Chương 49

“Nếu ngươi dám gϊếŧ người ở trước cửa nhà ta thì ta sẽ cho ngươi hồn phách tiêu tan.” Tôi bình thản nói.

Quỷ nhỏ áo đỏ hung dữ xông đến, nó thét một tiếng inh tai về phía tôi.

Mặt của nó gần như dán sát vào mặt tôi.

Tim tôi đập thịch một tiếng, nếu nói không sợ thì là giả dối, nhưng mắt của tôi không hề chớp lấy một cái.

Chỉ là tay của tôi đã bấm lôi quyết tự bao giờ.

Quỷ nhỏ áo đỏ trợn mắt nhìn tôi một lúc rồi cơ thể nó bắt đầu rung lên, lạch cạch lạch cạch......

Sau khi tiếng ma sát của xương phát ra, nó bắt đầu thấp bé lại, từ từ biến về hình dáng lúc trước, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi quay đi bay xuống lầu.

Đợi nó bay đi xa, tôi mới hít một hơi thật sâu, định thần lại , tiến đó hai tay chồng ba lớp lôi quyết.

Chút nữa nếu nói chuyện được thì nói, nhưng nếu không thống nhất được thì cũng không thể để nó làm hại tôi.

Vì loại người như Diệp Thiếu Long mà bị thương thì không đáng

Tôi chuyển lôi quyết sang tay phải, đóng cửa lại rồi quay người đi xuống lầu.



Đến dưới lầu, Diệp Thiếu Long đã ngồi xuống đất, máu ở miệng và mũi phun hết ra, kho không ngừng.

Trong đêm tĩnh lặng, dưới ánh đèn đường lờ mờ, khung cảnh này có chút khiến người ta rùng mình,

Hàng xóm vẫn có người chưa ngủ, lén nhìn qua cửa sổ thăm dò bên ngoài, họ muốn xem náo nhiệt. Tôi nhìn anh ta rồi đi lướt qua, đi về phía công viên của khu chung cư.

Diệp Thiếu Long cố gắng đứng lên rồi lảo đảo đi theo đằng sau, đi không nổi mấy bước lại ngã uỵch xuống đất, nhìn anh ta vô cùng thê thảm.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc ban đầu sao lại làm thế?

Trời tạo nghiệp thì có thể oán hận, nhưng tự mình tạo nghiệp thì không thể sống, đồ khốn mạt này, nên để anh ta nếm trải mùi vị.

Hàng xóm từ trên lầu nhìn xuống trông cực kỳ hứng thú, vừa nhìn vừa nói nhỏ với vợ mình: “Aizz, nhìn tên ngốc kia đi, có phải bị bệnh rồi không? Mẹ nó chứ, nhìn đi, lại nôn ra máu rồi kìa....Ai yo, lại đứng lên rồi, lại đứng lên rồi, em nhìn đi, cái tên này cũng khá thật.”

Tôi cười bất lực, trong lòng nghĩ ông cứ nhìn đi, xem xong rồi đợi nằm mơ ác mộng.

Vì con quỷ nhỏ áo đỏ đã phát hiện ra hai người đó, khuôn mặt vô cảm ngước lên nhìn lên trên lầu, rồi nhếch miệng cười lạnh.

Chuyện này, tôi không quản.