[Chúc Ôn Thư] : ?
[c] : Chúng ta là bạn học cũ, chẳng lẽ tôi còn có thể lấy vé vào cửa của cô?
[Chúc Ôn Thư] : Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi hỏi dùm bạn.
[c] : Người bạn này của cô không phải là họ Chúc chứ?
[Chúc Ôn Thư] : ......
Trong phút chốc như vậy, Chúc Ôn Thư rất hối hận vì sao mình lại đồng ý giúp Chúc Khải Sâm chuyện này.
Hoặc là nói, vì sao cô lại muốn giảm bớt việc mà trực tiếp liên hệ với Lệnh Sâm.
Thôi vậy.
Chúc Ôn Thư thở dài, lập tức dừng chủ đề này lại.
[Chúc Ôn Thư] : Anh cứ coi như tôi chưa hỏi gì đi.
Lệnh Sâm không trả lời.
Ánh mặt trời mùa thu chói lóa, vầng sáng li ti xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn làm việc, có giáo viên đi xuống dưới lầu hái hoa quế đem lên, toàn bộ văn phòng đều tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Dưới hoàn cảnh như vậy, ngay cả công việc vặt vãnh cũng có vẻ không đáng ghét đến thế.
Chúc Ôn Thư nhẹ giọng ngâm nga khúc hát, chữa xong bài tập về nhà, cô đánh một dấu tích ở phía sau mục đầu tiên trong danh sách việc cần làm.
Mục tiếp theo là giao bài tập ngữ văn trong kỳ nghỉ Quốc khánh thông qua nhóm DingTalk.
Vốn dĩ tâm trạng đang thoải mái nhưng sau khi gửi nội dung bài tập về nhà cho phụ huynh thì bỗng nhiên bị một làn sương mù bao vây.
Từ trước tới nay, bài tập trong kỳ nghỉ đều do tổ bộ môn thống nhất sắp xếp. Bài tập ngữ văn trong ngày Quốc khánh lần này cũng không có gì khác biệt, chẳng qua là để mấy đứa nhỏ viết một bài du ký[1] ngắn.
[1] Du ký: Ghi chép lại những điều tai nghe mắt thấy trong chuyến du lịch.
Chỉ cần nghĩ đến bài tập của những đứa trẻ khác đều có sự xuất hiện của ba mẹ hoặc ông bà, mà Lệnh Tư Uyên rất có thể chỉ có bảo mẫu giám sát, Chúc Ôn Thư đã cảm thấy vô cùng đáng thương.
Nếu như cô nhớ không lầm thì bản thân Lệnh Sâm cũng là gia đình đơn thân.
Nhưng mấy năm ở trường cấp 3, sự hiểu biết của Chúc Ôn Thư về Lệnh Sâm cũng chỉ dừng lại ở đó. Nhiều thông tin khác đều từ sau khi anh nổi tiếng, đủ loại tin tức không rõ nguồn gốc.
Nghe nói mẹ của anh mất sớm, mà ba gần như là một kẻ lưu manh, uống rượu, đánh bài, bạo lực đều có đủ. Không chỉ chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha mà hai năm qua ông ta còn thường xuyên tìm Lệnh Sâm để đòi phí phụng dưỡng kếch xù.
Loại hoàn cảnh gia đình này, từ những năm trước trong giới giải trí đã quá quen thuộc.
Vì vậy có người cho rằng đây là do công ty phía sau Lệnh Sâm cố ý thiết lập hình tượng mỹ cường thảm[2] cho anh.
[2] Mỹ cường thảm: mỹ - đẹp; cường - kiên cường, mạnh mẽ; thảm - thê thảm, đáng thương.
Lời đồn đại sôi nổi, Lệnh Sâm chưa bao giờ lên tiếng.
Nhưng Chúc Ôn Thư biết, đây có lẽ đều là sự thật.
Khoảng thời gian cấp 3 u ám ấy, quần áo của anh cũ nát, trên mặt đầy những vết thương cũ và mới, có lẽ đều là bằng chứng của những lời đồn đại này.
Nếu đã như thế, vì sao Lệnh Sâm vẫn không rút ra được bài học, làm tròn trách nhiệm của một người ba?
Uầy.
Chúc Ôn Thư thở dài, với lương tâm và trách nhiệm của một người giáo viên nhân dân, cô cầm điện thoại gửi cho Lệnh Sâm một tin nhắn.
[Chúc Ôn Thư] : Ngày Quốc khánh anh có rảnh không?
[c] : Không có.
“...”
[Chúc Ôn Thư] : Tôi biết rằng bây giờ anh đang hot, công việc rất bận nhưng thật sự một chút thời gian cũng không có hay sao?
[Chúc Ôn Thư] : Cho dù chỉ là một buổi tối?
[c] : ?
[Chúc Ôn Thư] : ?
[c] : Xin lỗi.
[c] : Tôi bán nghệ chứ không bán thân.
Chúc Ôn Thư: “...”
Nắm tay của cô siết rồi lại siết.
Rõ ràng trước đây Lệnh Sâm không như vậy!!!
Tuy rằng bọn họ không tiếp xúc quá nhiều nhưng chắc chắn anh không phải là loại người này.
Quả nhiên giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn.
Chúc Ôn Thư không muốn nói chuyện với anh nữa, cô trực tiếp sao chép hết tất cả nội dung bài tập gửi qua.
[ Các vị phụ huynh thân mến! Chúng ta sắp nghênh đón một ngày Quốc khánh tươi đẹp, trong thời tiết gió thu mát mẻ này, cảnh sắc mùa thu hợp lòng người, khuyến khích mọi người dẫn con cái ra khỏi nhà, gần gũi với thiên nhiên, đến lúc đó bài tập ngữ văn sẽ là viết một bài du ký, chủ đề tự chọn, lấy thảo cầm viên, vườn thực vật thì tốt. Toàn bộ giáo viên viên chức của trường Tiểu học Thực nghiệm Giang Thành chúc anh/chị Quốc khánh vui vẻ! ]
Trước khi nhấn nút gửi đi, Chúc Ôn Thư ngừng một lát, xóa bỏ câu cuối cùng.
Anh vẫn nên đừng quá vui vẻ.
-
Bởi vì giáo viên nghỉ hè hay nghỉ đông cũng có lương, cho nên Chúc Ôn Thư không định đi đến những chỗ đông người trong bảy ngày Quốc khánh.
Kế hoạch ban đầu là về nhà ở với ba mẹ nhưng cặp vợ chồng già lại bất ngờ muốn đi ra ngoài du lịch tự túc với đồng nghiệp của họ, vì vậy Chúc Ôn Thư chỉ có thể nghỉ lễ một mình ở Giang Thành.
Mỗi ngày ở trên mạng nhìn người khác chen chúc cũng không tồi.
Chúc Ôn Thư mua rất nhiều đồ ăn vặt trái cây xếp chồng chất ở trong nhà, xem hết tất cả các gameshow cùng vở kịch mà bình thường cô không có thời gian để xem, mặc đồ ngủ từ sáng tới tối, chỉ có đồ ăn ngoài và hàng chuyển phát nhanh mới có thể khiến cô mở cửa.
Cẩn thận nghĩ lại, dường như hoàn toàn lặp lại cuộc sống của người bạn cùng nhà kia.
Nhắc tới người bạn thuê nhà ở ghép Ứng Phi, mới đầu Chúc Ôn Thư cực kỳ không hiểu về thói quen sinh hoạt của cô ấy. Ứng Phi làm họa sĩ tranh minh họa fulltime, tất cả công việc và cuộc sống của cô ấy đều ở trong phòng ngủ phụ đó, trung bình hai ba ngày mới ra khỏi cửa một lần, cả người giống như bị bại liệt nằm ở trên giường.
Đến lượt bản thân Chúc Ôn Thư, cô còn quá mức hơn so với Ứng Phi, cô không gặp ai trong suốt sáu ngày.