổ phiếu rớt giá lại mua vào lượng cổ phiếu ngang nhau để trả, kiếm lời từ chênh lệch giá.

Trái ngược với “Mua trước, bán sau”, bán khống cổ phiếu là “Vay trước rồi bán, sau đó mua lại với giá thấp hơn”.

Chỉ trong nháy mắt mà Thiệu Thanh Cách đã có thể nghĩ đến chuyện này, dựa vào cổ phiếu bất động sản có thể sụt giảm trong hai ngày tới mà cấp tốc kiếm tiền, Tiêu Lâu không thể không bội phục sự mẫn cảm đối với thị trường cổ phiếu của con người trẻ tuổi đã lập nghiệp này.

Anh không nhịn được nói: “Vậy những người tài học chuyên ngành kinh tế như sếp Thiệu có thể kiếm rất nhiều tiền trong mật thất này nhỉ?”

Thiệu Thanh Cách gật đầu: “Tôi làm công ty quỹ chứng khoán, rất lành nghề với những phương pháp khiến “tiền đẻ ra tiền” này.” Hắn hơi day nhẹ mi tâm, tựa như có điều suy nghĩ, nói: “Nhưng tôi cảm thấy người gác cửa Bích sẽ không tốt bụng đến mức mở một cái mật thất cho chúng ta kiếm tiền đâu, vài ngày tới nhất định sẽ có rất nhiều sự kiện uy hϊếp đến quá trình sinh tồn của chúng ta, có thể mang tiền ra khỏi mật thất này hay không còn phải xem bản lĩnh của chúng ta nữa.

Tiêu Lâu mỉm cười, rất có lòng tin nói: “Nhất định có thể, dù sao chúng ta vẫn còn đội trưởng Ngu mà.”

Thiệu Thanh Cách nhíu mày: “Anh tin tưởng Ngu Hàn Giang như vậy?”

Trong mắt Tiêu Lâu hiện lên vẻ sùng bái: “Lúc tôi quen biết anh ấy ở thế giới hiện thực, anh ấy chính là truyền kỳ trong giới cảnh sát của thành phố Giang Châu đấy, chỉ trong hai ngày đã phá được một vụ án mưu sát rồi, nghe nói rất nhiều phần tử phạm tội nghe đến tên của hắn đều bị dọa cho sợ hết hồn.”

Thiệu Thanh Cách cười khẽ một tiếng: “Hắn lợi hại như vậy sao? Trách không được lúc anh ở mật thất 2 Nhép lại trực tiếp tổ đội với hắn… Xem ra, có đồng đội mạnh mẽ như cảnh sát Ngu ở đây, tôi cũng nên tự tin hơn một chút mới phải phép.”

Thị trường chứng khoán ở thế giới này có hạn mức vay mượn, sau khi Thiệu Thanh Cách sử dụng hết hạn ngạch thì tắt máy, cùng Tiêu Lâu sóng vai rời khỏi tiệm net.