Chương 7

Đối mặt với một Trương Yến như vậy, Hạ Ti Ti hoàn toàn sợ ngây người. Cô cảm giác được đầu lưỡi non mềm ở bên trong tiểu huyệt đang không ngừng tập kích vào chỗ sâu trong, hai chân cô không tự chủ được mà nâng lên, ngón chân cuộn tròn.

Kɧoáı ©ảʍ lan tràn dần ở bên trong tiểu huyệt.

“Không… Cô Trương, cô không thể làm như vậy…” Hạ Ti Ti rụt rụt người về phía sau. Cô muốn né tránh sự công kích của Trương Yến.

Nhưng Trương Yến lúc này sao có thể để cho cô trốn. Trương Yến túm lấy vòng eo cô rồi gắt gao cố định thân mình cô, miệng lưỡi vẫn tiếp tục vận động,

“Bẹp bẹp bẹp…”

Tiếng mυ"ŧ dâʍ ŧᏂủy̠ vang vọng ở trong phòng nghỉ. Hạ Ti Ti sắc mặt đỏ bừng, chuyện này thật sự là quá ngoài dự đoán, chẳng lẽ cô Trương là người biếи ŧɦái sao…

“Ân ~” Hạ Ti Ti cảm giác thân thể hình như đã đạt tới một loại độ cao…

Một cổ cảm giác co rút đánh úp lại từ bên trong tiểu huyệt. “A ~” một tiếng rêи ɾỉ. Cô cuối cùng cũng không nhịn được mà phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Trương Yến hình như đã sớm làm tốt chuẩn bị. Trương Yến há to miệng vững vàng nuốt hết dâʍ ŧᏂủy̠ được phun ra ngoài vào trong miệng mình rồi mới nuốt xuống.

Chờ đến khi Hạ Ti Ti qua cơn cao trào, Trương Yến mới kéo cô lên.

Lúc sau, Hạ Ti Ti tùy ý để Trương Yến thay cô mặc quần áo rồi trở lại sân thể dục.

Hạ Ti Ti đầy mặt đỏ bừng, cô vẫn không ngờ rằng chủ nhiệm lớp vốn luôn nghiêm túc từ trước đến nay thế nhưng lại là một con người biếи ŧɦái như thế.

Nhìn thấy Triệu Bạch Lương đứng dựa dưới thân cây cách đó không xa thì nơi nào đó trong trái tim của Hạ Ti Ti lại đột nhiên co rụt lại. Cô có thể cảm nhận được, hình như Triệu Bạch Lương cũng đang nhìn chằm chằm cô.

Cô dẫm từng bước nhỏ trốn qua một bên, hiện tại là thời gian hoạt động tự do nên tất cả mọi người đều đang chơi đùa với nhau. Từng nhóm bạn 3 người tụ tập ở bên nhau chơi cùng một trò.

Hạ Ti Ti từ trước đến nay đều không có bạn bè nên cô chỉ có thể đứng một mình ở một bên ngây ngốc nhìn.

Cô nhìn sân bóng rổ ở cách đó không xa, mấy bạn học nam bên trong đều đang chảy mồ hôi đánh bóng rổ. Đột nhiên, ngay lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nam.

“Côn ŧᏂịŧ của Cố Đình lớn hay là côn ŧᏂịŧ của tôi lớn?”

Lời này dọa Hạ Ti Ti lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì té ngã. Cô xoay người nhìn về phía Triệu Bạch Lương chỉ đứng cách mình chỉ vài cm rồi lui ra sau một bước, một câu cũng không muốn trả lời.

“Ân? Trả lời tôi.”

“Ti Ti… Ti Ti không biết…” Hạ Ti Ti mỗi một lần làm đều sợ muốn chết, tuy có cảm giác kỳ quái nhưng cuối cùng cô đều sẽ phun ra thứ gì đó giống như đi tiểu. Nhưng cô trước nay đều chưa từng nghiêm túc cảm thụ qua kích cỡ của bọn họ. Cô chỉ biết là hình như thứ đồ đó của hai người bọn họ đều rất lớn…

Nhìn cô ngượng ngùng đáp lại, Triệu Bạch Lương đột nhiên cười haha lên. Anh giơ tay xoa xoa mặt của cô.

“Buổi tối, sau khi tan học thì tới văn phòng của tôi.”

Để lại câu nói này xong, mỗ nam tiêu sái rời đi.

Hạ Ti Ti đứng ngay ở tại chỗ và dại ra.

————-

Sau khi tan học.

Hạ Ti Ti cầm cặp sách lên rồi nhanh chóng chạy vội ra cửa. Cô không phải ngốc. Khi đối mặt với những lời mà Triệu Bạch Lương nói hồi chiều thì nhất định trốn là thượng sách!

Về nhà mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhìn trước cửa cổng trường có một chiếc xe màu đen Rolls-Royce đã đỗ sẵn ở đó, liếc biển số xe một cái xong, Hạ Ti Ti mới nhẹ nhàng thở ra rồi nhanh chóng chạy qua.

“Chú Phúc, cháu tan học rồi.”

Vừa nói chuyện, cô vừa lên xe.

Chú Phúc quản gia ngồi ở ghế điều khiển khởi động xe xong mới mở miệng. “Cô chủ, phu nhân đã sắp xếp gia sư dạy ở nhà cho cô. Thành tích môn Toán học cùng Thể dục của cô thật sự là có chút khó coi, thân là cô chủ nhà họ Hạ thì đây là điều tuyệt đối không cho phép.”

“A?” Hạ Ti Ti ngay lập tức luống cuống. Lúc đi học đã cảm thấy giống như niệm kinh, cô hoàn toàn nghe không hiểu người ta giảng cái gì, hiện tại về nhà lại còn phải nghe người khác niệm kinh nữa sao?

Chú Phúc ho khan hai tiếng. “Gia sư Phu nhân mời dạy cho cô tuyệt đối đáng tin cậy…”