Chương 10

Cô cảm thấy rằng thứ bị nắm lấy không phải là Lệnh Tư Uyên, mà là trái tim của mình, thậm chí cô còn sợ rằng Lệnh Tư Uyên sẽ khóc lớn trong giây tiếp theo.

Nhưng thực tế là, Lệnh Tư Uyên chẳng những không sợ hãi mà còn kháu khỉnh chỉnh lại cổ áo bị nhăn nheo của mình, sau đó cậu bé mới ngẩng đầu ưỡn ngực hô to: “Xin lỗi Vương Tiểu Bằng! Mình sẽ không bao giờ đánh bạn nữa!”

Mẹ Vương: “?”

Đây cũng gọi là xin lỗi?

Nhưng mà người trong cuộc là Vương Tiểu Bằng sắp khóc rồi, nghẹn ngào xua tay: “Không, không có gì.”

Lệnh Sâm yên lặng quan sát toàn bộ quá trình, thậm chí anh còn tiện tay cầm lấy cây bút của Chúc Ôn Thư để chơi.

Chờ đến khi Vương Tiểu Bằng không biết nên làm thế nào, cậu nhóc đi lại kéo vạt áo của mẹ mình, lúc này Lệnh Sâm mới chân thành hỏi mẹ Vương: “Chị thấy hài lòng chưa?”

Làm sao mẹ Vương dám nói không hài lòng.

Cô ta sợ bản thân nói ra thì đối phương sẽ hỏi một câu “Vậy chị còn muốn như thế nào?”, mọi việc sẽ diễn ra theo hướng mà cô ta không thể kiểm soát được.

Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến cô ta triệt để bỏ cuộc là khi Lệnh Sâm giơ tay xách Lệnh Tư Uyên lên, cô ta chú ý đến đồng hồ của anh.

Cô ta không sợ người có thế lực mạnh cũng không sợ người có tiền.

Nhưng lại sợ người vừa có tiền vừa có thế.

“Ơ kìa, bọn nhỏ đều là bạn học cùng lớp, cãi nhau ầm ĩ là chuyện quá bình thường, mọi người đừng để tâm đến, sau này vẫn là bạn tốt nha, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Sau khi nói xong, thật ra bản thân cô ta cũng cảm thấy xấu hổ, không còn chút thể diện, thế nên vừa quay đầu lại đã thay đổi sắc mặt, kiêu căng nhìn Chúc Ôn Thư.

“Nhưng mà cô Chúc, cô là chủ nhiệm lớp, ngay cả việc trẻ nhỏ đùa giỡn cũng xử lý không xong, cô làm giáo viên như thế hả?”

Chúc Ôn Thư: “…?”

Không phải hôm qua tôi đã giải quyết hết rồi sao?

“Chị --”

Cô vừa mới mở miệng, từ ngữ vẫn chưa kịp phát ra, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, cây bút bị quăng nhẹ lên trên bàn, mẹ Vương ở trước mặt run lên.

Giọng nói của Lệnh Sâm vang lên từ phía sau Chúc Ôn Thư.

“Vậy chị còn muốn như thế nào?”

Cả văn phòng im lặng trong ba giây, bảo vệ đi ngang qua cửa sổ, liếc mắt nhìn vào bên trong.

Lúc này Chúc Ôn Thư hoàn toàn không rảnh để lo lắng về việc Lệnh Sâm có thể sẽ bị nhận ra, cô chỉ lo không biết người này có động tay ngay tại chỗ hay không.

Hiển nhiên là mẹ của Vương Tiểu Bằng cũng lo lắng việc này.

Cô ta kéo tay Vương Tiểu Bằng lùi lại một bước, con ngươi liếc trái liếc phải, không tìm được cơ hội nào để phản bác.

Dưới ánh mắt của Lệnh Sâm, cô ta kìm nén rất lâu, cũng không biết còn có thể ngang ngược như thế nào, đành phải nghển cổ, mất tự tin nói: “Tôi có thể làm gì, sao tôi dám làm mất lòng giáo viên, tôi chỉ đề nghị mà thôi.”

Sau khi nói xong, cô ta cũng không đợi Chúc Ôn Thư nói thêm cái gì nữa, định kéo Vương Tiểu Bằng rời đi.

“Đợi chút.”

Cô ta vừa mới xoay người thì đã nghe thấy giọng nói của Lệnh Sâm vang lên lần nữa.

“Bây giờ có phải nên tới lượt bên chị xin lỗi hay không?”

Mẹ Vương sững sờ trong chốc lát, đẩy con mình một cách cứng nhắc.

Vương Tiểu Bằng bĩu môi nói: “Ngày hôm qua cô đã kêu con nói xin lỗi rồi...”

Vì vậy mẹ Vương nhướng mày ngay lập tức: “Bé --”

“Tôi không nói nó.”

Lệnh Sâm nhìn chằm chằm vào mẹ Vương, anh không nói thêm lời nào nữa.

Dưới ánh mắt của anh, mẹ Vương giãy giụa một hồi lâu, quay người nói với Chúc Ôn Thư: “Xin lỗi nha cô giáo, vừa nãy tôi nói nặng lời rồi.”

“Không có việc gì đâu , sau này chúng ta nhiều hơn...”

Không đợi Chúc Ôn Thư nói xong mấy câu khách sáo, mẹ Vương đã lôi kéo con mình xoay người rời khỏi văn phòng.

Chờ đến khi bóng dáng của hai mẹ con này hoàn toàn biến mất, Lệnh Sâm mới đứng thẳng dậy, quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: “Nếu không còn việc gì thì tôi cũng đi?”

Chúc Ôn Thư hoàn toàn không ngờ được cuộc gặp mặt phụ huynh ngày hôm nay lại kết thúc theo cách này, có vẻ như cô vẫn còn ở ngoài tình trạng, ngây thơ gật đầu.

“À, được.”

Cho đến khi bóng dáng một lớn một nhỏ rời khỏi văn phòng, cô mới nhận ra mình đã quên mất cái gì, vội vàng cầm lấy túi xách đuổi theo ra ngoài.

“Lệnh -- Tư Uyên! Khoan đã!”

Hai người dừng bước, quay đầu lại.

Chúc Ôn Thư chạy hai ba bước đến trước mặt Lệnh Sâm: “Có phải anh không xem nhóm DingTalk hay không? Bình thường đăng thông báo nhưng chưa từng thấy anh trả lời.”

“Cái gì...”

Lệnh Sâm khó hiểu: “Trò chơi?”

Chúc Ôn Thư: “...”

Cũng đúng, làm sao có thể hy vọng xa vời rằng một siêu sao như Lệnh Sâm sẽ dùng loại app DingTalk này.

“Như vậy đi, chúng ta hãy thêm Wechat.” Chúc Ôn Thư cúi đầu lấy điện thoại ra, “Nếu Lệnh Tư Uyên có chuyện gì thì tôi sẽ liên hệ trực tiếp với anh qua Wechat, để tránh việc điện thoại gọi mãi không được.”

Ánh mắt của Lệnh Sâm dừng lại khoảng hai giây trên điện thoại cô, sau đó chậm rãi chuyển đến trên khuôn mặt cô, anh không từ chối cũng không đồng ý.

Lại vô duyên vô cớ cười một cái.

Chúc Ôn Thư cảm thấy nụ cười này của anh có thâm ý, lập tức nói thêm: “Chỉ là trao đổi bình thường về chuyện của Uyên Uyên, tôi tuyệt đối sẽ không đưa Wechat của anh cho người khác, anh yên tâm.”

“Ba ơi! Thêm đi!” Lệnh Tư Uyên nắm lấy vạt áo của Lệnh Sâm rồi lay nhẹ, bĩu môi, vô cùng đáng thương nói, “Nếu không thì mỗi lần con không tìm thấy ba...”

Nhìn vào ánh mắt điên cuồng ám chỉ của cậu bé, Lệnh Sâm cười nhẹ, lấy điện thoại ra.

“Có thể thì có thể.”

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, mở mã QR Wechat, không có giọng điệu gì nói: “Nhưng tôi không thể bảo đảm rằng sẽ xem và trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức.”

“Không có gì, tôi... Ơ?”