Chương 401: Thất Bảo triền hồn tiên

Sau khi trêu chọc tôi xong, lão Tôn khó khăn ngồi xuống, không biết lấy đâu ra một cái roi, sau đó đặt lên tay tôi.

"Ta vốn muốn giữ món bảo bối này cho mình, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp, chỉ có thể giao cho cậu, đại đồ đệ, không phải nói nhiều, quất nó, quất nó thật mạnh vào!"

Lão Tôn nghiến răng nghiến lợi nói sau đó ôm ngực lại phụn ra một ngụm máu.

Tôi cầm lấy chiếc roi trong tay lão Tôn, ngắm nhìn nó.

Nhìn vẻ bề ngoài, cái roi trong không có gì đặc biệt, thậm chí hoa văn trang trí cũng không có.

Trông giống một cái dây thừng quấn trên chiếc gậy gỗ mà thôi.

"Sư phụ, cái này so với nhành liễu trên tay tôi có gì khác nhau?"

Tôi có chút bất mãn, cầm chiếc roi trên tay tôi thấy mình chả khác gì người điều khiển thú trong rạp xiếc, tôi thậm chí không cảm nhận được một chút linh khí trên nó, loại này dùng để đánh người chưa chắc đã thấy đau.

Tôi cầm thứ này đi bắt con quái điên kia chẳng phải tự dâng đầu lên cho nó sao? Còn không bằng nhành liễu trên tay tôi! Ít nhất đây là âm mộc, có khi còn mạnh hơn so với cái thứ này.

"Cậu thì biết cái gì, đây gọi là roi trói hồn Thất Bảo, tuy nhìn nó không có gì đặc biệt, nhưng nó vô cùng tốt, nó được làm từ da một con giao long đang chuẩn bị hóa rồng, cậu tự nghĩ đi, nó có phải là một bảo bối hay không?"

Lão Tôn yếu ớt nói, tim tôi đập thình thịch khi nghe thấy như vậy.

Giao long thật ra là một con rắn khổng lồ, hay được xem là một trong số loài rắn độc khổng lồ.

Rắn năm trăm năm hóa giao, giao một nghìn năm thăng long.

Một câu đơn thuần, chỉ biết để hóa thành rồng con giao long có bao nhiêu khó khăn.

Hơn nữa rồng là thần thú, nếu thành rồng, sẽ bay lên chín tầng mây.

Cho nên nói, thời điểm một con giao long sắp hóa rồng, sức mạnh trên người nó có thể chọc thủng trời.

Mà sức mạnh thuộc về thiên giới bây giờ lại xuất hiện ở nhân gian, đây là đạo nghịch thiên ý, vì thế ông trời sẽ giáng xuống thiên kiếp, đánh chết con giao long.

Nếu bản lĩnh con giao long lớn, sống sót qua được thiên kiếp, liền có thể lột da hóa rồng, bay vυ"t lên trời.

Nếu phi thăng thất bại, chỉ có thể bị lôi kiếp đánh chết.

Cho nên việc một con giao long hóa rồng là chuyện ngàn năm có một.

"Ai ya, sư phụ, người lại trộm từ Uy gia đem đi sao? Bảo vật quý hiếm như này, Uy gia thế nhưng lại không phái người đuổi gϊếŧ người sao?"

Sau khi biết được lai lịch chiếc roi này, tôi không còn thấy sợ con quái điên kia nữa, vuốt ve chiếc roi hỏi lão Tôn.

Ngay lập tức, đột nhiên có một cỗ khí lạnh quen thuộc ập vào tim tôi, lạnh lẽo khiến tay tôi run rẩy, suýt nữa đánh rơi chiếc roi.

Tôi kinh ngạc, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia chớp.

Từ từ... Tiên gia trên người tôi là loài gì?

"Đây đúng là đồ rất gì và này nọ nha."

Tôi vừa nhấc đầu, quả nhiên đối diện là cặp mắt rắn lóe lên ánh huỳnh quang, nhất thời trong lòng tôi run rẩy một trận.

"Liễu đại tiên, tình thế nguy cấp, tình thế nguy cấp a..."

Tôi cầm cây roi quỳ xuống, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Cây roi này làm từ da của giao long sau khi hóa rồng, cũng không phải lột sống, huống chi không phải lột da cũng được xem là thay áo mới sao? Chỉ là trùng hợp nhặt được đem về làm pháp khi mà thôi, chuyện này có gì mà phải giận dữ đến vậy...

Tuy trong đầu tôi có trăm lời muốn nói, nhưng chắc chắn không dám tuy tiện nói ra.

Mà lão Tôn đang nằm nửa sống nửa chết bên cạnh, sau khi nghe tôi nói ra ba chữ "Liễu đạo tiên", nhất thời ngồi bật dậy.

Ông ngơ ngác nhìn tôi từ đầu tới cuối, sau đó sắc mặt liền biển đổi, đoạt lại roi Thất Bảo trói hồn.

"Cậu, hóa ra vị tiên gia trên người cậu là Liễu đại tiên, cái thằng mất dạy này, sao không nói sớm?!"

Lão Tôn một bên vẻ mặt kinh hoàng giành lại cái roi trên tay tôi, một bên chửi bới om sòm.

Thấy thế tôi liền hiểu ra, chiếc roi này không đơn giản là làm từ da của giao long lột xác.

"Hừ, đã có gan lôi ra dùng, cũng đừng làm cái chuyện mất mặt như vậy, trước mắt lấy nó mà dùng, chờ sau khi trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!"

Giọng nói Liễu ngạo tiên lạnh lẽo phát ra, sắc mặt đã u tối cực điểm.

Quả nhiên lão Tôn có thể nghe được những lời này, nhất thời giống như quả bóng bị xì hơi, hậm hực buông tay ra.

Sau khi ba người chúng tôi nói qua nói lại, con quái điên đang oán giận cách đó không xa cứ nghiêng đầu đứng bên lề quan sát.

Nó thỉnh thoảng mở miệng, động tay động chân.

Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ lời nói và hành động của nó trông rất kỳ lạ và buồn cười, sau khi xem nó một lúc, tôi chợt nhận ra.

Hóa ra con quái vật này đang học hỏi từ chúng tôi!

"Nó, nó muốn làm gì?"

Tôi không khỏi nổi da gà lần nữa, mặc dù nó trong có vẻ vô hại với người sống.

Nhưng đứng trước nó, tôi luôn cảm thấy mình giống như thức ăn trên bàn, chẳng mấy chốc sẽ bị nó nuốt chửng.

"Ngươi không phải nói nó muốn ăn chúng ta sao?"

Lúc này lão Tôn yếu ớt nửa sống thiếu chết nói.

"Thứ này được tạo thành từ nỗi oán hận, nó cần phải ăn để tích tụ thần trí cùng với sức mạnh, nói cho cậu biết, cái gì xuất hiện trước mặt nó, đều sẽ bị nó ăn và hấp thụ."