Bên dưới gian hàng, có một câu khẩu hiệu tuyên truyền do cửa hàng tự nghĩ ra.
“Trong lòng mỗi một nam sinh đều cất giấu một bạn học Tiểu Tằm.”
Chúc Ôn Thư khẽ cười, cái này được làm khá văn nghệ.
Ánh nắng chiều bên ngoài cửa kính nghiêng nghiêng di chuyển, bao phủ quanh người cô.
Chúc Ôn Thư cầm lấy album, chùm ánh sáng lúc hoàng hôn khiến cho cô và album được bao phủ trong một tầng cảm xúc thời gian xưa mờ ảo.
Trên mặt bìa, ánh mặt trời chiếu lên con đường nhỏ rợp bóng cây xanh tràn đầy sức sống, một nhóm học sinh đi về phía trước, hình ảnh mờ nét.
Ở giữa có một cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng với váy xanh ngắn, ôm quyển sách, vội vàng chạy theo đám đông, tóc đuôi ngựa tung bay trong gió.
Toàn bộ hình ảnh, chỉ có bóng lưng của cô ấy là rõ nét và chân thật.
Chúc Ôn Thư không đu idol, khi mua sắm cũng vô cùng lý trí.
Nhưng giờ phút này, cô lại có một loại xúc động muốn tiêu tiền.
Đúng lúc Chúc Khải Sâm đã xếp hàng đến gần gian hàng triển lãm, Chúc Ôn Thư tiện tay đưa album cho anh ấy.
“Mua dùm tôi một cái, tôi chuyển khoản cho cậu sau.”
“Không ngờ cậu cũng mua.”
Chúc Khải Sâm chỉ thuận miệng nói, không hề có ý hỏi thêm nhiều, “Nhưng cậu có muốn mua đĩa than này hay không? Tuyết Nhi nói chất lượng âm thanh tốt hơn nhiều.”
“Đĩa than?”
Chúc Ôn Thư cầm lên nhìn, có vẻ như thiết kế cao cấp hơn nhiều so với album bình thường, “Cái này giá bao nhiêu?”
Chúc Khải Sâm: “705 tệ.”
“Thôi bỏ đi.”
Chúc Ôn Thư bỏ album đĩa than xuống ngay lập tức, cầm lấy album bình thường, “Không cần phải tốn nhiều tiền vì anh như vậy.”
Khi xe của Chúc Khải Sâm đậu ở trước hàng rào gỗ bên ngoài nhà hàng, vừa đúng 6 giờ 58 phút.
Chúc Khải Sâm thò đầu quan sát xung quanh, nói: “Này, chỗ cậu chọn cũng rất thanh lịch, ăn cơm ở một nơi như thế này thật sự sẽ có khẩu vị hả?”
“Cậu cứ coi như tôi tới đây để ăn cơm chay đi.”
Chúc Ôn Thư thấy sắp đến giờ hẹn, không muốn nói nhảm với anh ấy nữa, vội vàng xuống xe, đi về phía nhà hàng.
Nhà hàng trang trí theo kiểu Trung Quốc nên ánh đèn không sáng lắm, một bức bình phong[1] dài năm mét che khuất hơn phân nửa cửa sổ, khiến trong nhà có vẻ tĩnh mịch hơn.
[1] Bình phong: một loại đồ dùng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng kết nối nhau, bằng bản lề hay bằng phương tiện khác. Chủ yếu dùng để trang trí, chia phòng, hoặc là bằng nhiều cách khác, giống chắn lại gió.
Chúc Ôn Thư đi theo quản lý tiền sảnh đến phòng riêng đã đặt trước, khi băng qua cây cầu nhỏ trong dòng suối nhân tạo, cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.
Đã gần 7 giờ rồi, Lệnh Sâm vẫn chưa gửi tin nhắn, không biết anh tới hay chưa.
Nghĩ đến đây, cô vừa đi vừa gõ vài chữ.
[Chúc Ôn Thư] : Anh tới rồi hả?
[c] : Còn chưa ra khỏi cửa.]
[Chúc Ôn Thư] : ?
Cô dừng bước.
Người này không có khái niệm về thời gian à?
[Chúc Ôn Thư] : Chúng ta hẹn nhau lúc 7 giờ phải không?
[c] : Đúng.
[Chúc Ôn Thư] : Vậy cho hỏi hiện tại bên chỗ anh mấy giờ?
Tin nhắn này vừa mới được gửi đi, bỗng nhiên quản lý tiền sảnh dừng bước, giơ tay đẩy cánh cửa phòng riêng trước mặt.
Chúc Ôn Thư liếc mắt nhìn lướt qua, cô thấy Lệnh Sâm mặc bộ đồ màu đen đang uể oải ngồi trên ghế chơi điện thoại, anh đè thấp mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nhưng mà đôi chân dài lại không có chỗ để gác, anh không hề có hình tượng mà đạp lên chân bàn , thoải mái như đang ở quê nhà vui vẻ của mình.
Nếu không phải là cái dáng vẻ này, thật sự Chúc Ôn Thư có thể sẽ không nhận ra anh.
Hơn nữa lúc quản lý tiền sảnh mở cửa đã tạo ra tiếng động không hề nhỏ, dường như Lệnh Sâm không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Cho đến khi Chúc Ôn Thư đứng ở bên cạnh cửa ho nhẹ một tiếng, Lệnh Sâm mới uể oải ngước mắt lên, ánh mắt rời khỏi điện thoại, thờ ơ di chuyển lên trên.
Khi lướt qua trên người Chúc Ôn Thư, ánh mắt của anh ngừng lại trong giây lát.
Ánh hoàng hôn tựa như vàng vỡ[2], cùng trôi nổi với hạt bụi. Anh cau mày, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Chúc Ôn Thư, dần phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng này, giống như một xoáy nước chảy xiết, trong phút chốc đã cuốn mọi người vào đó.
[2] 碎金 : Hình ảnh ẩn dụ cho những thứ tuyệt đẹp và ngắn trong thơ văn.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Chúc Ôn Thư cụp mắt suy nghĩ, vô cùng xấu hổ nói: “Xin lỗi nha, tôi đến hơi trễ. Thật ra tôi đã rời khỏi nhà từ sớm nhưng trên đường đi có ghé mua một ít đồ, không ngờ rằng trong cửa hàng lại rất đông người, tốn một ít thời gian để xếp hàng.”
Mặc dù cô không đến trễ nhưng mời khách mà còn tới muộn hơn so với khách, quả thực có hơi không thể nào nói nổi.
Chẳng qua là sau khi cô nói xong, Lệnh Sâm không có tí phản ứng nào trước lời giải thích của cô.
Anh chỉ cụp mắt, tiện tay mở quyển menu trên bàn ra.
Chúc Ôn Thư cảm thấy sự im lặng của anh lúc này có lẽ cũng được xem là một loại bày tỏ thái độ.
Cũng đúng.
Dựa vào sự hiểu biết nông cạn của cô về giới giải trí, cứ hở một tí là những siêu sao này lại làm cho mọi người phải đợi mấy tiếng đồng hồ, đâu có lý do nào để bọn họ đợi người khác.
Nhân lúc Lệnh Sâm đang xem menu, Chúc Ôn Thư nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên bình nước chanh chỉ còn lại một nửa ở trước mặt anh.
Cô nghĩ đến điều gì đó, trái tim chợt đập nhanh, hỏi: “Anh đợi rất lâu rồi hả?”
Ánh mắt của Lệnh Sâm dừng lại một lúc, ngay sau đó anh giơ tay, cầm lấy bình nước tự rót cho mình một ly dưới cái nhìn chăm chú của cô, chậm rãi ngước mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra một nụ cười.
“Đúng vậy, chờ cô hơn một tiếng.”