Trong phòng bệnh, ngoài tiếng khóc của Mạc Tư Kỳ ra chỉ có tiếng máy đo nhịp tim của Cố Khanh Vũ đang yếu dần cho đến khi chuông báo vang lên. Các bác sĩ vội vã kích điện tim cho Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ như chết lặng đứng một bên, nhìn nhịp tim của Cố Khanh Vũ cho đến khi trở thành một đường thẳng...
"Đừng bỏ anh! Tiểu Vũ!!!" Mạc Tư Kỳ hét lên, anh không muốn cô chết, không muốn!
Nhìn dáng vẻ Mạc Tư Kỳ như thế mấy bác sĩ cũng thương cảm, mỗi ngày họ đều nhìn rất nhiều bệnh nhân chết đi, người nhà cũng rất đau lòng. Nhưng Mạc Tư Kỳ là người đầu tiên khiến bọn họ cảm thấy thương cảm như vậy, cô gái kia còn quá trẻ. Chàng trai này không những mất vợ còn mất cả đứa con còn chưa hình thành, thật sự rất đáng thương!
Tít! Tít! Tít!
"Bác sĩ! Tim... tim bệnh nhân đập lại!" một y tá hốt hoảng kêu lên.
Mạc Tư Kỳ gần như nín thở, nhìn máy đo nhịp tim của Cố Khanh Vũ đang dần đập lại.
"Kỳ tích! Quả thật là kỳ tích! Tình yêu đúng thật là thần kì!" các bác sĩ không ngừng nói.
"Cô ấy sẽ sống phải không bác sĩ?" Mạc Tư Kỳ túm lấy áo bác sĩ hồi hợp hỏi.
"Có thể... nhưng còn phải quan sát, cậu ở đây trông chừng đi, có gì cứ ấn chuông!"
Nhìn các bác sĩ rời đi, Mạc Tư Kỳ chạy lại giường bệnh nắm chặt tay của Cố Khanh Vũ.
"Tiểu Vũ! Tỉnh dậy nhìn anh đi! Anh rất yêu em! Anh sẽ ở bên em mãi mãi!"
Ba ngày sau, cuối cùng Cố Khanh Vũ cũng tỉnh lại, Mạc Tư Kỳ vui mừng ôm chặt lấy cô.
"Tốt quá! Tốt quá! Cám ơn em ở lại với anh Tiểu Vũ!"
Ngược lại với sự vui mừng của Mạc Tư Kỳ, Cố Khanh Vũ khóc lớn khiến Mạc Tư Kỳ vô cùng hốt hoảng.
"Đừng khóc Tiểu Vũ... anh yêu em... anh rất yêu em mà..."
"Em xin lỗi... em xin lỗi anh Tư Kỳ! Oa... bé cưng... oa... mạng của em là do bé cưng đổi..."
Lời của Cố Khanh Vũ nói khiến Mạc Tư Kỳ kinh ngạc, nhưng anh lại im lặng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô vào lòng. Phải mất một lúc lâu, Cố Khanh Vũ mới có thể bình tĩnh lại, cô nhìn Mạc Tư Kỳ nhếch nhác, râu mọc dài, gương mặt hốc hác khiến cô rất đau lòng. Người đưa Cố Khanh Vũ đến đây cũng không nghĩ đến là cô có thai, chính cô cũng không biết cô đã có thai. Lúc đó, khi người kia chuẩn bị đánh tan hồn phách của Cố Khanh Vũ thì một bé trai nhỏ chạy ra ngăn lại. Bé nói là con của cô, muốn đổi lấy mạng của cô, để cô trở về cùng ba.
Cố Khanh Vũ làm sao có thể hy sinh bé con nhỏ như vậy được, cô không đồng ý, bé con nói ba rất yêu mẹ, bé nguyện đổi mạng cho mẹ để mẹ về bên cạnh ba. Nghe những lời đó, khiến cô rất hốt hoảng, giữa anh và con, cô không thể chọn, nhưng cô không thể quá tham lam. Người kia thấy vậy cũng nổi lòng thương, nói bây giờ tạm mang con của cô đi, mốt sẽ trả lại cho cô. Sau đó lại trả cô về lại với thể xác.
Khi Cố Khanh Vũ cùng Mạc Tư Kỳ đang ôm nhau, đột nhiên giấy có tờ giấy nhỏ rơi xuống chân của Cố Khanh Vũ. Mạc Tư Kỳ cầm lấy xem, anh giật mình khi thấy chứng minh thư của Cố Khanh Vũ, nhưng từ đâu rơi xuống vậy?
"Cố Khanh Vũ!"
Phòng bệnh rất yên ắng, giọng nói đó lại vang lên khiến Mạc Tư Kỳ cùng Cố Khanh Vũ giật mình.
"Cố Khanh Vũ! Thông tin của cô đã được tôi thêm vào thế giới này! Từ giờ trở đi, cô có thể sống tiếp ở đây! Chúc cô hạnh phúc cùng Mạc Tư Kỳ!"
Bầu không khí im lặng đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, Mạc Tư Kỳ nhìn chằm chằm Cố Khanh Vũ như mong cô cho anh lời giải thích. Cô biết không thể giấu được anh đành đem mọi chuyện kể ra cho anh nghe. Mạc Tư Kỳ dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe, nó thật sự quá hoang đường. Nhưng anh đã tận tai nghe thấy, không thể không tin đây là sự thật, nghe xong câu chuyện của Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ rơi vào trầm mặc, rất lâu sau anh mới mở miệng hỏi.
"Em nguyện vì anh mà chịu đánh tan cả hồn phách, vĩnh viễn không thể đầu thai? Anh đáng được như vậy sao?"
"Đáng!" Cố Khanh Vũ nhìn thẳng vào mắt của Mạc Tư Kỳ nói, cô thấy rất đáng, tất cả đều đáng!
"Anh yêu em!"
Mạc Tư Kỳ ôm lấy Cố Khanh Vũ nói, sau đó liền hôn lên môi cô, Cố Khanh Vũ nhắm mắt, cảm nhận cái ôm ấm áp của anh, cảm nhận hạnh phúc anh đang mang đến cho cô. Cô rất hạnh phúc, cảm ơn người kia, cảm ơn bé cưng đã cho cô gặp lại anh.
Phó An Nhiên mấy ngày nay không tìm được Cố Khanh Vũ cũng vô cùng lo lắng, gọi cho Mạc Tư Kỳ lại cũng không thấy hồi âm. Cho đến khi Mạc Tư Kỳ gọi lại nói Cố Khanh Vũ bị tai nạn xe, Phó An Nhiên mới lập tức chạy đến. Nhìn Cố Khanh Vũ đầu quấn băng trắng, Phó An Nhiên vô cùng đau lòng hỏi cô làm sao để bị thương như vậy. Nhưng khi nhìn Mạc Tư Kỳ yêu thương quan tâm Cố Khanh Vũ, Phó An Nhiên cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, xem ra phải gặp hoạn nạn mới biết sự quan trọng của nhau.
Cố Khanh Vũ ở bệnh viện nửa tháng cuối cùng cũng được về nhà, nhìn ánh mắt của Mạc Tư Kỳ tràn đầy ôn nhu khiến Cố Khanh Vũ vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng. Về tới nhà, Mạc Tư Kỳ liền ôm lấy Cố Khanh Vũ mà hôn, cảm nhận bàn tay anh đang vuốt ve ở mông mình, Cố Khanh Vũ liền giật mình đẩy anh ra lắp bắp nói: "Em... em còn chưa khỏe!"
Không phải Cố Khanh Vũ muốn từ chối Mạc Tư Kỳ mà thực sự lần đó đã làm cô ám ảnh, cô chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này.
"Ừ! Anh xin lỗi!"
Mạc Tư Kỳ chôn mặt ở cổ của Cố Khanh Vũ mà nói, không hiểu sao dạo gần đây anh cứ nhìn cô cười là lại không kiềm chế nổi. Anh muốn ôm lấy cô, vùi mình thật sâu vào trong cô để cảm nhận cô, để biết cô còn ở bên cạnh anh một cách chân thật. Nhưng Mạc Tư Kỳ thực sự không ngờ Cố Khanh Vũ nhỏ hơn anh mười tuổi, cũng may cô đã đủ mười tám, nếu không anh thực sự đã xâm hại trẻ vị thành niên rồi. Càng nghĩ đến Cố Khanh Vũ đánh đổi linh hồn của mình vì một nhân vật phụ trong tiểu thuyết là anh lại càng khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Cố Khanh Vũ cũng thực ngốc mà, anh của ngoài đời và anh của tiểu thuyết hoàn toàn khác nhau, cô vì anh đánh đổi như vậy thật không đáng. Nhưng anh cũng rất cám ơn cô đã yêu anh, cám ơn người kia đã mang cô đến bên anh.