Về đến nhà, Đường Tư Giai liền đi tới bếp xem có gì nấu được không. Vừa nhìn thì phát hiện, ngoài gạo, mì tôm , dưa chua và xúc xích ra thì không có gì để ăn. Bộ đồ ăn chỉ có 3 cái đĩa, hai cái bát, còn gia vị thì chỉ có xì dầu và muối.
Chị ấy thật sự hoảng hốt , liền hỏi tôi: “Bình thường thầy sống qua ngày như thế nào vậy?”
“Tôi sống một mình, quen rồi” tôi thờ ơ nói.
“Vậy cũng không thể để thiệt thòi bản thân như vậy” ánh mắt chị nhìn tôi có chút đau lòng.
“Năm tôi 14 tuổi, ông nội qua đời, tôi cứ thế một mình đến đây sinh sống” tôi nhìn căn phòng: “Bao nhiêu năm nay, đều tự mình nấu cơm, cũng không cảm thấy thiệt thòi mà cảm thấy rất tốt.”
Chị thở dài: “Thầy đợi tôi một chút, tôi đi mua rau.”
“Tôi đi cùng chị nhé?” tôi nói.
“Không cần, tôi đi một lúc rồi quay lại.” Chị quay người đi.
Rất lâu sau, chị xách về hai túi ni lông to, chị mua rau, bộ đồ ăn và các loại gia vị. Tiếp đó chị cởϊ áσ khoác ngoài, xắn ống tay lên rồi lại đi vào trong bếp.
“Để tôi giúp chị” tôi nói.
“Không cần đâu.” Chị nhìn tôi cười: “Thầy nghỉ ngơi chút đi, một lúc nữa là xong.”
“Chị tự mình làm có ổn không?” tôi nhìn những thứ xếp đầy trên bàn.
“Tôi học đại học ở Pháp, hồi đó chăm làm siêng học, đã từng đi rửa bát đĩa, làm đầu bếp. Chút việc thế này, đáng gì chứ” chị nhìn chằm chằm tôi rồi bước đến, dịu dàng đẩy tôi ra bên ngoài: “Thầy nghỉ ngơi chút đi, hoặc là có thể xem ti vi, một mình tôi làm là được rồi.”
Tôi bất lực, chỉ có thể quay lại phòng khách, bật ti vi xem.
Rất nhanh, cơm đã nấu xong.
Cá hấp , trứng sốt cà chua, đậu bắp luộc, thịt ba chỉ rán giòn, thêm một bát canh trứng rong biển, bốn món một canh, mùi thơm nức mũi, sắc hương vị đều đủ cả.
Cốc , đĩa,bát, đũa chị cũng mua mới hết, đều rất tinh tế, vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ.
Tôi nhìn những món ăn xếp đầy trên bàn, trong lòng thấy ấm áp vô cùng, mắt hơi cay cay.
Chị xới cơm cho tôi rồi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện tôi rơm rớm nước mắt, chị lập tức sững người lại: “Thầy ơi, thầy sao thế?”