Chương 4: Tới cửa bái phỏng

Cảnh Huyên cùng tùy tùng rời khỏi cửa hàng, nghĩ tới khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi vừa rồi, Cảnh Huyên liền không khỏi bật cười.

“Không ngờ nàng là người thú vị như vậy, khác xa tưởng tượng của ta.” Cảnh Huyên cười nói.

Tùy tùng cũng cười phụ họa nói: “Chà, không nghĩ tới phu nhân tương lai nhà chúng ta lại là nữ tử có năng lực như vậy.”

Cảnh Huyên không khỏi nhếch khóe môi lên một chút, lần này hắn vốn muốn mượn việc thu mua thảo dược tới thôn Nam Khê, không ngờ lại thật sự gặp được nàng, có điều không thể không nói chính là, nữ tử vừa thú vị vừa có năng lực như thế, không hề giống mấy quý nữ nũng nịu ở kinh thành.

Tóm lại là hắn cực kì vừa lòng.

Lúc này, tùy tùng mở miệng, “Công tử, thế nhưng thuộc hạ như thế nào nhìn ra phu nhân chúng ta cũng không giống như biết được thân phận của ngài a…… Nói thế nào nhỉ, dường như sau khi nghe ngài tự báo gia môn xong cũng không phản ứng gì nhiều, chẳng lẽ là……”

Cảnh Huyên ngắt lời hắn, “Là có chút kỳ quái, nhưng chắc nàng ấy không ngờ được ta sẽ đột nhiên tới nơi này, hơn nữa trước đây chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt nhau.” Đương nhiên, kinh thành cũng không chỉ có một nhà hắn họ Cảnh.

Buổi sáng hôm nay, Lâm Chi Nam đang ở trong viện phơi thảo dược, đột nhiên cửa nhà bị gõ, nàng đi đến cạnh cửa hỏi, “Là ai?”

“Là ta. Tại hạ tới để bái phỏng Lâm cô nương.”

Nghe thấy thanh âm này, lông mày Lâm Chi Nam nhảy dựng, hóa ra là hắn? Hắn tới nơi này làm cái gì?

Nhưng nghĩ đến trước đây mấy ngày còn cùng nhau đàm phán chuyện làm ăn, lúc này để người ta bị nhốt ngoài cửa cũng không được tốt cho lắm, vì thế liền mở cửa mời người tiến vào.

Nhìn người tới một thân nguyệt bạch áo gấm, khoanh tay mà đứng, mày kiếm mắt sáng, làm cho tiểu viện cũng nhiều thêm vài phần quý khí.

Lâm Chi Nam dẫn người đến sảnh ngoài, rót cho người ta chén nước trà, “Không biết công tử tới đây có chuyện gì?”

Cảnh Huyên nhìn sắc mặt Lâm Chi Nam, không thể nhìn ra có bao nhiêu hoan nghênh, nhưng cũng không lãnh đạm là được, vì thế ngữ khí ôn nhuận nói: “Nghĩ tới sau này là đối tác làm ăn, cũng coi như là bằng hữu, liền muốn tới bái phỏng một chút, không biết có hay không làm phiền cô nương?”

Lâm Chi Nam thấy hắn trực tiếp lại thản nhiên, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, đối xử sòng phẳng với nhau như bằng hữu cũng không phải không thể.

“Không có đâu, chỉ là trong nhà không có trà ngon chiêu đãi công tử, công tử chớ có ghét bỏ.”

Cảnh Huyên cười nói: “Làm sao được.” Nói xong lại quét một vòng phòng khách, dường như có chút quạnh quẽ, như thế nào đều không thấy song thân của nàng?

Lâm Chi Nam thấy biểu tình hắn lúc này liền biết hắn muốn hỏi cái gì, đơn giản cũng không sợ hắn khách khí, bèn nói: “Hiện giờ trong nhà chỉ có ta cùng cha, mẫu thân đã mất sớm lúc ta còn nhỏ.”

Cảnh Huyên nghe vậy cuộn cuộn ngón tay, nàng nhỏ như vậy đã không còn mẫu thân sao? Trong lòng đối với nàng lại thêm nhiều chút đau lòng.

Nghĩ tới mẫu thân của mình cũng đã qua đời, tự nhiên càng thêm đồng cảm cùng xót xa, có điều hắn không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ là nhẹ giọng an ủi nói: “Xin lỗi.”

Nghĩ đến mẫu thân, Lâm Chi Nam trong lòng tuy rằng chua xót, thế nhưng cũng sẽ không bởi vì cái này mà ở trong lòng trách cứ người ta, người chết cũng đã chết, nàng sẽ sống tốt, còn muốn để cha trải qua ngày lành tháng đẹp.

“Không sao.” Lâm Chi Nam mỉm cười nói.

Hai người liền hàn huyên chuyện về thảo dược rất lâu, qua mấy chén trà lúc này mới cáo từ rời đi, chẳng qua trước khi đi có nói cho Lâm Chi Nam biết chỗ ở hiện tại của hắn, bảo Lâm Chi Nam có chuyện gì cần trợ giúp có thể đi tìm hắn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người dần dần trở nên quen thuộc, Lâm Chi Nam cảm thấy bọn họ cũng có thể xem như bằng hữu đi.