Chương 17

Mạc Tư Kỳ ôn nhu ôm lấy Cố Khanh Vũ, sau đó liền lạnh lùng nói với ba mẹ Mạc: "Mọi người thích con gái, hiện tại con đã mang vợ về rồi, cô ấy không ba mẹ nhưng rất hiểu chuyện lại lễ phép, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất siêng năng, chịu khó học hỏi, nấu ăn làm việc nhà vô cùng tốt. Con mặc kệ xuất thân của cô ấy thế nào, đối với con, cô ấy là cả thế giới, là máu thịt của con. Con đã lớn rồi, người thật lòng với con hay vì tài sản của Mạc gia con không biết sao? Con không cần người khác dạy dỗ, con cũng không thích ai làm tổn thương cô ấy, ai làm tổn thương cô ấy con sẵn sàng đối đầu với họ! Đừng trách con độc ác, con không phải đứa trẻ nữa đâu!"

Để lại nhà họ Mạc đang sững sờ, Mạc Tư Kỳ ôm lấy Cố Khanh Vũ lên phòng, vừa vào phòng anh đã ôm lấy cô, môi lưỡi quấn lấy môi lưỡi cô. Cố Khanh Vũ muốn nói gì đó nhưng lại bị anh chặn miệng không có cách nào nói được. Qua chuyện lúc nãy, Cố Khanh Vũ mới thực sự hiểu rằng, Mạc Tư Kỳ không phải ôn hòa như cô nghĩ, anh trong tình yêu lại nhiệt huyết, nhưng mà ai làm tổn thương đến người anh yêu, anh cũng sẽ tức giận, chỉ là gương mặt đó anh không biểu hiện ra mà thôi.

Mạc Tư Kỳ chỉ là một nhân vật phụ trong tiểu thuyết mà Cố Khanh Vũ đọc, vì thế hình ảnh của anh trong tiểu thuyết vô cùng mờ nhạt. Cô chỉ biết có sự xuất hiện của anh, biết được tình yêu của anh dành cho Phó An Nhiên, biết anh rất ôn nhu dịu dàng như thế. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cô đã ở bên Mạc Tư Kỳ, cô đã bước vào thế giới của anh, tiếp xúc với những người xung quanh anh. Tất nhiên cô phải chấp nhận ánh mắt của họ, tiếp nhận đánh giá của họ, bây giờ cô là nữ chính của Mạc Tư Kỳ.

Vì anh yêu cô nên anh mới bảo vệ cô, cũng như nam chính Phó Hạo Phong bảo vệ Phó An Nhiên vậy, chỉ khác nhau là Phó Hạo Phong lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi. Còn Mạc Tư Kỳ lại ôn nhu dịu dàng, nên khi anh tức giận mà lạnh lùng, cô sợ hãi là chuyện đương nhiên. Nhưng mà cô đã chấp nhận bước vào thế giới của anh, cô yêu anh nên cô chấp nhận luôn cả ưu điểm và khuyết điểm của anh. Con người chẳng ai hoàn hảo cả, cô không quan tâm anh đối xử lạnh nhạt với ai như thế nào, chỉ cần anh yêu thương cô là cô vui vẻ rồi, mặc kệ những người kia làm cô tổn thương cô cũng không quan tâm.

"Em nên tức giận mới phải?" Mạc Tư Kỳ vừa cởϊ qυầи áo Cố Khanh Vũ vừa nói.

"Em chỉ thấy buồn, em không tức giận, từ nhỏ em luôn bị mắng như thế em đã quen rồi."

"Ngu ngốc! Em phải mắng lại họ chứ?"

Thấy Mạc Tư Kỳ không vui, Cố Khanh Vũ hôn nhẹ lên môi anh rồi nói: "Thực ra em không quan tâm lắm, họ muốn nói gì thì nói, em không thể ngăn cản được cũng không có cách nào sống cho vừa lòng họ. Bây giờ có anh rồi, chỉ có anh mới có thể làm em tổn thương mà thôi!"

"Tiểu ngu ngốc!"

Chết tiệt! Cố Khanh Vũ rất dễ làm anh rung động, từng lời nói của cô, từng hành động của cô luôn ảnh hưởng đến trái tim anh. Cô thực sự là một cô gái lạc quan, rất tốt bụng, rất thuần khiết, anh chỉ muốn mang cô giấu đi, thật sự rất sợ rằng những người thích anh làm cô tổn thương.

"Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin anh, tin rằng anh yêu em, sẽ không rời bỏ em. Thế giới của anh không trong sáng như thế giới của em, nó đầy rẫy âm mưu, tính toán. Anh không biết những người kia có âm mưu gì tổn hại đến em, hại em hiểu lầm anh khiến em tổn thương hay không? Vì vậy em cần phải kiên cường lên, mạnh mẽ lên, em đọc tiểu thuyết nhiều em thừa biết những gì anh nói đúng không?"

Cố Khanh Vũ gật đầu, cô hiểu Mạc Tư Kỳ ám chỉ cái gì, thực sự lúc đọc truyện, cô cũng thấy có nhiều cô gái tiếp cận Phó Hạo Phong khiến Phó An Nhiên hiểu lầm anh ta. Nhưng Phó An Nhiên rất mạnh mẽ, cô ấy tin tưởng vào tình yêu của Phó Hạo Phong dành cho cô ấy, vì vậy bọn họ không xảy ra hiểu lầm, cãi nhau. Chỉ là Phó An Nhiên rất nghịch, cô ấy luôn giả vờ giận để Phó Hạo Phong dỗ cô ấy, nghĩ đến những trò đó, Cố Khanh Vũ không khỏi bật cười.

"Em cười gì?" cô bé này, ở dưới thân anh còn dám phân tâm.

"Không... em chỉ nghĩ đến chị Nhiên Nhiên cùng anh Hạo Phong thôi..."

"Giỏi lắm Tiểu Vũ! Em dám nghĩ đến người đàn ông khác! Tối nay em đừng hòng xuống được giường!"

Cố Khanh Vũ ngơ ngác, cô là nghĩ đến hai người mà huhu...

Sau khi hành hạ Cố Khanh Vũ đến ngất đi, Mạc Tư Kỳ liền đi xuống dưới nhà, Lưu Nguyệt vẫn còn ngồi ở đó khóc lóc không chịu về, đáy mắt của Mạc Tư Kỳ hiện lên tia chán ghét. Nếu không phải nể tình cô ta là thanh mai trúc mã của anh, anh đã bóp chết cô ta ngay tại chỗ chứ không bao giờ cảnh báo cô ta như vậy.

Thấy Mạc Tư Kỳ xuống, Lưu Nguyệt khóc thảm hơn, mẹ Thẩm tuy không thích Lưu Nguyệt mắng chửi Cố Khanh Vũ như vậy nhưng dù sao bà vẫn xem Lưu Nguyệt như con gái, thấy cô ta khóc như vậy cũng phải an ủi.

"Tiểu Vũ đâu?" mẹ Thẩm hỏi.

"Trên phòng con, không xuống giường được đâu, cứ ăn cơm đi, không cần đợi!"

Mạc Tư Kỳ nhàn nhạt nói, Lưu Nguyệt nghe vậy liền tức giận đến nghiến răng nhưng vẫn không ngừng khóc. Mạc Tư Kỳ càng nhìn Lưu Nguyệt càng cảm thấy ngứa mắt.

"Câm miệng! Cút về nhà cho tôi!"

"Anh... anh sao đối xử với em như vậy? Vì con nhỏ đó mà đối xử với em như vậy? Em yêu anh nhiều năm như vậy anh không biết sao?" Lưu Nguyệt không cam tâm hét lên.

"Tôi là người có mắt, không phải người mù, tôi biết được tình cảm của cô nên mới rời khỏi Mạc gia, nếu không có sự xuất hiện của cô, tôi đâu có cần phải rời xa ba mẹ!"

Mạc Tư Kỳ nói xong, ba mẹ Mạc không khỏi kinh ngạc, họ cứ nghĩ đến Mạc Tư Kỳ chỉ muốn tự lập mà thôi, không hề nghĩ đến nguyên nhân mà Mạc Tư Kỳ dọn đi là do Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt tức đến nghẹn họng không có cách nào phản bác được, cô ta không ngờ Mạc Tư Kỳ tuyệt tình đến như vậy.

Thấy Lưu Nguyệt tức giận đến vẻ mặt cũng biến dạng, Mạc Tư Kỳ tiếp tục nói: "Cô tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, nếu cô làm tổn hại đến Tiểu Vũ, tôi sẽ tự tay gϊếŧ chết cô, sau đó gϊếŧ ba cô, mẹ cô mà chôn theo cùng. Cuối cùng sẽ đạp đổ Lưu gia, tống hết con cháu nhà họ Lưu ra đường, Lưu thị cũng sẽ phá sản. Mạc Tư Kỳ tôi nói làm là sẽ làm, cô liệu mà yên phận một chút, đừng vì sự ngu ngốc của chính mình mà khiến mọi người chết theo!"

Lưu Nguyệt nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch, trong mắt cô ta, Mạc Tư Kỳ là một chàng trai ưu tú, không những đẹp trai, gia thế lại tốt, công việc làm ăn cũng tốt, lại lịch sự và dịu dàng. Thực sự Mạc Tư Kỳ là một hoàng tử trong mắt cô ta, nhưng Mạc Tư Kỳ như bây giờ, cô ta không quen, anh lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn. Không một chút lưu tình bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn, các thiếu gia khác theo đuổi cô ta rất nhiều, nhưng cô ta không thèm, trong lòng chỉ có Mạc Tư Kỳ. Nhưng bây giờ anh lại tàn nhẫn nói với cô ta như vậy, còn nói vì cô ta mới dọn ra khỏi nhà!