Chương 18

Tôi nhìn quỷ nhỏ áo đỏ ở đằng xa, nó lẩn quẩn đến phía sau ngôi mộ tổ.

Tôi nắm lấy cơ hội này , một tay ôm chặt lấy Đường Tư Giai, áp sát tai chị, nói với âm thanh cực nhỏ : “ Tôi đâm nó, nó nhất định sẽ đến bắt chị, lúc đó chị đừng sợ, cứ mở to miệng mà hút lấy nó, biết chưa?”

Đường Tư Giai run lẩy bẩy, gật gật đầu.

“Nhớ kỹ, nhất định phải hút lấy nó” tôi nói nhỏ : “ Nếu không mẹ của chị sẽ mất mạng.”

Cả thân người chị run lẩy bẩy, thất kinh nhìn tôi.

Tôi chằm chằm nhìn chị, gật đầu.

Chị do dự một lúc rồi lấy lại dũng khí , ánh mất đầy kiên định, gật đầu một cái thật mạnh.

Tôi yên tâm rồi, quay đầu ra nhìn, quỷ nhỏ áo đỏ đó lại bay lại đây.

Nó tiến lại ngày càng gần, càng gần......

Năm mét....ba mét.....hai mét.....

Tôi lặng lẽ dựa vào thành mộ giương mũi tên lên, thu người lại, lúc này tôi giống hệt con báo săn, tay nắm chặt con dao, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Đúng lúc này, quỷ nhỏ áo đỏ đột nhiên dừng lại

Dường như nó cảm thấy sự nguy hiểm, mái tóc và bộ áo màu đỏ của nó dựng hết lên, nó cảnh giác nhìn xung quanh rồi gào thét lên một tiếng chói tai.



m thanh đó khiến người ta đau đầu.

Đường Tư Giai không chuẩn bị gì nên bị âm thanh chói tai đó làm chị phải bịt tai lại.

Tôi thất kinh, mẹ nó, bại lộ hết rồi!

Quỷ nhỏ áo đỏ nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Đường Tư Giai, hét lên đầu phẫn nộ vồ tới người chị ấy rồi biến mất.

Tôi muốn ngăn lại nhưng không kịp.

Đường Tư Giai mở mắt trừng trừng , mặt trắng bệch đầy tà khí, hai con ngươi nhuốm màu máu tươi, nhìn tôi đầy căm phẫn

Tôi choáng váng, chị ấy hét lên một tiếng chói tai,bộ dạng giống hệt ma quỷ, tiếp đó nhanh chóng vồ lấy tôi, đôi tay chị bóp chẹt lấy cổ tôi.

Nền đất đều là nước nên quần áo của tôi nhanh chóng ướt sũng.

Tôi bị bóp cổ đến mức không thể thở được, theo bản năng muốn dùng chiếc dao hoa quả đâm nó, nhưng nếu đâm bây giờ thì người bị thương là Đường Tư Giai. Trong lúc bất lực, tôi chỉ có thể ném con dao đi, chịu đựng sự đau đớn bị nghẹt thở, hai tay bấm lôi quyết, đánh mạnh vào bụng chị.

Cả người chị rung mạnh nhưng không bị đánh bật ra ngoài. Tà linh nổi giận như phát điên, nó cúi xuống há miệng cắn vào cổ tôi. Lúc răng của chị chạm vào da tôi, eo tôi dùng sức lăn lại ép ngược chị ấy xuống dưới, đang định bấm lôi quyết thì chị lại lại lăn lại ép tôi xuống.....

Chúng tôi ở trong khu mộ lăn qua lăn lại, nó mạnh vô cùng, cơ thể lạnh giá như sắt, vừa bóp chặt lấy tôi vừa hét lên đầy giận giữ : “ Mày lo chuyện bao đồng thì tao bóp chết mày! Bóp chết mày!”

Vì hít thở khó khăn nên sau mấy hiệp tôi đã lực cùng sức kiệt, không thể ép nó xuống được nữa.

Lúc này , nó lại một lần nữa cắn vào cổ tôi.

Tôi đau đớn rêи ɾỉ, cảm giác đã bị nó cắn nát da ra rồi.



Không thể xoay chuyển được cục diện trận chiến, đừng nói là cứu người, ngay cả bản thân tôi cũng sẽ chết ở đây.

Sự đe dọa của cái chết đã khơi dậy tiềm năng trong tôi, phản xạ có điều kiện từ việc luyện võ từ nhỏ đã trỗi dậy không một chút kiêng kị . Bản thân mình không biết đánh như thế nào, chỉ cảm thấy lo lắng, hét lên một tiếng giận dữ, quyền cước xuất chiêu, đột nhiên Đường Tư Giai bị tôi đánh bật ra, lưng đập mạnh vào ngôi mộ của cha chị.

Tà linh hét lên : “ Tiểu tử, tao ăn thịt mày!”

Động tác của nó nhanh nhẹn mà cũng kỳ quặc, nó lăn trên nền đất giống như một con mèo hoang đang phát điên , rồi một lần nữa nhảy bổ vào tôi.

Tôi lúc này còn hung dữ hơn nó.

Tôi trực diện xông lên, chụp lấy cánh tay rồi ném nó ra xa.

Nó vùng dậy, hét giận dữ xông đến.

Lúc này tôi đã chồng ba lớp lôi quyết với tốc độ rất nhất, ngẩng đầu, lúc nó bóp chẹt lấy cổ tôi, thì đồng thời ba lớp lôi quyết ở tay phải tôi đập thẳng vào ấn đường của nó.

Tà linh gào thảm thiết, kêu lên một tiếng rồi thoát ra khỏi cơ thể của Đường Tư Giai, hiển hiện ở phía xa.

Cơ thể của Đường Tư Giai mềm oặt, ngã vào trong lòng tôi.

Tôi vội ôm lấy chị : “ Chị tỉnh lại đi ! mau tỉnh lại!”

Tà linh thờ ơ nhìn tôi, đột nhiên hỏi : “ Bây giờ ta có thể gϊếŧ người phụ nữ này chứ? Hử?”

Tôi thất kinh , tóc gáy dựng đứng hết lên.