Chương 50

Đến công viên, tôi tìm được một cái bàn cờ rồi ngồi xuống.

Quỷ nhỏ áo đỏ lập tức đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy oán hận.

Còn về Diệp Thiếu Long, anh ta cách tôi rất xa, đang rất khó khăn lết về phía này.

“Ngươi bị chết oan, oán khí rất nặng, thích ăn linh hồn sống” tôi nhìn quỷ nhỏ áo đỏ: “Nhưng một tên Diệp Thiếu Long đủ cho ngươi no sao?”

Quỷ nhỏ áo đỏ hằn học nhìn tôi, dường như nó không nghe thấy lời tôi nói.

Tôi nhìn Diệp Thiếu Long ở đằng xa: “ Ta cho ngươi một chủ ý, ngươi có thể lấy mạng hắn, nhưng dừng làm hắn chết. Ta sẽ bảo hắn dùng máu để cúng ngươi mỗi tháng, thờ cúng ngươi cả đời, thế nào?

Quỷ nhỏ áo đỏ bật cười, nụ cười đầy u ám, dùng giọng trẻ con đầy kỳ quái hỏi tôi: “Ta muốn ăn linh hồn sống của con người, hắn ta có thể cho ta không?”

“Hắn ta không cho nổi” tôi đáp: “Nhưng ít nhất ngươi cũng không bị đói.”

“Hừ!” nó cười lạnh một tiếng rồi quay người bay về phía Diệp Thiếu Long.

“Ta đã nói rồi, nếu gϊếŧ người ở cửa nhà ta thì ta sẽ cho ngươi hồn bay phách tán” tôi thờ ơ nói.

Nó dừng lại rồi lập tức quay lại trước mặt tôi: “ Ta không cần cúng máu cho ta! Ta phải ăn linh hồn sống của hắn!”

“Tùy ngươi” tôi đứng dậy: “Những lời ta nên nói thì đã nói hết rồi, dám gϊếŧ người ở trước cửa nhà ta thì ta không tha cho ngươi đâu.”

Nói xong, tôi quay người đi về phía Diệp Thiếu Long

Quỷ nhỏ áo đỏ thét lên một tiếng phẫn nộ xé toạc màn đêm, những con chin trú qua đêm ở gần công viên kinh sợ, lập tức bay lên thành đàn rồi bay đi xa.



Tôi không thèm để ý, tuy tay đã bấm sẵn lôi quyết nhưng không thể khống chế được bản thân, người khẽ rung lên.

Uy lực của ba chồng lôi quyết rất lớn, nhưng dường như nó đã tập hợp lại toàn bộ nội lực của tôi, tôi lại bấm lôi quyết lần nữa, không cần quỷ nhỏ áo đỏ ra tay, tự tôi đã không chịu được nữa rồi.

Nhưng tôi không dám buông tay, một khi buông lỏng tay ra thì quỷ nhỏ áo đỏ sẽ lập tức nuốt mất linh hồn của Diệp Thiếu Long ngay trước mặt tôi. Mặc dù nói anh ta chết không đáng tiếc, như chuyện này lại liên quan đến tôi, tôi không muốn tự mình lần đầu tiên làm việc cho người khác lại có người mất mạng, cho dù anh ta là kẻ xấu.

Đi đến trước mặt Diệp Thiếu Long, tôi hỏi nhỏ: “Có muốn sống không?”

“Muốn! Tôi muốn...” Diệp Thiếu Long dùng hết sức lực để trả lời.

“Được, vậy thì đứng lên rồi đi theo tôi” tôi nói.

Anh ta gắng sức đứng lên rồi đi theo sau, đi về hướng nhà tôi.

Quỷ nhỏ áo đỏ lạnh lùng nhìn chúng tôi, tà khí tên người nó ngày càng nặng, áo liệm màu đỏ phát ra ánh sáng màu đỏ nhức mắt.

Diệp Thiếu Long vô ý quay lại thì nhìn thấy quỷ nhỏ áo đỏ, anh ta lập tức bj dọa mất mật: “Thầy ơi, nó nó....”, “Kệ nó, đi theo tôi!” tôi ra lệnh.

Diệp Thiếu Long nghe thấy liền liều mạng muốn chạy theo tôi nhưng chân anh ta mềm nhũn, ngã rầm xuống đất một tiếng.

Mắt quỷ nhỏ áo đỏ trợn lên, rồi thét lên một tiếng phẫn nộ, lập tức bổ nhào lên người anh ra, nó biến thành một luồng ánh sáng màu đỏ rồi tiến vào trong ấn đường của anh ta.

Tôi thở dài một tiếng, rồi bất lực buông lôi quyết ra.

Diệp Thiếu Long, không cứu được nữa rồi.