Chương 9

Mà cô lại là giáo viên, cô cần làm gì để giải quyết sự tò mò của bạn học cùng lớp và cùng trường đối với Lệnh Tư Uyên?

Đủ loại tâm trạng quấn quanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học.

Sau khi chuông reo được tầm hai phút, mẹ Vương dắt theo cậu nhóc đợi ở trong văn phòng.

Một lát sau, Lệnh Tư Uyên cũng đã đến.

Hai lớn hai nhỏ ngồi đối diện nhau, không cười nói gì nhiều nên bầu không khí có chút cứng nhắc.

Vương Tiểu Bằng được mẹ chống lưng, cậu nhóc đang thoải mái ngồi làm bài tập về nhà.

Lệnh Tư Uyên lại vô cùng sợ hãi, giả vờ cầm bút tô tô vẽ vẽ, thỉnh thoảng nhìn lén Chúc Ôn Thư một cái.

Nửa tiếng sau, hầu hết các học sinh đều đi về rồi, sân trường yên tĩnh đến mức giống như một công viên nhỏ ở ngoại ô, những đám mây đen dày đặc nơi chân trời đẩy ánh nắng biến mất, trong nháy mắt, bầu trời u ám như màn đêm.

Mẹ của Vương Tiểu Bằng đợi đến mất kiên nhẫn, cô ta vỗ bàn, “Không phải nói sau khi tan học sẽ đến hay sao? Đã hơn nửa tiếng, cô Chúc gọi lại cho anh ta đi!”

Chúc Ôn Thư thầm nghĩ có lẽ là bị Lệnh Sâm cho leo cây rồi nhưng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Vừa cầm lấy điện thoại, cửa văn phòng đã bị gõ vang lên.

Chúc Ôn Thư nhìn ra ngoài cửa, cô ngây người, có chút mất tự nhiên nói: “Phụ huynh của Lệnh Tư Uyên tới rồi...”

Mẹ Vương quay đầu ngay lập tức, cô ta đang muốn nói chuyện nhưng sau khi nhìn thấy rõ người đi đến thì chữ “Anh” mắc kẹt ở trong cổ họng.

Vốn dĩ sắc trời đã tối, Lệnh Sâm còn mặc áo hoodie đen và quần dài đen, tuy rằng gầy nhưng lại đủ cao, chắn mất ánh hoàng hôn còn sót lại, làm cho văn phòng nhỏ bé càng nặng nề hơn.

Vả lại anh còn đeo một cái khẩu trang đen.

Hơn phân nửa khuôn mặt bị che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực nhưng cũng không giấu được khí chất độc đáo trên người của anh.

Nhìn hút mắt một cách khó hiểu, không giống như những người bình thường sống ở phố lớn ngõ nhỏ.

Hiển nhiên mẹ Vương cũng không ngờ được ba của Lệnh Tư Uyên sẽ xuất hiện trong hình tượng này.

Với lại, cô ta cứ cảm thấy khuôn mặt của người này có hơi quen mắt nhưng không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.

Nói chung là không giống với phụ huynh trong suy nghĩ của cô ta, khiến cho cô ta có hơi mất đi khí thế.

Khi Lệnh Sâm đến gần, mẹ Vương đứng lên, nâng cằm nói: “Tôi là mẹ của Vương Tiểu Bằng, chào anh.”

Lúc đi ngang qua người cô ta, Lệnh Sâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, anh rất lịch sự nói câu “Chào cô”, sau đó cũng không nhìn Chúc Ôn Thư, đi thẳng tới chỗ bên cạnh Lệnh Tư Uyên, anh cong ngón tay gõ vào trán cậu bé.

“Con lại kiếm chuyện cho chú làm?”

Lệnh Tư Uyên chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh, thay vào đó lại lén lút trốn ra phía sau Chúc Ôn Thư.

“Hôm nay bé không có gây sự.” Chúc Ôn Thư che chở cho Lệnh Tư Uyên, ra hiệu Lệnh Sâm nhìn mẹ Vương, “Là mẹ của Vương Tiểu Bằng muốn nói chuyện với anh về việc đánh nhau ngày hôm qua.”

Lúc này Lệnh Sâm mới chậm rãi quay đầu lại, trực tiếp nhìn vào mẹ Vương.

Mẹ Vương trả lời ngay lập tức: “Con của anh đánh người, cào trầy mặt con tôi, bây giờ là xã hội văn minh, tôi chưa từng thấy người nào không có văn hóa đến như vậy.”

Lệnh Sâm gật đầu: “Ừ, chẳng qua là tôi rất bận, chị nói thẳng đi, muốn nói chuyện như thế nào?”

Mẹ Vương: “...”

Tại sao cô ta lại nghe ra một loại cảm giác là muốn dùng dao hay dùng súng.

“Anh --” Nhìn vào đôi mắt của Lệnh Sâm, mẹ Vương không còn chút tự tin nào nhưng lại không muốn thua về khí thế, cô ta chuyển sang trách móc, “Hiện tại mấy giờ rồi? Đã hẹn vào lúc tan học, anh có chút ý thức nào về thời gian hay không?”

“Xin lỗi.” Lệnh Sâm chân thành nói, “Vừa nãy tìm nhầm trường học.”

Mẹ Vương: “...”

Chúc Ôn Thư: “......”

Khung cảnh dường như đã xảy ra một sự thay đổi kỳ lạ.

Khóe miệng mẹ Vương giật giật, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Vậy anh đeo khẩu trang là có ý gì? Anh có biết lịch sự không?”

Bỗng nhiên da đầu của Chúc Ôn Thư căng chặt, hồi hộp nhìn Lệnh Sâm.

Lỡ như tháo khẩu trang xuống...

“Bị bệnh, sẽ lây.”

Lệnh Sâm giơ tay, giả bộ muốn tháo khẩu trang, “Để ý? Vậy tôi tháo là được rồi.”

“Đừng!”

Mẹ Vương đột ngột kéo Vương Tiểu Bằng lùi lại một bước, cô ta quan sát Lệnh Sâm và Lệnh Tư Uyên với vẻ hoài nghi.

“...”

Cô thật sự đã lo lắng quá nhiều.

Chúc Ôn Thư cau mày nói: “Anh nói chuyện cẩn thận, đừng hù dọa người khác.”

Lệnh Sâm nghe vậy, anh quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, bỏ xuống vẻ thiếu kiên nhẫn giữa hai đầu lông mày, giọng điệu bình tĩnh: “À, hiểu rồi, cô Chúc.”

Hai người này cứ lời qua tiếng lại, mẹ Vương nghe như thế nào cũng cảm thấy rằng bản thân bị trêu chọc.

Nhưng khí thế đã giảm xuống, không dễ gì để kéo lên giữa chừng, cô ta đành phải làm ra vẻ thấu hiểu lòng người.

“Tôi cũng không phải là người nhiều chuyện, như vậy đi, vụ việc đánh nhau này, nên xin lỗi thì xin lỗi, tôi cũng không truy cứu nữa.”

“Được.”

Lệnh Sâm lùi lại một bước, dựa vào bàn làm việc của Chúc Ôn Thư, cúi người hỏi Lệnh Tư Uyên: “Ai ra tay trước?”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lệnh Tư Uyên đã mơ hồ cảm nhận được tình hình hiện tại, không biết từ khi nào mà cậu bé đã thẳng lưng, ngửa đầu, tràn đầy năng lượng nói: “Con!”

Chúc Ôn Thư: “?”

Con còn rất tự hào?

Lệnh Sâm nói “Ừ”, anh nâng cằm nhìn về phía Vương Tiểu Bằng.

Lệnh Tư Uyên không hiểu được ý của anh, mông lung mà chớp mắt, “Hả?”

Giây tiếp theo, Lệnh Sâm xách cổ áo Lệnh Tư Uyên, anh bước lên phía trước, trực tiếp đưa người đến trước mặt Vương Tiểu Bằng.

“Xin lỗi người ta đi.”

Hành động này dọa cho hai mẹ con Vương Tiểu Bằng lùi lại hai bước.

Chết tiệt thật??

Chúc Ôn Thư ở bên cạnh cũng nhìn đến ngây người.

Bình thường anh cũng đối xử với con cái như vậy? Có phải là con ruột không?