Chương 101: "Không phải mơ, Túc à. Anh đây."

Còn một năm nữa thôi.

"Bố ơi, bố ơi!!"

Chẳng biết chuyện gì đã khiến bé con gấp gáp đến độ ôm cả cặp sách bổ nhào lên người Khắc Hiếu.

"Bình tĩnh nào. Con có chuyện gì?"

Cứ như ông cụ non, bé con ra hiệu "Để từ từ con kể cho" rồi vơ lấy cốc nước bên cạnh, tu ừng ực một hơi.

Hắn cũng không quá tò mò, chắc mẩm nó lại kể mấy chuyện tầm phào trên lớp ấy mà. Nên là, hắn cứ nhàn nhã vừa nhấp trà vừa đọc báo.

"Bố ơi."

Hắn quay sang nhìn bé Nhã.

"Tối qua con thấy một chú lạ hoắc đưa mẹ về nhà mình!!"

"..."

May cho bé con là hắn kịp dùng một tay bụm miệng lại trước khi phun thẳng ngụm trà vào mặt nó. Theo đó, tờ báo phẳng phiu bị nhàu nát một góc vì những ngón tay đang siết chặt của hắn.

"Bố ơi?"

Khắc Hiếu xoa đầu bé con, chậm rãi nói.

"Đồng nghiệp của mẹ con thôi, con cuống lên làm gì?"

Nhìn bố Hiếu vẫn bình thản uống trà đọc báo sau khi nghe được tin này, bé Nhã phải òa lên ngưỡng mộ mãi không thôi!! Bố Hiếu ngầu quá đi!!

Cứ như người khác mà nghe tin vợ mình như vậy thì đã cuống cuồng ghen l*иg ghen lộn lên rồi!!

Chắc hẳn bố Hiếu của bé Nhã đang có một trái tim sắt đá kiên cường vô cùng. Mà cũng phải, bố Hiếu thông minh điềm đạm đến vậy, sao có thể lưu tâm cái tin nhảm nhí này được.

Haiz, xem ra bé con đã thất bại trong việc tìm kiếm thêm một khía cạnh khác về bố. Nhưng bé chưa vội bỏ cuộc đâu, để lần tới bé sẽ chém ra tin sốt dẻo hơn!!!

Trước khi đi về, bé Nhã còn nán lại hỏi bố Hiếu một câu.

"Bố không sợ mẹ bỏ bố theo trai à?"

Bố Hiếu vẫn mỉm môi cười khẽ rồi lắc đầu.

"Bố tin mẹ con."

"Vâng, con chào bố."

Để đến khi bé Nhã đóng cửa lại, Khắc Hiếu mới bắt đầu nhăn đôi mày lại mà suy ngẫm.

Đúng rồi, cả tối qua cậu Túc không hề đến đây thăm hắn trong khi cậu ấy luôn đều đặn đến đây.

Nào nào nào, chắc là bận bàn việc với đồng nghiệp thôi.

Bàn việc miệt mài tới độ không thể dành một giây một phút nào đến đây thăm hắn?

Nào nào nào, cậu Túc chắc chắn sẽ không dây dưa với thằng nào ngoài hắn. Hắn tin cậu Túc.

Nhưng mà...

Đã chín năm rồi... Chín năm cậu Túc phải sống trong chờ đợi. Có thể nào cậu ấy đã mệt mỏi muốn từ bỏ lắm rồi?

Sẽ không đâu.

Nhưng mà...

Trong khi bố Hiếu đang vò đầu bứt tai, day dứt khốn đốn thì bé Nhã lại vô tư ngồi ăn cơm nói chuyện với mẹ.

"Mẹ ơi mẹ, mẹ đã từng để ý đến ai ngoài bố chưa?"

Anh Túc đang ăn cơm mà nghe được bé con hỏi câu này thì suýt sặc.

Trời ạ, thằng nhóc này, lớn thêm được hai tuổi là cái gì cũng biết, mà toàn biết mấy thứ linh ta linh tinh là giỏi. Cái tội xem phim tình cảm sướt mướt cho lắm vào.

"Không, mẹ chỉ có mình bố Hiếu thôi."

Cái mặt bánh bao lại xị ra.

"Sao bố mẹ yêu lâu thế nhỉ... Chẳng bù cho con, hôm nay con mới chia tay."

"..." - Suýt sặc cơm lần nữa. - "Cái gì cơ?"

"Bạn ấy nói chúng con không hợp, không iu nhau được nữa."

"..."

"Con là lớp trưởng, bạn ấy là quản ca. Thân phận khác biệt... Hức."

"..."

Anh Túc câm nín thật sự. Cậu chẳng hiểu nổi lũ nít ranh ngày nay đang chứa cái gì trong đầu nữa. Trời ơi, bé Nhã đang lớp 3 thôi, iu với đương cái gì??!

Còn có vụ chia tay chia chân luôn??

Lại còn đi so sánh thứ "tình iu" nhăng cuội của nó với tình yêu chân chính của cậu với anh Hiếu mới buồn cười.

Đợi bé Nhã lớn hơn, kiểu gì cậu cũng lôi chuyện này ra trêu nó cho xem.

"Mà mẹ đỡ hơn chưa?"

"Đỡ rồi, chắc chiều nay mẹ vẫn đi làm. Tối con qua nhà ông bà ngủ nhé."

Cũng vì hôm qua Anh Túc bị ốm nên mới không đến thăm anh Hiếu được. Không biết anh ấy có giận cậu hay không?

Haiz, giá mà anh ấy có thể giận cậu...

Thấy màn hình sáng lên tin nhắn đến, Anh Túc chán chẳng thèm nhìn.

Tin nhắn ấy dễ dàng lọt vào đôi mắt nai tròn xoe của bé con.

"Ai đấy mẹ?"

"Ruồi nhặng ấy, Nhã rep hộ mẹ nhé. Mẹ đi WC đã."

Chỉ chờ có thế, Anh Nhã cầm lấy ấn gọi luôn cho người đó.

"Túc à, không biết tối nay cậu rảnh không? Tôi muố--"

"Không rảnh. Mẹ cháu tối nay bận yêu thương bố cháu."

"À... Cháu là?"

"Là sản phẩm được làm ra từ tình yêu to bự của bố mẹ cháu. Thôi, chú lượn đi cho nước nó trong."

Rồi bé Nhã gửi ngay cho kẻ đó tấm ảnh chụp ngón giữa hồng hào xinh xinh của bé, xong, dứt khoát đá số máy này vào danh sách chặn của mẹ.

Ngay gần đó, Anh Túc thấy một màn như vậy thì che miệng cười khẽ.

Từ bé con, cậu có thể mường tượng ra cảnh anh Hiếu nghênh ngang cầm điện thoại của cậu để xử lí lũ người không biết điều kia. Chắc hẳn giọng điệu sẽ không khác bé Nhã là bao.

Lại nhớ về chính bản thân mình ngày bé cũng bảo vệ bố Trúc dữ dội như thế.

Haiz sớm biết người bố trời đánh của mình là ông chú già An Ngáo thì ngày đó Anh Túc sẽ khuyên bố Trúc lấy chồng khác càng sớm càng tốt!!!

"Mẹ đi làm, lát nữa ông An qua đón con đi học nhé."

"Vâng, iu mẹ!"

__________________________

Đến tối, tôi lại đến thăm anh Hiếu.

"Em xin lỗi, hôm qua e--"

Chợt có cuộc gọi đến cắt ngang lời tôi định nói, tôi đành trượt ngón tay nhấn nghe.

"Túc à, anh thật sự không bận tâm về việc em có con riêng đâu. Anh ch--"

Tôi định tắt máy thì bất ngờ bị ai đó cướp mất điện thoại.

"Tôi là chồng của Lã Anh Túc đây, cậu có bận tâm về tôi không?"

Như chết lặng, tôi cứ trơ mắt ra nhìn anh Hiếu một tay ôm eo mình, tay kia cầm điện thoại của mình.

"Anh... Anh..." - Môi tôi run run.

Chẳng thể tin vào mắt mình, từ khi nào lệ đã rơi lã chã, tôi cứ kệ vậy mà ngơ ngác nhìn anh mãi thôi.

Tôi chợt hoảng sợ khi cảm nhận được bàn tay thô ráp ấm áp của anh đang áp lên má mình. Khẽ gỡ những ngón tay đang ôm siết eo mình ra, tôi toan muốn bỏ chạy.

Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ quái quỷ này.

Nào ngờ, giấc mơ này quá chân thật, thật đến độ tôi cảm thấy đau khi vòng tay quá mạnh mẽ của anh Hiếu đang giam hãm eo tôi.

"Em định đi đâu?"

Tôi không rảnh để trả lời anh Hiếu trong giấc mơ của mình nên cứ lạnh mặt gỡ tay anh ấy ra.

Nào, nào ngờ, đến cả cảm giác bị đè cứng trên giường cũng quá đỗi chân thật rồi!!!!

Xem, gương mặt đẹp trai nam tính đậm mùi da^ʍ uy của anh ấy khi tàn bạo cởϊ qυầи áo tôi ra, quá sắc nét! Nhất là đôi mắt nâu sậm kia, khi giận dữ nheo lại nhìn tôi. Quá gây nứиɠ!!!

Tôi chưa bao giờ mơ ra được giấc mơ kí©h thí©ɧ như vậy!!!

"Anh Hiếu..." - Tôi vô thức gọi.

"Anh đây." - Anh Hiếu dừng lại hôn lên trán tôi. - "Anh xin lỗi, anh lại dọa em sợ rồi."

Cả chất giọng ấm áp dịu dàng này nữa, chắc tôi sẽ chết chìm trong giấc mơ này mất thôi.

Nước mắt chưa kịp khô lại tuôn ra.

"Em lại mơ thấy anh rồi... Anh Hiếu, em lại mơ thấy anh rồi!"

"Không phải mơ."

Đôi môi mỏng của anh ấy chạm khẽ lên môi tôi, lưỡi anh ấy nhẹ nhàng len vào trong khoang miệng tôi. Anh trao cho tôi cái hôn chậm rãi mà ngọt ngào tuyệt đối.

Tay anh Hiếu áp lên gáy tôi, để tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

"Không phải mơ, Túc à. Anh đây."

Ngón tay tôi run run chạm lên gò má anh Hiếu, cảm nhận được hơi ấm chân thật, lại chạm lên ngực anh ấy, cảm nhận nhịp đập dồn dập cùng hơi thở gấp gáp.

Tâm trí tôi mịt mờ không chấp nhận được sự thật này. Miệng tôi mấp máy, tôi đấu tranh tư tưởng hồi lâu để mạnh dạn thốt lên.

"Mày là ai? Ai cho phép mày cosplay anh Hiếu của taooooi!!!!"

"..."

------------ -----------------------

Sơ: :( Nhớ gì như nỗi nhớ các tình iu huhuhu