Chương 16

[1] 风光霁月 (Phong quang tễ nguyệt): nghĩa đen là cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng.

Ngược lại mấy năm nay Lệnh Sâm cứ như mặt trời ban trưa, anh giống như một người cách biệt với tai tiếng, ngay cả tin vịt vu vơ cũng không có.

Hơn nữa cũng không thấy Lệnh Sâm thiết lập hình tượng, bọn họ đã hợp tác với anh rất nhiều lần, đi quay chụp ở nước ngoài hai lần, tiếp xúc một thời gian dài, đừng nói tới bạn gái, ngay cả đối tượng mập mờ cũng chưa nhìn thấy.

Vì vậy có rất nhiều người đã ngầm suy đoán xu hướng tính dục của Lệnh Sâm.

Cho nên lúc này chợt nghe thấy người đại diện của Lệnh Sâm nói anh có một nữ thần ánh trăng sáng, ai mà không tò mò, không hứng thú.

Nữ thần ánh trăng sáng của ngôi sao nam đang hot, việc này thú vị hơn nhiều so với hình tượng lạnh nhạt gì đó.

Studio bắt đầu trở nên ồn ào, ngay cả tổng biên tập đến giám sát cũng đi tới bên cạnh Lệnh Sâm hỏi: “Thật hay giả thế? Hèn gì trong album đầu tiên của cậu lại có nhiều bài tình ca chua lòm như thế. Ái chà chà, tuổi mới biết yêu sao, viết rất chân thành.”

“Trông như thế nào vậy? Có ảnh chụp không?”

Trong tiếng la hét ầm ĩ, Lệnh Sâm từ từ mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lệnh Hưng Ngôn.

Kẻ đầu têu chột dạ gãi cằm, ánh mắt né tránh, lớn tiếng nói: “Đang hóng hớt cái gì vậy! Tôi thuận miệng nói thôi, nhanh chóng làm việc, chúng ta đang chạy đua với thời gian đấy!”

Nhưng mọi người đều nghe ra được anh ấy đang chột dạ, hoàn toàn không ai quan tâm.

Nhϊếp ảnh gia A Hằng uốn éo vòng eo 33 yard[2] của mình đi đến trước mặt Lệnh Sâm, cúi người hỏi một cách chua chát: “Ầy, ánh trăng sáng khiến cho Lệnh Sâm nhà tôi nhớ mãi không quên, phải xinh đẹp đến thế nào hả?”

[2] Yard: đơn vị đo chiều dài của Mỹ và Anh, 1yard = 0,9144m = 91,44cm

Lệnh Sâm chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.

Trong nháy mắt mọi người đã ngầm hiểu, không hỏi thêm nhiều. Trong giới giải trí, hầu như loại vấn đề này không có câu trả lời.

Tuy rằng con đường Lệnh Sâm đang đi chính là ca sĩ thực lực nhưng fangirl của anh không thua gì so với những ngôi sao nam lưu lượng kia.

Nhϊếp ảnh gia bĩu môi, hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy cực kỳ nhàm chán.

Lúc này, bỗng nhiên Lệnh Sâm mở miệng.

“Đã nói là ánh trăng sáng rồi.”

Anh nhẹ nhàng nói, “Anh nói có xinh đẹp không?”

-

Bỗng nhiên Chúc Ôn Thư hắt xì hai cái.

Cô Vương bàn bên cạnh xoay người lại, trêu chọc nói: “Ầy, Tiểu Chúc, đây là có người đang nhớ tới em đó.”

“Đừng nhé.”

Chúc Ôn Thư cúi đầu tìm khăn giấy lau mũi, biểu cảm tránh còn không kịp, “Bây giờ em chỉ muốn sống đến lúc chị Chung nghỉ thai sản quay lại, không có việc gì thì đừng nghĩ tới em.”

Trong cả văn phòng tổ ngữ văn chỉ có Chúc Ôn Thư là giáo viên mới đến, nghe được lời này, tất cả mọi người đều tỏ vẻ “Lúc đầu khuyên cô cẩn thận đừng nên nhận gánh nặng của giáo viên chủ nhiệm mà cô lại không nghe”.

“Làm gì nghiêm trọng như vậy, chị làm chủ nhiệm lớp gần mười năm rồi vẫn sống tốt nè.”

Cô Vương mở bình giữ nhiệt nhấp một ngụm trà nóng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giẫm hai chân, trượt ghế dựa tới bên cạnh Chúc Ôn Thư, hạ thấp giọng hỏi, “Đúng rồi, Tiểu Chúc, có phải em vẫn còn chưa yêu đương hay không?”

“Hả...”

Động tác của Chúc Ôn Thư ngừng lại, lấy khăn giấy che mũi, giọng nói ồ ồ, “Làm sao vậy?”

“Sao lại thế này nhỉ?” Cô Vương càng đến gần hơn, hai mắt phát sáng, nốt ruồi đen ở khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, “Không nên nha, em không thiếu người theo đuổi thì phải? Có phải yêu cầu của em quá cao hay không?”

“Đúng rồi.”

Chúc Ôn Thư lấy ra cây bút đỏ, mở bài tập về nhà, vừa sửa vừa nói, “Yêu cầu của em hơi cao.”

Cô Vương: “Em nói cho chị nghe? Chồng của chị làm ở bệnh viện hàng đầu, trong tay có rất nhiều bác sĩ trẻ tuổi, chắc chắn sẽ có người phù hợp với yêu cầu của em.”

Từ lúc tốt nghiệp khoa chính quy, trung bình mỗi tháng Chúc Ôn Thư đều sẽ gặp được Nguyệt Lão nhiệt tình, đối phó xong cũng xem như là thuận buồm xuôi gió, nói chuyện đều không cần suy nghĩ.

“Chiều cao trên 1m8, không thể quá béo cũng không được quá gầy, cho dù không có cơ bụng cũng phải có cơ ngực, khuôn mặt phải tầm cấp bậc nam thần, chênh lệch tuổi tác không quá ba tuổi, bằng cấp ít nhất cũng phải là thạc sĩ trong top 985[3] giống như em, tốt nhất cha mẹ nên là người có trí thức, thu nhập công việc không gò ép nhưng phải có nhà có xe. Cô giáo Vương, chị xem có ai phù hợp hay không?”

[3] Top 985: Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới", được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.

Cô Vương: “...”

Cô ấy muốn nói rằng yêu cầu của cô đâu gọi là hơi cao, chỉ một từ “nam thần” đã có thể trực tiếp phá hỏng lớp lọc này rồi.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những điều kiện này rất xứng với bản thân Chúc Ôn Thư, hình như cũng không tính là quá đáng.

Hèn gì lại độc thân.

“Cũng được, hơi khó tìm. Như vậy đi, có người phù hợp chắc chắn chị sẽ để ý cho em.”

“Làm phiền cô Vương rồi.”

Đối phó xong Nguyệt Lão nhiệt tình này thì đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên.

Chúc Ôn Thư nhớ ra sáng hôm nay xém tí nữa mình đã đến muộn, vẫn chưa kịp ăn sáng, vì vậy đặt bút xuống rồi đi đến căn tin trường học, cô dự định mua một ít bánh mì sữa bò để lót dạ.

Vừa ra khỏi văn phòng chưa được hai bước, Chúc Ôn Thư nghe thấy có người gọi mình.

Quay đầu lại, Chúc Khải Sâm bước chân dài từ trong văn phòng ra bằng hai ba bước, gồng cánh tay phơi bày cơ bắp của mình.