Chương 44: Khủng Hoảng Tài Chính (4) – Ngụy Trang

Mặt trời buổi chiều ngã về phía Tây, sự nóng bức của mùa hè đã hoàn toàn biến mất, cơn gió nhẹ thổi qua khiến lòng người thanh thản.

Sau giờ cơm tối luôn là thời gian thả lỏng nhất trong ngày, cư dân trong thành phố cũng bắt đầu ra ngoài tản bộ. Từng đôi tình nhân trẻ tuổi tay trong tay cùng đi shopping, bọn trẻ trên quảng trường mang giày trượt nô đùa, cũng có rất nhiều người lớn tuổi dắt thú cưng đi dạo quanh quảng trường.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đi qua quảng trường trung tâm, trông thấy một đám người đang vây quanh một chỗ, không biết đang làm gì.

Ngay sau đó, trong đám đông vang lên một giọng nói trong trẻo: “Chúc buổi tối tốt lành các anh các chị, cô dì chú bác và các bạn nhỏ! Tôi là người bên ngoài đến đây du lịch, tiền trên người đã tiêu sạch, chỉ có thể ra đầu đường hát rong kiếm chút tiền sinh hoạt. Tôi hát cho mọi người mấy bài, nếu cảm thấy tôi hát không tệ lắm, cho chút tiền tiêu vặt là được rồi, cảm ơn mọi người…”

Cậu ta chỉnh dây đàn guitar cho chuẩn xong thì bắt đầu ca hát.

Tiêu Lâu cẩn thận nghe, bài hát mà thiếu niên đang hát lại là [Năm tháng huy hoàng] bằng tiếng Quảng Đông.

Cậu ta vừa gảy đàn guitar vừa hát, mặc dù tuổi tác vẫn còn nhỏ, không hát ra được cảm giác tang thương kia nhưng cũng có phong cách đặc biệt của riêng mình. Giọng hát trong trẻo tràn đầy nhiệt huyết, có khả năng đồng cảm rất mạnh, có cảm giác rất thích hợp để high trong quán bar.

Xung quanh có không ít người trẻ tuổi lắc lư theo nhịp điệu của cậu ta, còn có mấy đứa trẻ cũng đến nghe.

Bởi vì sự tồn tại của cậu, toàn bộ quảng trường trung tâm lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang liếc nhau, cùng lúc xác nhận – chính là thiếu niên đội mũ mà họ đã gặp hai lần trong hôm nay.

Chỉ có điều, lúc này cậu ta đã cởi mũ ra sau lưng, lộ ra khuôn mặt thanh tú, bên dưới vẫn là quần jeans rách thời thượng và giày vải, tóc ngắn đen nhánh tùy ý bay theo gió, lúc hát đến cao trào còn say sưa nhắm mắt.

Thiếu niên khi đánh đàn và cất tiếng hát dường như đã biến thành người khác, ánh sáng lấp lánh khác biệt tỏa ra khắp người.

Nửa đoạn sau của [Năm tháng huy hoàng] còn có một đoạn bằng huýt sáo, thế mà cậu ta còn có thể huýt sáo theo, khiến cho mọi người nhiệt liệt vỗ tay!

Sau khi kết thúc một bài, thiếu niên cúi chào đám đông thật thấp: “Cảm ơn! Hy vọng nếu trong tay các vị có tiền nhàn rỗi có thể thưởng cho tôi một ít tiền tiêu vặt, sinh hoạt bức ép, thật ngại khi phải quấy rầy mọi người…”

Trước loa nhỏ của cậu có đặt một cái túi, rất nhiều người xem đều bỏ tiền vào cho cậu, còn có người ồn ào:

“Hát thêm một bài nữa đi!”

“Hát thật hay!”

“Anh đẹp trai từ đâu đến? Bài hát này tôi chưa từng nghe, nhưng mà thật hay quá.”

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, cậu ta lại gảy đàn guitar, hát một khúc hát dân gian rất tươi mát – [Ngoài cửa sổ].

Gặp lại cô bé thân yêu trong giấc mông, tôi muốn đến nơi xa tìm kiếm tương lai…

Giai điệu quen thuộc, ca từ quen thuộc khiến hai mắt Tiêu Lâu có chút nóng lên.

Khi anh còn bé thường xuyên nghe bài hát này, ở một thế giới xa lạ đột nhiên nghe được một bài hát quen thuộc, cảm giác này thật sự rất khó hình dung. Nếu như không phải tiền bạc trong tay có hạn, anh cũng muốn đưa tiền cổ vũ cho thiếu niên đang cố gắng ca hát kiếm tiền này.

Tiêu Lâu thở dài, nói với Ngu Hàn Giang: “Cậu ấy hát rất hay.”

Ngu Hàn Giang ghé vào bên tai Tiêu Lâu, nói: “Người phương Nam, phát âm tiếng Quảng Đông rất chuẩn. Kỹ thuật hát tốt, rất quen với việc đi hát kiếm tiền. Có lẽ trong thế giới thực cậu ta thường xuyên đi hát rong ngoài đường ở các thành phố lớn, hoặc hát cố định trong bar, thế nên dù rơi vào thế giới thẻ bài đầy xa lạ thì cậu ta cũng không luống cuống.”

Đội trưởng Ngu nhìn người rất chuẩn, nhóc con này thật sự có thể kiểm soát hiện trường, còn rất biết điều tiết bầu không khí của người xem, chỉ mới hát hai bài mà kim tệ trong chiếc túi phía trước của cậu ta đã vượt qua 10.000, tốc độ đếm tiền này quả thật khiến người ta ao ước.”

Tiêu Lâu cười, nói đùa: “Khi còn bé tôi cũng từng muốn học guitar đó, tiếc rằng ngũ âm của tôi không đầy đủ, hát lúc nào cũng lệch tông.”

Ngu Hàn Giang tưởng tượng hình ảnh thầy Tiêu hát lạc giọng, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.

Thiếu niên kia vừa vặn hát đến bài thứ ba, Tiêu Lâu cũng không định nghe tiếp, nhìn về phía Ngu Hàn Giang, nói: “Đội trưởng Ngu, đi thôi, chúng ta nên tới siêu thị trữ hàng.”

Ngu Hàn Giang nhanh chóng thu hồi ý cười, cùng Tiêu Lâu đi tới siêu thị.

Khách hàng đến siêu thị vào buổi chiều tương đối nhiều, còn có một ít rau củ quả sẽ được giảm giá, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đẩy hai chiếc giỏ hàng đi thẳng đến khu đồ ăn vặt, bắt đầu càn quét theo danh sách.

Hai thùng sữa bò, hai thùng chocolate, bốn thùng nước khoáng, bốn thùng mì ăn liền, bốn thùng bánh bích quy…

Những ngày này giá cả đồ ăn vẫn còn rất rẻ, có sếp Thiệu hỗ trợ kiếm tiền, sau khi hai người trả tiền phòng ở xong thì vẫn còn lại 200.000 kim tệ, tương đương với 2000 nhân dân tệ, mua đồ ăn không hết bao nhiêu tiền.

Đào vàng đóng hộp, mơ đóng hộp, quýt đóng hộp, lê đóng hộp,…

Một khi mất điện, không có tủ lạnh liên tục bảo quản thì hoa quả tươi mới sẽ hỏng rất nhanh, hoa quả đóng hộp mặc dù hơi đắt, nhưng mỗi loại mua hai hộp đề phòng, dù không phải nhu yếu phẩm, nhưng ăn sau khi ăn các món chính như bánh bích quy, mì ăn liền xong, có thể thưởng thức một phần hoa quả đóng hộp cũng là một hưởng thụ.

Ngu Hàn Giang cực kỳ ngưỡng mộ lối sống của Tiêu Lâu, danh sách đồ ăn anh liệt kê cực kỳ phong phú.

Các loại thức ăn vặt như cánh gà ngâm tiêu, đùi gà kho tàu, thịt bò khô, cá hộp cũng mua một ít, khăn giấy, bật lửa, nến, túi rác dùng một lần, hộp cơm xài một lần, ba lô du lịch, túi ngủ…

Hai giỏ hàng nhanh chóng bị nhét đầy, Ngu Hàn Giang lại đẩy hai cái tới.

Khách hàng xung quanh trông thấy hai người mua nhiều đồ như vậy đều sẽ kinh ngạc nhìn nhiều thêm một chút, Tiêu Lâu quay đầu lễ phép mỉm cười, mọi người lúc này mới không nhìn nữa.

Hai người mua đủ những vật phẩm trên danh sách, phát hiện cách đó không xa còn có hai cô gái cũng giống họ, điên cuồng càn quét hàng hóa, tất cả đều là mì ăn liền, chocolate và nước khoáng – xem ra đây là hai người khiêu chiến.

Đôi bên nhìn nhau một cái, nhanh chóng dời mắt, làm bộ như không biết gì.

Không lâu sau, Thiệu Thanh Cách cũng đến siêu thị, sau khi tìm thấy Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu, hắn bị sáu giỏ hàng đầy ắp phía sau làm cho giật nảy mình, không nhìn được sờ mũi, nói: “Mua nhiều như vậy?”

Tiêu Lâu thấp giọng nói: “Hôm nay tiền đáng giá nhất, mua đồ bây giờ có lời, chúng tôi đã tiêu gần hết 200.000, chỉ giữ lại 40.000 cho trường hợp khẩn cấp, lát nữa còn muốn tới tiệm thuốc mua một ít thuốc men thường dùng.”

Thiệu Thanh Cách nhìn danh sách của Tiêu Lâu, giơ ngón tay cái lên: “Vật tư rất đầy đủ, cúp nước cắt điện rồi ném hai người đến hoang đảo nửa tháng cũng không có vấn đề gì.”

Tiêu Lâu mỉm cười nói: “Sếp Thiệu có muốn gia nhập không?”

Thiệu Thanh Cách nhíu mày: “Ý của anh là… dùng chung vật tư với hai người?”

Tiêu Lâu gật đầu: “Chúng tôi mua rất nhiều, thêm anh cũng không ăn hết. Tiền của anh cứ giữ lại đi, xem tình huống tiếp theo rồi tính. Kết quả tốt nhất là chúng ta thuận lời qua ải phó bản 3 Bích với những vật tư này, tiền của anh có thể mang hết ra khỏi mật thất, sau này lại dùng.”

Ngu Hàn Giang phát hiện, thầy Tiêu thật sự tính toán rất tỉ mỉ.

Đồ dùng hai người mua quả thật không ăn hết, để Thiệu Thanh Cách tạm thời nhập hội thì hắn không cần tích vật tư nữa, tiền của ba người có thể dùng chung, cho dù sau này gặp phải biến cố gì, trong tay Thiệu Thanh Cách vẫn còn 200.000 tiền mặt, cũng có thể ứng phó được.

Thiệu Thanh Cách hiển nhiên là người thông minh, sảng khoái nói: “Thế này là tốt nhất, bảy ngày tiếp theo tôi đành ăn nhờ ở đậu hai vị rồi.” Mắt hắn nhìn giỏ hàng của hai người, hạ giọng: “Chỉ có điều, hai người mua nhiều vật tư như vậy, mục tiêu quá lớn, nếu như để hết mọi thứ một chỗ, lỡ như bị cướp thì phiền lắm, trứng gà không thể đặt ở cùng một cái giỏ xách.”

Người thường xuyên đầu tư đều biết đạo lý “đầu tư phân tán”, “phân tán rủi ro”, nếu đặt trứng gà chung một chỗ, rổ hỏng thì trứng đều vỡ hết. Nếu chỉ mua một mã cổ phiếu, đến lúc rớt giá thì chính là tán gia bại sản.

Để nhiều vật tư như vậy ở một chỗ sẽ rất nguy hiểm.

Có đội trưởng Ngu ở đây thì không cần sợ cướp bóc, nhưng lỡ như xảy ra hỏa hoạn thì sao?

Ngu Hàn Giang cũng rất tán đồng với cách nhìn của Thiệu Thanh Cách, hạ giọng nói: “Tôi có một cách, chia vật tư ra ba phần, cất một phần ở chỗ tôi và thầy Tiêu, một phần ở chỗ của ngài Thiệu, bên người chúng ta chỉ đề đồ ăn đủ cho vài ngày này, phần lớn vật tư chuyển dời đến nơi an toàn.”

Tiêu Lâu hỏi: “Ngài Thiệu ở nhà trọ Sơn Thủy sao?”

Thiệu Thanh Cách lắc đầu: “Lúc tôi đến đã không còn phòng nữa, có rất nhiều người khiêu chiến đến ở, tôi đi tìm một khách sạn gần đó, đắt hơn nhà trọ Sơn Thủy, một đêm 15.000 kim tệ.”

Ngu Hàn Giang nghĩ ngợi rồi nói: “Hai người xếp hàng tính tiền trước đi, tôi đi mua thùng trữ hàng và thuốc men.”

Hắn để Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách đứng xếp hàng ở lối ra siêu thị, bản thân thì rời khỏi, đi đến cửa hàng rượu và thuốc lá gần đó, dùng tiền mua vài cái thùng giấy lớn không sử dụng, đồng thời xé hết nhãn hiệu bên trên đi. Sau đó, hắn đến tiệm thuốc gần đấy mua đủ thuốc men.

Bao bì bên ngoài của mì ăn liền, sữa bò, hoa quả đóng hộp quá rõ ràng, đưa nhiều đồ như vậy trở về, gần như là viết lên trán dòng chữ “Đến cướp của tui đi nè”.

Ngu Hàn Giang mua được thùng giấy lớn, phân loại vật tư cất vào trong thùng giấy thì sẽ không khiến người khác chú ý.

***

Tám giờ tối còn chưa phải giờ cao điểm của siêu thị, nơi xếp hàng cũng không có nhiều người, Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách xếp thêm vài phút đồng hồ đã thanh toán xong… Tất nhiên, em gái thu ngân phải nhìn bọn họ mấy lần, bảo vệ gần đó cũng chạy đến nhìn chằm chằm, nếu không phải bọn họ thật sự móc tiền ra trả thì người ta lại tưởng đây là hai tên cướp siêu thị.

Ngu Hàn Giang gọi hai người đến một góc hẻo lánh không có ai, bỏ hết những bao bì bên ngoài của vật tư ra, bỏ vào thùng giấy rồi dùng băng dính trong suốt dán lại. Sau đó, hắn lấy ra một cây bút dạ đen lớn, viết bên ngoài những cái thùng dòng chữ: [Bên trong có thủy tinh, đồ dễ vỡ, vui lòng nhẹ tay.]

Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách: “…”

Đội trưởng Ngu thật là giỏi! Xem ra, hắn thường xuyên đấu trí đấu dũng với các phần tử phạm tội, rất giỏi ngụy trang che giấu thân phận. Cứ như vậy, từ bên ngoài nhìn vào, ba người bọn họ đều chỉ là nhân viên của công ty trang trí, vác vài cái thùng đựng đồ thủy tinh.

Làm xong ngụy trang cho bao bì bên ngoài, Tiêu Lâu liền hỏi: “Nơi an toàn mà đội trưởng Ngu nói đã tìm được chưa?”

Ngu Hàn Giang nói: “Đi đến gần mấy công ty trang trí nội thất thuê một nhà kho tạm thời, cất “đồ thủy tinh” của chúng ta vào nhà kho.”

Tiêu Lâu ngẩn người, rất nhanh đã cười rộ lên: “Ý kiến hay. Nhiều “đồ thủy tinh” như thế này, đặt ở trong kho hàng của công ty trang trí nội thất quả thật sẽ không khiến người khác hoài nghi.”

Thiệu Thanh Cách bội phục dựng thẳng ngón tay cái lên.

Ngu Hàn Giang nói: “Ngài Thiệu, chúng ta chia nhau ra hành động. Tôi và thầy Tiêu đi cất mấy thùng “đồ thủy tinh” này, anh mang theo ba lô đựng thuốc men và hai thùng vật tư này về khách sạn trước, buổi tối chúng tôi sẽ đến tìm anh.”

Thiệu Thanh Cách gật đầu, nói địa chỉ chỗ ở của mình cho hai người.

Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu trực tiếp gọi điện thoại đến cho công ty dọn nhà, mang theo mười mấy cái thùng giấy lớn đến trung tâm trang trí nội thất.

Thiệu Thanh Cách tách ra hành động, gọi một chiếc taxi, đeo ba lô du lịch và hai thùng “thuốc lá”, “rượu” về khách sạn.

Trung tâm trang trí nội thật quả nhiên có rất nhiều kho hàng tạm thời dùng để cất đồ nội thất, Ngu Hàn Giang thuê một kho hàng nhỏ rộng bốn mét vuông trong một tuần, nhờ cậy công nhân dọn nhà hỗ trợ, cất mười mấy cái thùng lớn vào trong kho, khóa cửa lại.

Vì mỗi thùng đều được chia cả hộp cả thịt nên không có thùng nào quá nhẹ khiến người ta nghi ngờ.

Đến tận khi khóa cánh cửa sắt lại, cầm chìa khóa trong tay, Tiêu Lâu mới có thể thả lỏng.

Không ai ngờ được trong nhà kho của trung tâm trang trí nội thất, mười mấy cái thùng giấy ghi “Bên trong có thủy tinh, đồ dễ vỡ, vui lòng nhẹ tay” đều chứa vật tư có thể cứu mạng khi khủng hoảng tài chính bùng nổ.

***

Bóng đêm buông xuống, những cư dân ở quảng trường trung tâm đã trở về nhà riêng của mình, thiếu niên hát rong nhét kim tệ kiếm được vào túi, xoay người đi mua một ba lô leo núi cỡ lớn, lại đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó, bình thản bắt đầu mua thực phẩm.

Đèn đường trên phố sáng lên, thành phố nhỏ dần trở nên yên tĩnh, đèn đóm trong nhà dân tắt dần từng chiếc một.

Đêm khuya, Thiệu Thanh Cách đeo một ba lô du lịch cỡ lớn đến hội họp với Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang, giao thức ăn mấy ngày cho bọn họ.

Tiêu Lâu nhẹ giọng hỏi: “Tình huống chỗ ở của anh như thế nào?”

Thiệu Thanh Cách nói: “Phát hiện mấy người khiêu chiến vác theo sữa bò, nước khoáng và mì ăn liền lên tầng, người khiêu chiến ở thế giới này so với dự tính của tôi còn nhiều hơn.”

Nhà trọ Sơn Thủy hết sạch phòng, khách sạn lân cận này cũng có rất nhiều người khiêu chiến…

Rất có thể mật thất Bích đã điều khiển tốc độ thời gian trôi, cố ý đưa một lượng lớn người khiêu chiến vào cùng một chỗ. Càng nhiều người thì thế giới này sẽ càng hỗn loạn, độ khó vượt ải tự nhiên cũng sẽ cao hơn.

Nhưng đã dự trữ vật tư phong phú, còn chia thành ba phần, bọn họ không cần phải lo lắng.

Tạm biệt và hẹn địa điểm gặp mặt ngày mai với Thiệu Thanh Cách xong, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang quay người trở lại nhà trọ.

Đêm nay, tất cả mọi người đều ngủ rất say, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Sáng sớm ngày tiếp theo, tám giờ.

Vào lúc tất cả người khiêu chiến tỉnh giấc, khung thông báo đồng loạt hiện lên một lời nhắc nhở:

[Mật thất 3 Bích – [Khủng hoảng tài chính] ngày đầu tiên.



Bị khủng hoảng tài chính ảnh hưởng, vật giá trong thành phố của các bạn đã tăng lên gấp đôi, cổ phiếu sụt 50% mệnh giá so với thời điểm kết phiên ngày hôm qua.]

Tiêu Lâu: “…”

Còn nghĩ rằng sẽ tăng từ từ, ai ngờ được ngày đầu tiên đã tăng gấp đôi rồi!?