Chương 6

Cuối cùng đã tới nhà họ Triệu, sau khi ba người xuống xe thì Tấn tiên sinh lập tức lấy la bàn và thước phong thủy luôn mang theo bên mình ra tra xét, ngoại trừ những thứ đó ông ta còn mang theo một hạt châu nho nhỏ. Lúc hạt châu kia vừa được lấy ra, ánh mắt Vân Cảnh lập tức bị hấp dẫn, mới nhìn thoáng qua thì hạt châu này có chút giống mắt người, trong phần trắng có hoa văn nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đó là một con cá nhỏ màu đen, nhìn không sống mà giống như sống. Bên trong hạt châu ẩn chứa linh khí hơn nữa linh kí này đã sớm hòa làm một thể với Tấn tiên sinh, chính là một người một vật cùng hưởng linh khí, chắc hẳn đây là đồ bản mệnh của Tấn tiên sinh.

Một lát sau, sắc mặt Tấn tiên sinh rất nghiêm trọng, ông lên tiếng: ""Con đường này mới được xây năm ngoái à?""

Anh Triệu nhìn con đường thẳng tắp phía trước nhà mình, chỉ thấy con đường này vừa rộng vừa thẳng, từ bên ngoài nối thẳng vào nhà chính, thoạt nhìn tràn đầy khí thế ngoài ta còn ai nữa, mỗi khi có xe lái vào, nhà họ Triệu giống như hiện ra sừng sững trước mắt, nhìn cực kì hoành tráng nhưng giờ phút này bị Tấn tiên sinh nhắc tới thì hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt lành rồi, anh Triệu nuốt một ngụm nước bọt, nói: ""Là đường cải tạo lại, gần đây có rất nhiều nghiệp chủ chuyển vào ở nên nơi này có chút thay đổi, trước khi sửa chữa lại những thứ này tôi đã hỏi thì bọn họ nói đây là sửa lại cho rộng rãi, sáng sủa giống như cung điện của đế vương, có khí thế của đế vương sẽ giúp sự nghiệp của tôi được tiến xa hơn...""

""Đều là nói bậy, cung điện đế vương có nghĩa là chỉ có một đường vào chính điện, có hoàng đế nào đặt cung điện của mình ở chỗ này không?""

""Vậy đường này cũng vào đại sảnh tiếp khách, phòng ngủ chính của tôi không phải hướng nay.........."" Anh Triệu yếu ớt phản bác.

""Vậy cậu là Hoàng đế hả?"" Anh Triệu lắc đầu một cái.

""Tại sao có người có thể ngồi lên ngai vàng mà có người cả đời cũng không được, từ xưa Đế vương là vị trí cao nhất trong thiên hạ, bên ngoài có vạn dân kính ngưỡng, bên trong có long khí bảo vệ, mặc dù cậu cũng là rồng trong loài người nhưng........"" Tấn tiên sinh nói đến đây thì không nói thêm nữa, ông ta quay đầu nhìn nhà của anh Triệu: ""Giả sử có nước ở chính diện, thẳng như mũi tên không gấp khúc tiến tới gần huyệt, chạy thẳng vào trong thì chân khí trong huyệt sẽ bị nước phá hỏng, huyệt chỉ người, mặc dù phát tài phát lộc nhưng nam thì trộm cắp, nữ thì mại da^ʍ.........""

Tấn tiên sinh tức giận nhìn anh Triệu: ""Nhà chính hai tầng là nhà thấp, khoảng trống trước cửa lại xây một nhà để xe, để xe chỗ này mặc dù lấy dễ dàng nhưng nhà mà đối diện với cửa là sát, đối với chủ nhà rất bất lợi.""

Tấn tiên sinh gật đầu một cái, tiếp tục nói: ""Khí trong nhà thoát ra lại dẫn sát vào bên trong, bên ngoài thịnh bên trong hư, lúc này đáng lẽ phải có mặt trời chiếu vào nhà để trừ tà ma nhưng cái cây cao này của cậu lại che mất nhà chính, che nắng mùa hè là vô phúc, nhà tối sẽ nhiễm âm khí dẫn đến giữa đường gặp tiểu nhân, dẫn tiểu quỷ vào ở........""

Anh Triệu càng nghe sắc mặt càng trắng, nghĩ đến gần đây ngủ không ngon giấc, lại nhìn nhà cửa bị cây cối che mất, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà rõ ràng trước đó còn cảm thấy yên tĩnh tao nhã, bóng râm mát mẻ thì lúc này lại cảm thấy quỷ khí dày đặc làm người ta sợ hãi, hoàn toàn không có ý muốn vào ở: ""Theo ý tiên sinh thì tôi sẽ sửa lại tất cả.""

Anh Triệu nói xong, lập tức mời Tấn tiên sinh vào nhà xem thử phong thủy bài biện bên trong nhà có ổn hay không, Vân Cảnh cũng tự nhiên theo vào. Vừa đi vào phòng ngủ chính của anh Triệu, mắt Vân Cảnh lập tức mở to, từng đám linh khí lớn dâng lên từ mặt đất, liên tục chuyển động ở bên trong phòng, đồ vật trong phòng quanh năm suốt tháng được linh khí nuôi dưỡng cho nên cũng mang theo một chút linh khí, khó trách linh khí trên người anh Triệu mạnh hơn người thường, có lẽ là do căn phòng ảnh hưởng.

Mới vừa rồi nghe Tấn tiên sinh nói nhiều như vậy, Vân Cảnh cũng đã hiểu chút ít về phong thủy học, có lẽ căn phòng này là do anh Triệu cố ý sắp đặt, đem linh khí ngưng tụ trong phòng để nuôi dưỡng chủ nhân. Ánh mắt Vân Cảnh dừng ở bức tranh sơn thủy đối diện giường trong chốc lát sau đó quay đầu lại nhìn anh Triệu, sắc mặt Vân Cảnh lập tức nghiêm trọng. Chẳng biết từ lúc nào phía trước và sau lưng anh Triệu bị một đám gì đó mờ mờ bao phủ, Vân Cảnh tập trung nhìn kĩ thì thấy nó vừa giống người vừa không giống, giống như là linh hồn không trọn vẹn quấn quanh một chỗ, mượn linh khí bên trong phòng tham lam quấn lấy anh Triệu. Bị những thứ âm linh này ảnh hưởng vốn còn cảm thấy linh khí có chút ấm áp thì lúc này lại trở nên lạnh lẽo nhưng đối với Vân Cảnh mà nói thì lạnh hay nóng đều không khác nhau, dựa vào tinh thần lực của anh chỉ cần là linh khí thì có thể hút vào trong cơ thể tu luyện nhưng ở người thường thì lại khác.

Lúc thân thể anh Triệu hấp thu linh khí bốn phía thì một phần âm linh này cũng tiến vào trong cơ thể anh Triệu, mặc dù bộ phận hút vào vô cùng ít hơn nữa trải qua một lần tuần hoàn còn có thể bị anh Triệu tống ra ngoài nhưng bị những âm linh kia đi một vòng trong người, anh Triệu có thể tốt mới là lạ.

Quả nhiên qiờ phút này vẻ mặt anh Triệu khác hẳn thường ngày, rõ ràng là bên trong phòng kín nhưng lại phảng phất như có gió lạnh thổi quanh người anh Triệu làm hắn cảm thấy lạnh sống lưng, tuy anh Triệu cố gắng chịu đứng nhưng sắc mặt lại không thể che giấu được bất thường trong cơ thể hắn.

""Tại sao.........lại cảm thấy hôm nay còn lạnh hơn bình thường một chút............"" Anh Triệu nhỏ giọng lầm bầm.

Vân Cảnh và Tấn tiên sinh đồng thời phát hiện anh Triệu bất thường, bị hai người nhìn chằm chằm, đám linh hồn rõ ràng có chút sợ hãi hơn nữa đối mặt với Vân Cảnh có tinh thần lực mạnh nghịch thiên thì không có một người nào, không có một âm linh nào dám đến gần Vân Cảnh, chỗ Vân Cảnh đứng, nửa âm linh cũng không có, tất cả đều xô đẩy chen chúc qua chỗ khác.

Mặc dù Tấn tiên sinh không thấy được những âm linh này nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được có ""khí"" tồn tại, thấy chỗ Vân Cảnh đứng ""khí"" yếu nhất thì hơi kinh ngạc, cuối cùng quy kết cho thiên phú dị bẩm của Vân Cảnh.

Tình huống anh Triệu không lạc quan, Tấn tiên sinh cũng không trì hoãn nữa, ông điều khiển hạt châu và la bàn đi quanh phòng một lượt sau đó đi tới giữa phòng ném hạt châu đi, hạt châu chuyển động giữa không trung một lúc sau đó chậm rãi rơi xuống nhưng không hoàn toàn rơi xuống đất mà lơ lửng phía trên la bàn, chuyển động xoay tròn giống như con ngươi nhìn thấu tất cả.

Vân Cảnh thấy rõ ràng linh lực trong cơ thể Tấn tiên sinh bắt đầu khởi động lấy ông ta làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía sau đó ở trên hạt châu tạo thành điểm linh khí thứ hai, hai điểm cách nhau không xa, linh khí của Tấn tiên sinh là linh khí bình thường mà linh khí trên hạt châu có chút tương tự âm linh, một âm một dương hỗ trợ lẫn nhau. Một lát sau, hạt châu đã khóa một ít âm linh ở một chỗ, lúc này hai mắt Tấn tiên sinh hơi mở, điều khiển hạt châu thả ra một cỗ linh khí bắt đầu va chạm với linh khí của âm linh kia. Ban đầu âm linh có chút sợ hãi nhưng rất nhanh đã bị kí©h thí©ɧ hung tính cho nên bắt đầu phản công hạt châu. Lúc này linh khí xung quanh bọn họ chuyển động càng thêm nhanh chóng, vừa phản công âm linh vừa hấp thu lực từ trong cơ thể anh Triệu để làm nó mạnh thêm thế nhưng dòng âm lực đó đã sớm hòa làm một thể với anh Triệu, giờ phút này lại muốn rút ra khiến cơ thể anh Triệu không chịu khống chế tiến về phía trước, ngay sau đó hắn hét lên thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết của anh Triệu quá đột ngột, Tấn tiên sinh bị tiếng hét của anh Triệu ảnh hưởng nhất thời có chút chần chờ mà âm linh thì lợi dụng lúc Tấn tiên sinh dừng lại nhanh chóng đánh một phát thật mạnh khiến Tấn tiên sinh đỡ không kịp bị âm linh đánh thẳng vào người, cả ngươi lui về phía sau từng bước, ông ta ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.

""Vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là phòng tối sinh âm, bởi vì Tiểu Triệu từng dính máu tanh cho nên mới có tiểu quỷ quấy phá, không nghĩ rằng thứ này lại dám mọc rễ trong thân thể con người, hút dinh dưỡng nuôi âm lực!"" Tấn tiên sinh nói xong, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, ông một tay giơ la bàn một tay kia nhanh chóng lấy bùa vàng từ trong túi ra, tờ giấy vốn nhăn nhúm dưới tác dụng của linh khí lập tức trở nên thẳng tắp mới tinh, Tấn tiên sinh cắn ngón giữa sau đó nhanh chóng viết lên trên lá bùa, viết xong lá bùa lập tức xé gió bay tới dán lên gáy anh Triệu. Đám âm linh kêu thảm một tiếng, bị đánh tan chạy trốn tứ phía, vừa trốn vừa ác độc nhìn Tấn tiên sinh, cái miệng lúc đóng lúc mở giống như đang la hét gì đó.

Vân Cảnh nhìn cẩn thận thì phát hiện những âm linh này sau khi bị đánh tan không phải lui về mặt đất có linh khí nồng đậm nhất mà chạy đến bên trong bức tranh sơn thủy.

Tấn tiên sinh cảm ứng theo ""khí"", khi nhìn thấy âm linh phóng tới bức tranh lên núi lễ Phật thì lúc này Tấn tiên sinh mới chú ý tới bức họa, mấy giây sau sắc mặt Tấn tiên sinh thay đổi: ""Hỏng bét, không tốt rồi!"" Đáng tiếc là Tấn tiên sinh phát hiện quá muộn. Theo từng âm linh chui vào, bức tranh sơn thủy lập tức xuất hiện vô số đầu lâu mơ hồ, cuối cùng toàn bộ bức tranh hiện đầy mặt người, chi chít không một kẽ hở, mỗi mặt người đều có một cái miệng không ngừng động đậy giống như vô số cái động đen nhánh đang xoay tròn làm người ta rơi vào ảo giác.

Chẳng biết lúc nào ngoài cửa sổ đã tối xuống, chỉ trong chốc lát trong trong phạm vi năm mét không thấy gì cả, một cơn gió lạnh liên tục thổi quét trong phòng, nếu là người thường ở chỗ này chỉ sợ sẽ lạnh đến nổi hai hàm răng va vào nhau lập cập. Người thứ nhất không chịu nổi chính là anh Triệu, hắn bị âm linh hút hết khí lực nên cực kỳ suy yếu, giờ phút này lập tức ngã ngồi trên đất, hoảng sợ nhìn phía trước, cả người lạnh muốn chết run rẩy như cái sàng.

Ngay sau đó Tấn tiên sinh cũng hơi lui về phía sau từng bước, hạt châu lơ lửng trên không trung đã trở lại trong tay ông ta, một tay ông ta nắm thật chặt hạt châu, tay còn lại nắm la bàn, khuôn mặt xanh mét: ""Khó trách âm linh này lại ác độc như thế, thì ra là có vật này phụ trợ.......Bức tranh sơn thủy này là một món pháp khí, thường ngày không khác gì tranh bình thường nhưng một khi âm linh tiến vào, pháp khí sẽ phát động lập tức cuốn người vào trong bức vẽ để âm linh cắn nuốt cho đến khi khô kiệt mới thôi.........Vật nay khắc hồn thiên cầu của ta, Tiểu Triệu, cậu rước tà vật này từ đâu về vậy?""

Anh Triệu kêu thảm thiết nói: ""Là một tiên sinh chỉ tôi mua, hắn nói sát khí của tôi quá nặng, phải dùng pháp khí này trấn mới có thể thu tài được quyền, trên thực tế sau khi mua bức tranh sơn thủy này về quả thật tôi lập tức leo lên vị trí số một số hai trong bang........""

Tấn tiên sinh tức giận quát lên: ""Nếu như không có âm linh thì vật này đúng là một món pháp bảo nhưng có âm linh bên trong, vật này có thể giúp cậu trong thời gian ngắn có quyền thế nhưng cũng lấy luôn cái mạng nhỏ của cậu.""

""Tiên sinh, làm sao bây giờ?"" Anh Triệu kêu thảm, quay đầu hi vọng nhìn Tấn tiên sinh thì phát hiện không thấy người đâu, trong phòng tối om đưa tay không thấy được năm ngón giống như chỉ còn sót một mình hắn, chỉ có bức tranh sơn thủy đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, không chỉ không cho người ta cảm thấy an tâm ngược lại khiến vô số mặt người bên trong càng thêm dữ tợn.

Anh Triệu muốn cử động cơ thể, cách bức tranh sơn thủy xa một chút, ai ngờ hắn vừa mới nhúc nhích thì hàng trăm hàng ngàn gương mặt bên trong bức tranh cùng nhau nhìn chằm chằm anh Triệu.

""Tiên sinh, tiên sinh còn ở đây không............"" Giọng nói anh Triệu mang theo chút run rẩy, mặc dù hắn là người giang hồ, chuyện gì cũng đã gặp phải nhưng đứng trước sự kiện linh dị vượt lẽ thường thì vẫn là lần đầu tiên. Hơn nữa giờ phút này cả người hắn lạnh đến sắp mất tri giác giống như sắp biến thành khối băng hình người, anh Triệu cảm giác mình sắp tiêu rồi. Cũng may mặc dù thị giác bị ảnh hưởng nhưng giờ phút này âm thanh vẫn có thể truyền đi, tình huống của Tấn tiên sinh cũng không tốt hơn anh Triệu chút nào, cả người ông bị âm linh kiềm chế không cách nào nhúc nhích, ông cảm thấy linh khí trong cơ thể bắt đầu trôi đi, Tấn tiên sinh có chút chán nản nói: ""Nếu như lúc mới vào có thể phát hiện bức họa này, diệt trừ trước thì còn có đường sống, hiện tại không kịp nữa rồi.......’’

Tấn tiên sinh thở dài nói: ""Đáng tiếc lão vừa mới gặp một thiên tài tuyệt thế thì cậu và lão lại ngã xuống cùng nhau, bức tranh sơn thủy này là đồ ăn của âm linh, Tiểu Cảnh, Tấn Giang Thủy lão xin lỗi cậu!""

Vân Cảnh đang ở bên cạnh thăm dò tranh sơn thủy và âm linh, lúc này mới biết Tấn tiên sinh tên thật là Tấn Giang Thủy, thấy tình huống hai người không ổn không thể chịu đựng việc anh tiếp tục nghiên cứu nên Vân Cảnh vừa bước nhanh tới bức tranh sơn thủy trước mặt, vừa trấn an nói: ""Không sao, Tấn tiên sinh và anh Triệu đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.""