Nhìn Lưu Nguyệt rời đi, mẹ Mạc liền nói với Mạc Tư Kỳ: "Tại sao con lại nói chuyện tàn nhẫn như vậy? Tiểu Nguyệt là con gái, con không sợ nó tổn thương sao?"
Mạc Tư Kỳ khinh thường nói: "Tổn thương? Hừ! Cô ta tâm cơ quá sâu, đừng bao giờ bị vẻ yếu đuối đó lừa gạt, nếu không phải cô ta bỏ thuốc con, con còn lâu mới rời khỏi nơi này!"
"Cái gì? Bỏ thuốc?" Ba Mạc không tin được hỏi, trong mắt ông, Lưu Nguyệt là một cô gái rất hiền lành.
Mạc Tư Kỳ không nói gì chỉ gật đầu tiếp tục nói: "Tiểu Vũ là một cô gái thuần khiết, vì thế chắc chắn sẽ bị Lưu Nguyệt hãm hại, con phải cảnh cáo cô ta trước, con không muốn Tiểu Vũ xảy ra chuyện!"
Mạc Tư Kỳ nhớ lại Cố Khanh Vũ nằm giữa vũng máu, anh vô cùng sợ hãi, sợ không còn thấy nụ cười hồn nhiên của Cố Khanh Vũ nữa.
"Con nghiêm túc?"
"Con muốn cưới Tiểu Vũ! Ngoài cô ấy ra sẽ không là ai hết! Con về đây để thông báo cho ba mẹ chứ không phải xin phép!"
Ba mẹ Mạc nhìn nhau thở dài, đứa con trai này của ông bà, ông bà là người hiểu hơn hết, bề ngoài vô hại đó chỉ là vỏ bọc của Mạc Tư Kỳ mà thôi. Một khi Mạc Tư Kỳ đã tức giận thì ra tay tàn độc hơn bất kì người nào khác, anh đã nói là làm, không ai có thể ngăn cản được.
Mạc Tư Kỳ ngồi trò chuyện cùng ba mẹ Mạc một chút liền thấy Cố Khanh Vũ xuống dưới nhà, cô xấu hổ kéo áo sơ mi của Mạc Tư Kỳ lên cao một chút. Khi nãy cô ngủ dậy vào phòng tắm liền thấy một đống dâu tây trên người, cô không dám mặc váy xuống, chỉ có thể lấy áo sơ mi trong tủ của Mạc Tư Kỳ mặc vào. Mặc vậy thì có hơi thất lễ nhưng cô thật sự không còn đồ gì để mặc nữa a~ thật sự khóc không ra nước mắt mà.
"Dậy rồi à?" thấy Cố Khanh Vũ cúi đầu đi xuống, Mạc Tư Kỳ vươn tay kéo cô ôm vào lòng, ôn nhu xoa đầu cô. Ba mẹ Mạc nhìn bộ dáng của Mạc Tư Kỳ thay đổi đến chóng mặt cũng cảm thấy rùng mình.
Cố Khanh Vũ thấy ba mẹ Mạc ngồi ở đó mà cô lại bị Mạc Tư Kỳ kéo lên người anh như vậy liền xấu hổ, cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng anh ôm rất chặt, cô không cách nào thoát ra được.
"Anh buông em ra..."
"Không sao, cứ ngồi ở đây."
"Không sao đâu, con cứ ngồi đó đi, không nó lại giận dỗi" mẹ Mạc thấy Cố Khanh Vũ khó xử liền cười dịu dàng nói.
"Con xin lỗi chú, dì ạ!"
"Thôi đi ăn cơm đi, chắc Tiểu Vũ đói rồi phải không?" ba Mạc hỏi.
"Dạ."
Nghe ba Mạc hỏi, Cố Khanh Vũ liền cảm thấy hơi đói, dù sao khi nãy bị Mạc Tư Kỳ hành hạ như vậy, bao nhiêu thức ăn cô ăn đều tiêu hết trơn rồi. Nhìn bàn ăn lớn trước mặt, Cố Khanh Vũ há hốc mồm, lần đầu tiên cô thấy nhiều thức ăn như vậy, trông thật sự rất hấp dẫn, lẽ nào những người giàu có đều ăn như vậy?
Nhìn vẻ mặt thèm ăn của Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ bật cười xoa đầu cô: "Cứ ăn thoải mái đi, đừng có ngại!"
Sao lại không ngại cho được? Bình thường thực sự Cố Khanh Vũ rất ham ăn, nhưng là khi đó chỉ có cô cùng với anh. Bây giờ thì khác còn có thêm ba mẹ Mạc nữa, cô mà ăn như vậy sẽ bị mắng là không lễ phép. Biết sao được, tuy lời của Lưu Nguyệt không khiến cô để tâm lắm, nhưng những nhà giàu đều thích kết thông gia môn đăng hộ đối. Cô đã không có gia thế hiển hách rồi, bây giờ ngay cả phép tắc cũng không có nữa thì làm sao mà được! Mặc kệ lời của Mạc Tư Kỳ nói, Cố Khanh Vũ vẫn ăn rất từ tốn, mặc dù cô thật sự muốn đem bàn thức ăn kia chén sạch!
"Ăn đi con gái!" mẹ Mạc nhìn Cố Khanh Vũ như vậy liền dịu dàng xoa đầu Cố Khanh Vũ, cô bé này thật sự như Mạc Tư Kỳ nói, rất thuần khiết, rất hiểu chuyện.
"Dạ!"
Cố Khanh Vũ nghe hai từ con gái đó không khỏi xúc động, từ nhỏ đến giờ chưa ai dùng cách gọi thân thiết đó với cô cả. Nếu như cô có mẹ, mẹ cô chắc cũng sẽ gọi cô là con gái nhỉ? Cố Khanh Vũ vừa ăn vừa quan sát gia đình ba người trước mặt, cô thật sự rất hâm mộ họ, tuy ba Mạc trông rất nghiêm nghị nhưng ông vẫn gắp đồ ăn cho cô, thỉnh thoảng còn cười với cô. Mẹ Mạc thì luôn cười với cô, Mạc Tư Kỳ cũng vậy. Sống mười tám năm trời, đây là lần đầu tiên Cố Khanh Vũ được ăn một bữa cơm ấm áp như vậy, khiến sống mũi của cô không khỏi cay cay.
Ăn xong, Cố Khanh Vũ chạy theo mẹ Mạc phụ giúp bà ấy rửa chén, nhìn dáng vẻ thành thục của Cố Khanh Vũ, mẹ Mạc cũng rất hài lòng, xem ra con trai bà được Cố Khanh Vũ chăm sóc rất tốt.
"Con với Tiểu Kỳ quen nhau thế nào?"
Nghe câu hỏi của mẹ Mạc, Cố Khanh Vũ thật sự không biết nói thế nào, cô lại chẳng biết nói dối, nghĩ một chút cô liền nói: "Con không biết phải nói thế nào? Nhưng chuyện này có hơi khó tin, nếu con nói ra dì sẽ nghĩ rằng con bị điên!"
Không nghĩ đến Cố Khanh Vũ sẽ nói như vậy, mẹ Mạc có hơi kinh ngạc: "Không sao, con thử nói cho dì nghe xem!"
Thế là Cố Khanh Vũ mang đầu đuôi mọi chuyện kể cho mẹ Mạc nghe, bà không khỏi sửng sốt trước chuyện mình vừa nghe, chuyện này thật sự quá hoang đường. Sống đến nửa đời người, lần đầu tiên mẹ Mạc nghe được một câu chuyện như thế. Nghe xong câu chuyện của Cố Khanh Vũ, mẹ Mạc cũng hiểu được lý do vì sao Mạc Tư Kỳ bảo vệ cô chặt chẽ như vậy. Nhìn người mình yêu chết trước mặt mình, đến bà còn cảm thấy không chịu nổi, Mạc Tư Kỳ sợ Lưu Nguyệt tính kế Cố Khanh Vũ cũng không sai.
"Con đưa Tiểu Vũ về đây!"
Thấy trời cũng đã tối rồi, Mạc Tư Kỳ liền nói với ba mẹ Mạc, họ thấy con trai mình muốn rời đi liền nói: "Sao không ở chơi vài bữa hẳn về?"
"Con còn chuyện của công ty nữa, khi nào rảnh con sẽ mang Tiểu Vũ về chơi, hơn nữa ở đây con không an tâm, con không muốn Lưu Nguyệt làm hại Tiểu Vũ!"
Mạc Tư Kỳ nói câu đó khiến ba mẹ Mạc cũng không biết nói gì nữa, bình thường Lưu Nguyệt rất hay qua Thẩm gia chơi, họ cũng không thể quan sát Cố Khanh Vũ 24/24 được. Thà để Mạc Tư Kỳ mang Cố Khanh Vũ về nhà cho an tâm.
"Em không sao đâu mà" lâu lâu Mạc Tư Kỳ mới trở về thăm nhà, cô không muốn vì cô mà anh rời đi sớm.
"Ngoan! Lưu Nguyệt không phải hạng gì tốt, nghe lời anh, em phải nghĩ đến cảm giác của anh chứ? Cho dù em không đau không buồn, chẳng lẽ anh không đau không buồn sao?"
Nghe Mạc Tư Kỳ nói vậy, Cố Khanh Vũ im bặt, cô quên mất chuyện này, cô cứ chịu đựng mọi chuyện một mình lại không nghĩ đến sẽ làm Mạc Tư Kỳ lo lắng. Nhìn Cố Khanh Vũ cúi đầu im lặng, Mạc Tư Kỳ hôn nhẹ lên trán cô, Cố Khanh Vũ cho dù có hiểu chuyện thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể lo nghĩ nhiều bằng anh được. Mọi thứ anh làm chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, anh ích kỉ như thế, không muốn cô xảy ra chuyện gì, không muốn cô phải rời xa anh, một lần là đủ rồi...