Lâm Chi Nam cùng Tiểu Tảng lên tới chợ trên, lúc này người ở chợ cũng không nhiều, trông có vẻ có vài phần quạnh quẽ.
Hai người đi tới tiệm nhỏ thuê lúc trước, Lâm Chi Nam mở cửa hàng ra liền nói: “Tảng, ta vào trong nhìn xem dược thảo, đệ ở chỗ này nhìn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lão bản kia hôm nay sẽ qua đây, người tới ngươi liền thông báo cho ta.”
Tiểu Tảng cười gật đầu nói: “Được, tỷ tỷ mau đi đi.”
“Ừ, tốt.”
Phân phó xong , Lâm Chi Nam vào nhà kho đi kiểm tra thảo dược.
Ước chừng sau một nén nhang, Lâm Chi Nam liền nghe được Tiểu Tảng tới gõ cửa, “Tỷ tỷ, lão bản kia tới, nói muốn cùng tỷ tự mình bàn bạc.”
Lâm Chi Nam trong lòng hiểu rõ, “Ừ, đã biết, tới ngay đây.”
Khi Lâm Chi Nam ra tới nơi, cửa hàng quả thực có hai nam tử đang đứng, nhìn trông như là chủ tớ, Lâm Chi Nam không khỏi đánh giá chủ tử kia vài lần, người này lớn lên cũng thật tuấn dật.
Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, tuy mang một thân áo bào xám nhạt đứng ở chỗ đó, lại cũng khó có thể che giấu phong thần tuấn mạo cùng với khí độ bất phàm quanh thân.
Không nghĩ tới, lúc Lâm Chi Nam đánh giá Cảnh Huyên, Cảnh Huyên cũng đang đánh giá nàng.
Cảnh Huyên vẫn là lần đầu tiên thấy một nữ tử như vậy, tuy không phải trời sinh cực kỳ minh diễm, càng nhìn kỹ lại càng làm lòng người thoải mái.
Màu da trắng nõn, thoạt nhìn chỉ là lược thi phấn trang mà thôi, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, một đầu tóc đẹp chỉ là đơn giản mà dùng bích trâm vãn lên, không có trang điểm dư thừa, đương nhiên, ngay cả vết sẹo thật nhỏ nơi khóe mày kia cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất của nàng.
Cảnh Huyên đột nhiên nghĩ tới cây bạch ngọc lan chính mình nuôi dưỡng kia, đúng rồi, khí chất này thật ra cực kỳ giống bạch ngọc lan, thuần túy, trong vắt.
Có lẽ là hai người đều chú ý tới tầm mắt đối phương, Cảnh Huyên lúc này mới phát hiện không ổn, mới lần đầu gặp mặt liền nhìn chằm chằm cô nương người ta như vậy, cũng thật thất lễ.
Vì thế hơi cúi người chắp tay, nói: “Cô nương đây chính là lão bản của cửa hàng đi, mới vừa rồi không khỏi có chút thất lễ, mong rằng cô nương không trách tội.”
Lâm Chi Nam vừa nghe liền hiểu rõ, biết hắn muốn nói việc đánh giá vừa rồi, có điều nàng thật ra cũng không cảm thấy có gì thất lễ, nàng nhìn ra hắn trong mắt bằng phẳng không chút gợn sóng, lại nói thêm, nàng cũng không cảm thấy dung mạo mình có gì đẹp, nghĩ đến vết sẹo kia, không dọa người ta mới là lạ.
“Không có việc gì, công tử đây là vị lão bản mà Tiểu Tảng nhắc tới ?” Lâm Chi Nam không để bụng mà cười cười, liền thỉnh người ngồi xuống, thuận tay rót chén trà nhỏ qua.
Cảnh Huyên đối với thái độ của Lâm Chi Nam ngược lại có vài phần ngoài ý muốn, cô nương này tính tình thế nhưng có ít nhiều vài phần hào sảng.“Đúng vậy, cô nương nói vậy chắc cũng biết ý đồ ta đến, ta lần này tới Nam Khê chính là để thu mua thảo dược, vừa vặn hôm qua gặp được cửa hàng thảo dược này của các ngươi, rất là hợp tâm ý của ta, cho nên muốn mua mang về trong kinh.”
Lâm Chi Nam thấy hắn đi thẳng vào vấn đề, cũng nói thẳng, “Nhưng công tử ra giá…… Thôi, ta cũng nói thẳng, công tử ra giá này có phải hay không có chút cao? Thảo dược của ta chính ta rõ ràng, lô thảo dược này tuy tốt, nhưng không đáng với giá tiền công tử đưa ra.”
Cảnh Huyên ở trong lòng kinh ngạc với sự bình tĩnh cùng cơ trí của nữ tử này, còn có thông minh, người bình thường nếu là gặp chuyện như vậy thì hét giá tăng giá là chuyện thường tình, không ngờ nàng lại chủ động từ chối đề nghị.
Quả thực là người tốt.
Cảnh Huyên nhoẻn miệng cười, nói: “Có lẽ là hợp duyên đi, cô nương cũng là người làm ăn, tự nhiên sẽ hiểu chuyện hợp tác sinh ý vốn chú ý đến duyên phận, lại nói, ta đã biết được phẩm tính của cô nương, cọc sinh ý này là ta kiếm lời, không phiền chút nào đâu.”
Lâm Chi Nam không ngờ hắn sẽ đột nhiên nói ra lời này, có điều nhìn người này cũng không giống như người bụng dạ khó lường, nói qua hai câu, lời nói cử chỉ của người này cũng rất thoải mái, như thế nào nhỉ, chính là trò chuyện rất hợp ý.
Một khi đã như vậy, mối làm ăn này tốt rồi, vì thế Lâm Chi Nam cười xinh đẹp nói: “Được, sinh ý này liền tính là thành.”
Cảnh Huyên bị nụ cười xinh đẹp của nàng làm cho lóa mắt, trong lòng cũng cao hứng vài phần, nói: “Nếu như thế, chúng ta đây là đối tác làm ăn, còn chưa biết phương danh cô nương là gì? Tại hạ tên Cảnh Huyên.”
Sau này định là còn có lui tới làm ăn, Lâm Chi Nam cũng không ngượng ngùng, hào phóng nói: “Ta tên Lâm Chi Nam.”
“Du nhiên kiến Nam Sơn, tên thật hay.” 《* Trích từ câu thơ "Thái cúc đông ly hạ – Du nhiên kiến Nam sơn" của Đào Uyên Minh. Dịch thơ: "Hái cúc dưới hàng rào phía đông, nhàn nhã thấy núi Nam", ý tả cuộc sống an nhàn thanh tịnh trong tâm hồn.》
Lâm Chi Nam cười cười, công tử này cũng thật thú vị, nhìn không giống như là người làm ăn đầy mưu tính kế, mà giống một thư sinh ôn tồn lễ độ.
“Đa tạ công tử, tên công tử cũng rất hay.” Lâm Chi Nam cười nói.
Nhưng mà mới vừa rồi nghe nói hắn nói hắn họ Cảnh, lại là nhân sĩ kinh thành, Lâm Chi Nam đột nhiên nghĩ tới cái gì, có điều ngay sau đó lại đánh mất ý niệm hoang đường kia, không có khả năng.
Hơn nữa, mặc dù vị tiền hôn phu của nàng tuy cũng họ Cảnh, nhưng hình như cũng không gọi là Cảnh Huyên, dù sao gọi là gì nàng vốn không lắm để ý, càng không phải nói, lúc này lui hôn, nàng càng trở nên tự tại tiêu dao.
Nàng phải bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình thật tốt, chuyện làm ăn thành công, còn gặp được một người thú vị.
Lâm Chi Nam trong lòng cười cười, thầm nghĩ: Quả nhiên, ông trời vẫn còn thấy được ta, bổn cô nương sắp đổi vận rồi.