Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu tới giường, đôi mắt Giang Tư Ninh nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, hàng mi dài rung rinh như cánh bướm, lộ ra bất an sợ hãi trong lòng.
Trên cổ, núʍ ѵú, và bắp đùi đều lưu lại vết tích tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của nam nhân, môi âʍ ɦộ vốn mềm mại, căng mọng bị tàn phá đến mức sưng đỏ…
Chu Quân Ngạn lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, hai bên huyệt thái dương vẫn còn trướng đau âm ỉ, anh không đánh thức cô gái dậy mà tự đứng dậy thu dọn bản thân, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm, trong mắt lóe lên hàn ý, lập tức hướng khu biệt phía Bắc đi tới.
"Tổ mẫu... tại sao vậy!"
Chu lão thái thái năm nay đã hơn sáu mươi tuổi thoải mái nhấp một ngụm nước yến, trên mặt mỉm cười nhàn nhạt liếc nhìn trưởng tôn một cái: "Như thế nào? Nha đầu kia hầu hạ con không tốt à?"
Chu Quân Ngạn vẻ mặt ủ rũ hít một hơi thật sâu nói: "Tổ mẫu, đều là thời đại nào rồi? Sao người có thể..."
“Dù là thời đại nào nào thì việc sinh nhi dục nữ, nối dõi tông đường cũng đều là đại sự.”
Chu lão thái thái đem bát trong tay đập mạnh xuống bàn, Trần ma đỡ bà ngồi dậy, bà liếc nhìn tôn tử của mình, khẽ thở dài: "Quân Ngạn, cha mẹ con qua đời sớm, cái bất hiếu lớn nhất chính là khiến Chu gia vô hậu, con nhẫn tâm để cho họ ở dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt xuôi tay hay sao? Con đã kết hôn được ba năm, nếu Đỗ Nhược Vân đã không thể sinh con, vậy liền tìm người khác!”
Bà thực sự không thích đứa cháu dâu đó, nói đến Đỗ Nhược Vân, dù sao cũng là tiểu thư của đại gia tộc, nhưng lại không hiểu nhiều lễ nghĩa, lần trước khi bà nhờ ý sĩ bắt mạch cho cô, toàn bộ quá trình cô đều bày ra vẻ mặt như chán ghét, sau khi mọi sự xong xuôi liền không nói không rằng mà bỏ về phòng, đem đồ đạc trong phòng đập phá tanh bành.
Lần tế tổ lần này, Quân Ngạn chính chính tiếp quản hoàn toàn sản nghiệp của Chu gia, cô không muốn giúp đỡ thì thôi mà lại còn cáu kỉnh không muốn trở lại, nào có chút nào gia dáng một người vợ hiền dâu thảo? Không chừng những người khác còn đang ngầm mắng Quân Ngạn không biết quản việc nhà cho tốt?
Ngẫm lại cuộc đời của mình, Chu lão thái thái khép mắt lại, một giọt nước mắt màu vàng đυ.c chậm rãi chảy ra từ khóe mắt bà.
Tổ phụ của Quân Ngạn mất sớm, họ hàng thân thích cậy thế dễ dàng bắt nạt cô nhi quả phụ, đủ loại mưu thâm kế hèn cứ thế mà ùn ùn kéo đến, bà một mình xông vào từ đường Chu gia, dùng dao cắt tai của mình, thề trước mặt tổ tiên rằng sẽ không bao giờ tái giá, buộc tộc trưởng phải đứng ra làm chủ của hai mẹ con bà.
Trải qua bao thăng trầm trong thương trường, bà một mình thay chồng bảo vệ cơ nghiệp, vốn tưởng tuổi già sẽ được cậy nhờ vào con, ai ngờ đến tuổi trung niên lại phải trải qua nỗi đau mất con, may mắn thay, Quân Ngạn từ nhỏ đã trầm ổn hiểu chuyện, Chu gia được giao cho đứa cháu này có thể coi là yên tâm, không làm thất vọng người chồng dưới chín suối.
Điều duy nhất khiến bà không thể yên lòng là Quân Ngạn đã kết hôn mấy năm mà không có một mụn con nào, lần trước vị cao sĩ nói Đỗ Nhược Vân khả năng có thai không cao, lòng bà nóng như lửa đốt, nói bóng nói gió nhiều lần, Quân Ngạn vẫn không hề động lòng, cho nên bà mới nảy ra ý tưởng này.
Nhớ tới Trần ma sáng sớm nay đã hồ hở đến báo tin, phòng ngủ chính tại Cảnh Nguyên náo loạn gần như suốt đêm qua, bà liền cho rằng mọi chuyện đã thành…