Chương 17: Lấy Linh Nuôi Tà

Bộ dạng của quỷ nhỏ áo đỏ giống hệt đứa bé xông vào nhà tôi tối hôm qua, nhưng tối qua là quỷ nữ, còn đây là tà linh, chúng là hai thứ khác nhau. Nhìn bộ dạng của tà linh , tôi xác định được, nó là do dùng quỷ nữ tu luyện thành.

Ông nội từng nói, nếu dùng quỷ hơn trăm năm để nuôi trấn vật hình nhân thì sẽ rất nhanh tu luyện thành tà linh. Sau khi trấn vật này trấn vào trạch âm hoặc trạch dương thì nó sẽ giống như cơ thể của vật chủ tương ứng đều toát ra tà khí cùng nguồn gốc với tà linh, bình thường cần khoảng ba tháng thì tà khí này có thể biến thành một tà linh khác.

Hai tà linh sinh đôi sẽ giống nhau bên trong lẫn bên ngoài, một con mất thì con kia cũng mất, một con vượng thì tất cả đều vượng.

Về quỷ nhập vào người, sau khi bị đánh tan thì cơ thể vật chủ sẽ trở nên yếu ớt, trong người sẽ tàn dư lại một chút âm khí. Nhưng tà linh lại không như vậy, sau khi nó bị đánh tan thì thứ tàn dư trong vật chủ không phải là âm khí, mà là tà khí, sức mạnh của tà linh đến từ địa khí phong thủy, nhiều nhất là 12 canh giờ , nó có thể hình thành trở lại, và lại đi khống chế vật chủ một lần nữa, mà sức mạnh của nó ngày một tăng cao.

Đường Tư Giai từng nói dường như quỷ nữ trên người mẹ chị ấy có tính kháng thuốc, cho dù cách đuổi quỷ lợi hại hơn đi chăng nữa thì sau khi dùng được một lần, dùng lần thứ hai sẽ thất bại, và đó chính là do nguyên nhân này.

Vì thế sau khi phát hiện ra tà khí trong cơ thể của mẹ Đường Tư Giai thì tôi liền hiểu ra, thứ khống chế bà ấy không phải là nữ quỷ mà là tà linh.

Lấy quỷ luyện tà phải dùng quỷ trăm năm tuổi mang nỗi oán giận cực lớn , như vậy con quỷ sẽ hung ác vô cùng, đầy sự oán giận và không dễ bị chế ngự. Vì vậy người tu luyện trước khi bắt đầu sẽ lập khế ước với quỷ, cam kết tế máu bằng vật chủ. Hôm qua ở Đường gia, tà linh hỏi có thể gϊếŧ người đàn bà này không. Vào buổi tối thì cô bé mặc đồ màu đỏ lại xông vào nhà mình và cảnh cáo mình đừng lo chuyện bao đồng. Ít nhất điều này làm rõ cho chúng ta hai điểm : một là có người dùng quỷ nhỏ áo đỏ để tu luyện thành tà linh; hai là người đó hứa sẽ mnag mẹ con Đường Tư Giai tế máu cho tiểu quỷ nữ.

Tên này khá hiểm độc, rõ ràng là muốn gϊếŧ sạch hai mẹ con họ.

Người này có bao nhiêu hận thù với mẹ con nhà họ?

Tôi vô thức nhìn Đường Tư Giai đang trong lòng mình, tối nay không được để xảy ra sai xót nào , nếu không mẹ của chị ấy nhất định sẽ mất mạng. Không nói khoác, mạng sống của hai mẹ con họ hiện tại đang nằm trong tay tôi.

Đường Tư Giai cuộn tròn trong lòng tôi,ôm ấy tay tôi, kinh sợ nhìn quỷ nhỏ áo đỏ ở đằng xa, cơ thể mỏng manh yếu ớt của chị không ngừng run rẩy.

Lần đầu tiên thực sự nhìn thấy quỷ, chị hoàn toàn bị dọa cho chết khϊếp.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cố không nghĩ đến sự ấm áp, dịu dàng đang trong lòng mình và cả mùi hương của chị, tập trung toàn bộ tinh lực nhìn tà linh ở đằng xa.



Tà linh vừa mới hiện hình và nó vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi.

Sau khi đứng một lúc trước cây tùng, nó giống như một linh hồn lang thang, chảy nhảy tung bay giữa các ngôi mộ của Đường gia, vừa bay nhảy vừa hấp thụ khí thái âm của mặt trăng. Bây giờ tà linh đã thành hình, vậy có nghĩa tà linh trong cơ thể của mẹ Đường Tư Giai cũng đã thành hình. Nếu như chúng ta cứ ở đây giằng co với nó thì mẹ của Đường Từ Giai sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.

Ma quỷ trăm năm tuổi được dùng để luyện trấn hồn này thích ăn linh hồn sống, quỷ nhỏ áo đỏ kia đã không chờ đợi thêm được nữa . Nó có thể khống chế hai tà linh, một khi làm kinh động bên này , thì nó sẽ không do dự mà dùng tà linh còn lại gϊếŧ chết người phụ nữ đáng thương kia.

Cơ hội chỉ đến một lần, tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể một đòn gϊếŧ chết nó.

Tà linh áo đỏ kia bay nhảy trước các ngôi mộ, sau khi có lượn vài vòng quanh ngôi mộ tổ cao to nhất, nó xoay người chuyển hướng bay đến chỗ chúng tôi.

Tôi một tay bịt miệng Đường Tư Giai, một tay cầm chắc con dao gọt hoa quả, lưng dựa vào ngôi mộ sau lưng, nín thở.

Hơn mười giây sau, cách khoảng một mét về phía tay trái tôi , quỷ nhỏ áo đỏ từ từ bay tới.

Nó đang say sưa hấp thụ khí thái âm nên không phát hiện được sự tồn tại của chúng tôi.

Đợi nó bay ra xa, tôi thận trọng buông Đương Tư Giai ra, dùng tay ra hiệu cho chị ấy không được lên tiếng, hít thở thật nhẹ nếu không sẽ kinh động đến quỷ nhỏ áo đỏ kia.

Đường Tư Giai mặt trắng bệch, mồ hôi hột đổ như mưa, tay bịt lấy miệng, run lẩy bẩy gật đầu.

Tiếp đó tôi ra dấu cho chị rằng đợi lúc nữa tôi sẽ xông lên dùng dao đâm con quỷ nhỏ áo đỏ, để chị không phải sợ nữa.

Chị cắn mạnh đôi môi nhợt nhạt, gật đầu lia lịa với đôi mắt ngấn lệ.

Chỉ có thể ra dấu hiệu nên muốn nói gì cũng biểu đạt không rõ ràng.